Quyển Hạ

Lại nói thiên hạ Ngũ hồ, Bành Lễ, Động Đình Hồ, Sào Hồ, Thái Hồ, Giám Hồ, trừ Bành Lễ tức Bà Dương Hồ là phủ đệ của Tứ Độc Long Thần, các hồ còn lại đều do mỗi Long Vương quản hạt.

Có câu:

Thiên lý Giang Hoài, Sào Hồ tối mỹ (Ngàn dặm Giang Hoài (tức Trường Giang và sông Hoài), Sào Hồ đẹp nhất).

Thái Hồ bát bách, ngư hà bất tẫn (Thái Hồ tám trăm, tôm cá vô tận).

Động đình cửu châu, quyết đại thùy dữ (Động Đình Cửu Châu (chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc), rộng lớn không đâu bằng).

Giám thủy điều điều, như kính trung du (Nước sông Giám vạn dặm, trong như gương vùng trung du).

Tất cả đều có sở trường, đều có danh tiếng, giữa các Long Vương cũng thường tới lui thăm viếng, hôm nay so xem thi nhân chốn phàm gian thuộc khu vực hồ nào làm thơ nhiều nhất, ngày mai lại đọ xem miếu Long Vương nhà ai đông người đến cúng bái nhất, lúc nào cũng cãi nhau không thể dàn xếp.

Ngày hôm đó trên Thái Hồ, mới sáng sớm thì trời trong mây sáng, trên hồ sóng biếc dập dờn, không ít thuyền hoa mua vui, trên bờ cũng có nhiều người bán hàng rong. Tới chiều, đột nhiên một đám mây đen từ phía Tây Bắc kéo tới, một trận mưa to không hề báo trước ào xuống, làm cho rừng người trên hồ và ven hồ trở tay không kịp, tài tử mỹ nữ trên thuyền hoa đang định mất hứng mà về, ấy vậy mà chỉ trong thời gian hai khắc, mây tan mưa ngừng.

Sau khi mây đen tan đi, vốn tưởng rằng chỉ là một trận mưa rào, mọi người lại hào hứng trở lại, trên hồ lại náo nhiệt như trước, nhưng nửa canh giờ sau, trên bầu trời quang đãng một trận mưa to gió lớn từ phía Tây Nam kéo tới, sấm sét ầm ầm, mưa to ào ào như trút nước, làm rừng người ướt đẫm, không đến ba khắc, mưa lại ngừng!

Mọi người nhìn trừng trừng ông mặt trời, cùng mặt đất mấp mô những vũng nước, còn đang tính toán xem có nên tiếp tục buôn bán hay không, phía Nam mây đen dày đặc lại bắt đầu kéo tới, lúc này mấy lão nhân gia đưa ra ý kiến trước, hôm nay chắc là Long Vương gia mời khách, việc buôn bán phải thu dọn thôi!

Lại nói đáy Thái Hồ chấn động, trước Thuỷ Tinh Cung của Long Vương quả thật không ít khách quý đến.

Tới trước là Sào Hồ Long Vương, vừa tới liền ra oai phủ đầu, long tử long nữ theo hầu một đám. Nối gót sau đó chính là Động Đình Hồ Long Vương, vị Long Vương này tính tình táo bạo, khi đến không thể thiếu mang theo một trận mưa gió sấm sét. Cuối cùng là Giám Hồ Long Vương, Giám Hồ tuy nhỏ nhưng cũng thập phần phô trương, đi đầu là một đội nghi thức binh tôm, cá chép vàng kéo xe loan bằng vàng vô cùng đẹp đẽ quý giá, phía sau còn đi theo một đội tướng cua, dẫn một đoàn mỹ nhân ngư tiến đến.

Bất quá Thái Hồ Long Vương cũng sớm có chuẩn bị, Thuỷ Tinh Cung khắp nơi xanh vàng rực rỡ, bốn phía trang trí rất độc đáo, chỉ sợ ngay cả cây đèn ở nhà xí cũng sớm thay bằng dạ minh châu quý báu có tiếng nhất.

Thái Hồ Long Vương sáng sớm liền ở trước cửa cung chờ đón, mấy vị hồ Long Vương vừa gặp mặt, không tránh khỏi hàn huyên một phen, tuy rằng ngoài mặt hòa thuận cao hứng, nhưng cũng là âm thầm phân cao thấp. Động Đình Long Vương nhìn trái ngó phải, hỏi Thái Hồ Long Vương: “Ta nói lão đệ, sao không thấy Tứ độc Thần quân?”

Sào Hồ Long Vương vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Không phải ngươi gửi thư nói Tứ độc Thần quân ở trong hồ của ngươi làm khách sao! Bổn vương vì vậy mà đến, trong nhà mấy tiểu nữ chưa từng thấy cảnh đời, lần này định mang các nàng theo nhìn xem một chút phong thái của Tứ độc Thần quân!”

Ngụ ý đó là cố ý mai mối, đem các vị long Công Chúa giới thiệu làm quen với Tứ độc Long Quân. Còn không phải vậy sao? Long Vương có vài vị Long Phi có gì kỳ lạ? Nhưng riêng vị Long thần gia địa vị tôn quý tối cao trong tứ độc thuỷ vực này lại chỉ có một vị trắc phi, vị trí chính phi vẫn bỏ trống.

Thái Hồ Long Vương nghe vậy trong lòng nổi giận, nhưng lại không thể phát tác, nhịn không được quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn nữ nhi yếu đuối đứng bên cạnh một cái, thấy nàng bộ dạng sụp mi thuận mắt, cùng mấy vị long Công Chúa kiều diễm xinh đẹp phía sau Sào Hồ Long Vương kia quả thực không thể so sánh, nếu thật để cho Sào Hồ Long Vương như nguyện, gả được một hai nữ nhi cho Tứ Độc Long Thần, chỉ sợ vị trí chính phi này, nữ nhi của hắn tuyệt đối tranh không lại.

Giật giật khóe miệng, Thái Hồ Long Vương ưỡn ngực, cười nói: “Các vị quá lo lắng, hiền tế của bổn vương đúng thật làm khách trong cung, chẳng qua công sự bận rộn, nhất thời không thể phân thân. Các vị cũng biết, tứ thủy rộng lớn, sự tình cũng rất nhiều, vì vậy không thể đến đây đón chào. Đến lúc vãn yến (tiệc tối), hiền tế hiển nhiên đến bồi các vị.”

Hắn mỗi câu lại đệm một từ “hiền tế”, thật là chọc cho Sào Hồ Long Vương giận sôi lên, hắn ta nghĩ sao cũng không rõ, lúc trước sao lại không tuyển mấy nữ nhi xinh đẹp như hoa của hắn kia, nhìn Tứ độc Long Phi ở phía sau Thái Hồ Long Vương kia một cái, tướng mạo ôn nhu, cùng lắm cũng chỉ là tiểu gia bích ngọc (con gái rượu, con gái một; ta thấy không hợp với câu văn nên không edit mà để nguyên văn) mà thôi, làm sao có uy nghi của Long Phi?

Vẫn là Giám Hồ Long Vương bên kia lên tiếng dàn hoà: “Các vị lão huynh, chuyện gì cũng từ từ! Cần gì tức giận chứ?”

Động Đình Long Vương cũng kêu lên: “Sao còn chưa thấy dâng trà nhỉ? Ta nói lão đệ, cũng đừng tiếc rẻ bích loa xuân Tô Châu, dương tiện (không biết là cái gì) Thường Châu, tử duẩn (măng tím) Hồ Châu của ngươi đây làm gì a! Ta cũng biết ngươi tư tang (lén lút cất giấu) không ít đồ tốt nha!”

Thái Hồ Long Vương vội vàng mặt mày tươi cười hùa theo: “Đương nhiên! Đương nhiên! Các vị bên này mời!”