Chương 17

Xích luyện yêu mị dụ Long Vương

Hỏa cuồng phần hồ vạn xà tiêu

Xích luyện yêu mị dụ Long Vương

Cuồng hỏa đốt hồ vạn xà tiêu

Lại nói gần Đông Hải, cách bờ đông khoảng bảy vạn dặm, có một hòn đảo rộng năm trăm dặm gọi là Tổ Châu, hoạ bình thiên bạn, vân thuỷ thần uyên.

Trên núi có tiên thảo linh dược, phàm nhân khát cầu, tiếc rằng sóng cuộn nghìn trượng, gió xoáy dữ dội, không thuyền nào có thể lại gần.

Ngàn vạn năm trôi qua không có người đặt chân đến.

Dưới màn trời, sóng vỗ bờ cát, cuồn cuộn nổi lên trùng điệp bọt biển. Bỗng nhiên, một con rồng đen cực đại từ đáy biển nhô cái đầu to lên, long thân đen nhánh từ đáy nước nhảy lên, nước từ trên long bối trút xuống, bọt sóng cuồn cuộn, uy thế bất phàm.

Hắc long bay khỏi mặt biển, đáp xuống bờ, long thân trong nháy mắt đột nhiên biến mất, hiện ra hình người.

Mãng bào quấn quanh người, thân hình cao lớn bước qua bãi biển, cát nhuyễn mềm mịn vốn nên khó đi, nhưng Hắc Long Vương đi lại vững vàng mạnh mẽ, không bị ảnh hưởng chút nào.

Trước mặt là tiên sơn điệp thuý, mây mù lượn lờ, nghe được thanh điểu đề minh, nhìn thấy linh thú nhảy nhót, bốn phương xinh tươi.

Hắc Long Vương đi vào trong rừng, nơi này chưa bao giờ có phàm nhân đặt chân, cho nên đường đi cũng không được mở rộng, chỉ có những con đường nhỏ hẹp do thú rừng tạo nên. Hắc Long Vương dọc theo đường đi lên núi, thẳng đến giữa linh sơn, nơi đây có một cái ao, có một cái động thạch nhũ tự nhiên thật lớn.

Trong động tối đen một mảnh, vả lại sâu thẳm không thấy đáy.

Hắc Long Vương cũng không khϊếp sợ, mà còn đi vào động, bàn tay phừng lên ngọn lửa, lúc này chiếu sáng hang động quanh năm u ám đến rõ như ban ngày.

Động này thâm sâu kỳ lạ, cao khoảng trăm trượng, giống như khoét rỗng cả ngọn núi, nhưng thấy trên đỉnh măng đá treo ngược, nhũ thạch như rừng, hình thù kỳ quái không thống nhất.

Dần dần đi vào trong, liền có một cỗ mùi tanh xông vào mũi, giữa thạch nhũ có người!! Âm thanh như tiếng nước chảy, phi thường quỷ dị.

Đi về phía trước thêm một chút, không gian rộng rãi sáng sủa, liền thấy trong động này nhưng lại ẩn giấu một hồ nước thật lớn.

Trong hồ măng đá thạch nhũ treo xen kẽ, như gần như xa, hồ nước lấp lánh lân quang yếu ớt, giống như đáy nước lốm đốm trân châu trơn bóng, nhưng nếu nhìn kỹ, những viên trân châu này thế nhưng lại đang chuyển động!

Đó đâu phải là trân châu gì, mà là một bầy đại xà thô dài ẩn núp dưới nước!! Phản quang chính là những phiến vảy xanh đen này!

Hồ này cũng coi như khá lớn, nhưng số lượng đại xà dưới đáy hồ càng nhiều, hơn nữa thân rắn to dài, cư nhiên đều là cuộn thành một đống quấn lấy nhau, màu nước mơ hồ, nhìn qua thật đúng là giống như một đám trân châu dưới đáy hồ.

Một đôi mắt nhỏ giảo quyệt xuyên thấu qua mặt nước nhìn trộm lên bờ.

Ở giữa xà hồ, thật kỳ lạ có một gò đất rộng không quá ba bước, trên đó có một bụi cỏ màu xanh cao khoảng ba bốn thước, nhìn qua như là giao bạch (củ non của cây niễng dùng làm thức ăn), nhưng mà lại không sống ở trong nước.

Hắc Long Vương nhìn thấy loại cỏ kia thì hai mắt sáng ngời. Chỉ thấy y đạp nước đi qua, giống như đi trên đất bằng, vạt áo và hài không dính một giọt nước, bầy rắn dưới đáy hồ cảm thấy có người xâm phạm, xôn xao ngóc lên, vạn xà dưới đáy hồ cùng di chuyển, mặt hồ lúc này không còn phẳng lặng nữa, lăn tăn gợn sóng.

Rồng là loài lân trùng lớn, bầy rắn này có to hơn nữa cũng không dám ngỗ nghịch thần uy của Long Vương.

Chậm rãi tránh qua hai bên, chừa ra đường đi.

Hắc Long Vương đi đến gò đất, đang muốn ngắt lấy, đột nhiên có tiếng huýt gió, đỉnh động truyền đến âm thanh loài bò sát trườn cực nhanh!! Hắc Long Vương vừa ngẩng đầu, một con xích xà lớn như giao long đột nhiên há miệng lao tới!

Hắc Long Vương nhảy lùi lại tránh khỏi miệng rắn, xích xà kia cũng vẫn chưa đuổi theo, nửa người dưới quấn trên một thạch nhũ thật lớn, chậm rãi từ đỉnh động hạ nửa thân rắn xuống, cự xà này cả người đỏ sẫm như máu, thô như thớt, đầu lớn như đấu, con mắt tam giác lớn như chén trà nhìn thẳng nam nhân mãng bào trên mặt nước, lưỡi rắn đỏ sẫm chẻ ra!! Phun ra độc khí.

Hắc Long Vương chỉ nhíu mày, kêu: “Xích Luyện!”

Đầu rắn đỏ sẫm kia mọc lên nửa thân nữ nhân, từ thắt lưng trở xuống là thân rắn, nữ nhân thân trên trần trụi, tóc dài đỏ thẫm, tướng mạo quyến rũ xinh đẹp, nhìn Hắc Long Vương cười quyến rũ nói: “Nô gia đang nghĩ không biết thần tiên phương nào dám can đảm xông vào Vạn Xà đàm, thì ra là Hắc Cầu tướng quân … Hai ngàn năm không gặp, nô gia thật tưởng niệm ngài a …” Vừa nói, thân rắn vừa theo mặt hồ trườn qua, ở dưới gối Hắc Long Vương quấn một vòng, vây y ở bên trong.

So với thân rắn lớn đến gần như dữ tợn, thân thể nữ nhân trần trụi càng lộ vẻ yêu mị.

Cánh tay ngọc như rắn bò lên bả vai dày rộng của Hắc Long Vương, bầu ngực đầy đặn như trái đào dựa vào ngực y, nhũ tiêm (có ai không biết là gì hem ^_^?!) như nụ hoa anh đào trồi lên, hết sức dụ hoặc.

Nhưng Hắc Long Vương lại nhìn như không thấy, nhấc chân lên, đá thẳng vào thất thốn trên thân rắn, xích xà hét lên một tiếng, vội vàng lui lại, trở về đỉnh động. Nữ nhân treo ngược tóc tai bù xù, vặn vẹo hé ra gương mặt tuyệt sắc, ngoan độc trừng mắt nhìn Hắc Long Vương.

Hắc Long Vương ngẩng đầu nói: “Xích Luyện, hay là ngươi đã quên giáo huấn trước đây?”

Lời này vừa nói ra, gương mặt xích xà lại lộ vẻ dữ tợn, nàng sao có thể quên?! Ngày đó ở trong yêu quân, xà yêu Xích Luyện nhan sắc quyến rũ, bao nhiêu yêu quái pháp lực cao cường trở thành hạ thần dưới váy nàng, nhưng mấy lần muốn dụ dỗ Hắc Cầu tướng quân đều bị cự tuyệt, sau đó lại tính thi triển mị thuật mê hoặc y, nhưng tên nam nhân này đối với thân thể vũ mị (quyến rũ xinh tươi) của nàng nhìn cũng không thèm nhìn một cái, nâng tay đã đem nàng tống ra ngoài trướng, việc này lại bị xà nữ trong xà tộc vẫn luôn đố kị sắc đẹp hoặc nhân của nàng lấy ra làm trò cười.

“Nô gia không dám mạo phạm tướng quân …” Nhớ lại ngày đó bị mất mặt, Xích Luyện xà nữ không dám lỗ mãng, “Không biết tướng quân đến Vạn Xà đàm của nô gia có chuyện gì quan trọng?”

Hắc Long Vương nhìn về đám cỏ xanh giữa đảo, nói thẳng: “Hôm nay đến là vì tìm dưỡng thần chi, không biết có tiện không?”

Xích Luyện xà nữ biến sắc: “Dưỡng thần chi này là tiên dược ở Vạn Xà đàm, nếu không có cỏ linh chi này, con cháu của ta liền không thể sống thọ … ta mặc dù ái mộ tướng quân uy vũ, nhưng bất tử linh chi này không thể đem ra ngoài.”

Dưỡng thần chi này nhưng thật ra có chút lai lịch, lại nói thời Tần Thủy Hoàng có điểu hàm thảo phúc với tử nhân diện, sinh thời, Tần Thủy Hoàng hỏi Bắc Quách Quỷ Cốc, nói rằng: cỏ mọc trên Tổ Châu ở Đông Hải, sinh quỳnh điền trung, có tên là dưỡng thần chi, một gốc cây có thể cứu sống một người. Sau đó sai Từ Phúc cùng năm trăm đồng nam đồng nữ dùng thuyền lâu vào hải tầm (đơn vị đo chiều sâu nước biển, bằng 1/1.000 hải lý), không tìm được không quay lại. (Đoạn này ta cũng không hiểu rõ lắm, nên edit đại)

Phải biết rằng tuổi thọ của rắn không quá trăm năm, tuổi mệnh có dài hơn nữa thân rắn cũng không to quá miệng chén, nhưng có bất tử linh thảo trợ giúp, rắn có thể duy trì sự bất tử, tự nhiên có thể sống ngàn năm, đương nhiên là càng lớn càng hùng tráng. Thì ra cự xà trong hồ này nhiều như thế, đó toàn bộ là dựa vào bất tử linh thảo này!

Hắc Long Vương nghe thấy nàng cự tuyệt, nhíu mày nói: “Hôm nay đến, ta không có ý định tay không mà về.”

“Ha ha ha ha …” Xích Luyện xà nữ cười đến vòng eo rung loạn xạ, tiếng cười bén nhọn vang dội trong động, “Chẳng lẽ ngươi vẫn cho bản thân mình là tướng quân tiên phong sao? Nô gia nghe nói, ngươi ở trước mặt Ngọc Đế quỳ gối cầu xin tha tội mới có thể thoát chết được, còn bị phái đến nơi hoang vắng làm một Long Vương nho nhỏ! Buồn cười! Nghịch thiên không thành, lại phản bội Yêu Đế, ngươi còn có mặt mũi đi khắp nơi phá sơn tháp động (phá núi đập động)?!”

Nàng ta mặc sức trào phúng, trong lời nói lộ vẻ khinh miệt, nhưng Hắc Long Vương vẫn như cũ bất vi sở động, không muốn cùng nàng ta tốn hơi thừa lời, đạp nước đi về phía gò đất, khom người liền ngắt lấy.

“Không được đυ.ng vào!!”

Xích Luyện xà nữ rống lên một tiếng, thân rắn như tên bay đến, cái miệng to đỏ như máu há ra, Hắc Long Vương tay trái vẫn đưa ra ngắt lấy linh thảo, tay kia chợt duỗi ra, chặt chẽ kình trụ hàm trên của xích xà, làm cho cái miệng khổng lồ không thể khép lại.

Cự xà dưới đáy nước nghe tiếng mà động, đều chui ra khỏi mặt nước hướng Hắc Long Vương bơi tới.

Hắc Long Vương lúc này đã hái được dưỡng thần chi, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy đàn rắn trở nên hung tợn, gầm lên một tiếng: “Làm càn!!” Cánh tay phải vội dùng lực, cầm cái đuôi rắn thật lớn của Xích Luyện ném bay ra ngoài, đập vào nham bích (vách bằng nham thạch), thạch nhũ bị xung lực thật lớn đập vào làm cho đá vụn bay tán loạn, thậm chí chấn động đến nỗi măng đá trên đỉnh nứt ra rơi xuống.

Bên này vạn xà di chuyển tán loạn, cả sơn động mùi tanh độc khí tràn ngập, cay mắt gay mũi, phi thường yêu dị.

Hắc Long Vương trong mắt kim quang chợt lóe, dưới chân đột nhiên phụt lên một ngọn lửa, một đạo hoả tuyến hình tròn từ dưới thân y phun cuộn ra, nhanh chóng làm cho cả mặt hồ sôi lên, trong huyệt động lạnh lẽo tức khắc liệt hỏa ngập trời, hồ nước lạnh như băng phút chốc bị bốc hơi thành khói, chỉ trong nháy mắt, khói lửa tan đi, đến khi có thể nhìn rõ thì nước trong hồ lớn đã không còn lại một giọt, hoá thành một cái hố to.

Ngay cả cự xà ngàn tuổi cũng khó có thể chống đỡ hoả diễm có khả năng nung chảy cả sắt thép này.

Trong hố vạn xà da cháy thịt nát, toàn bộ bị đốt thành than!

Xích Luyện xà xụi lơ trên bờ biển, cơ hồ xương cốt toàn thân đứt từng khúc, Hắc Long Vương đạp không mà đi trở lại trên bờ chậm rãi hạ xuống. Y đứng cạnh đầu rắn, thân thể cao lớn đã thu lại hoả diễm vẫn có thể cảm nhận được nhiệt khí bàng bạc như trước, bị năng lực cuồng trương của y làm cho kinh hãi, xà nữ hoảng sợ lùi về sau, cả người run rẩy giống như thu phong lạc diệp (lá rụng trong gió thu).

Nàng nghĩ sai rồi. Thống soái yêu quân vốn không phải chỉ là chức suông mà thôi. Nam nhân cao lớn như núi trước mắt này cùng ngàn năm trước không có gì khác biệt, lôi hỏa thần năng trong cơ thể vẫn cuồng mãnh như trước, dưới hình tượng ôn hoà hiền hậu, chỉ cần hơi chạm vào nghịch lân liền bộc phát ra tính khí nóng như lửa, cũng không vì năm tháng trôi qua mà giảm bớt mảy may.

Hắc Long Vương nhìn nàng một cái, kim đồng dần dần biến ảo khôi phục lại màu đen như mực.

“Xích luyện, thiên thọ đã định, dựa vào tiên thảo tục mệnh (kéo dài tính mạng), khó có kết cục yên lành. Nếu thật tình lo nghĩ cho con cháu ngươi, liền mau rời khỏi nơi này, tìm chỗ khác tu luyện đi!”

Nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn xà yêu kia một cái, rời khỏi sơn động đằng vân bay đi.

Hắc Long Vương lo lắng cho Ngao Ân bị y đuổi về Long Cung tu dưỡng, một đường vội vàng cưỡi mây bay về hướng Thái Hồ.

Lúc trước vì khử độc Ngao Ân tổn hao nhiều nguyên khí, y liền nhớ tới trước kia khi sống nhờ ở Đông Hải Long Cung, Ngao Ân từng dẫn y đến đó du ngoạn, biết được nơi đó có tiên thảo bất tử, nên cố ý chạy đến đây một chuyến, đi tìm tiên thần diệu dược, dĩ bổ bì ích (lấy bổ giúp lợi). Nhưng không ngờ hai ngàn năm trôi qua, nơi đây đã bị xà yêu Xích Luyện chiếm cứ.

Cả đi lẫn về mất ít nhất một ngày một đêm, y cùng với Thuỷ tộc ở Thái Hồ cũng không có giao tình, cho nên cũng không nhắn lại lời nào, chỉ nghĩ đi nhanh về nhanh, nhưng không ngờ vì vậy mà đáy Thái Hồ này sớm bị lật ngược.

Y vào Thái Hồ, lẻn vào Long Cung dưới đáy hồ, lại phát giác Long Cung này không khỏi quá mức im lặng.

Ngày thường có nhiều binh tôm tướng cá lui tới, hôm nay lại ngay cả một con tôm cũng không thấy bóng dáng, đúng là kỳ quái, liền vòng qua chính điện hướng Thiên điện Ngao Ân đang ở đi đến.

Mới vừa đến gần, liền nghe thấy tiếng gào thét của Tứ Độc Long Thần đang giận tím mặt từ bên trong vẳng ra.

“Ta phải đi ra ngoài tìm y!! Y nhất định chưa đi xa!!”

Một giọng nói khác nghe như là của Thái Hồ Long Vương, đang hết lời khuyên bảo: “Hiền tế đừng vội, theo ta thấy vị Bạch Nhân Nham Long Vương kia có lẽ là lên bờ dạo chơi thôi, ta đã lệnh Thuỷ tộc tìm kiếm khắp nơi, nhất định có thể tìm ra.”

“Mây tên binh tôm tướng cá này sao có thể tìm được y?! Không được, ta nhất định phải tự mình đi tìm!”

Trong điện truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ, chỉ nghe Thái Hồ Long Vương vội vàng nói: “Hiền tế! Hiền tế! Ngươi thân thể suy yếu đến như vậy, phải nên ở trên giường tĩnh dưỡng, vị Long Vương kia … vị Long Vương kia nếu đã đi rồi, thì cứ để cho y đi đi!!”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Có câu này, ta cũng không biết có nên nói ra không.”

Ngao Ân ngữ ý không kiên nhẫn: “Muốn nói thì nói, nói xong ta phải đi ra ngoài tìm người!!”

Thái Hồ Long Vương liền nói: “Hiền tế, ngươi cũng biết vị Long Vương kia là người ra sao chứ?” Không thấy Ngao Ân trả lời, hắn lại nói, “Ngươi lúc ấy tuổi còn nhỏ, có lẽ không nhớ rõ. Y là Hắc Long năm đó đi theo Ứng Long nghịch thiên phản loạn a!”

Ngao Ân lại không kiên nhẫn: “Thì sao?”

“Thì sao cái gì?” Thái Hồ Long Vương kinh hoàng diễn đạt, “Y chính là phản tặc nghịch thiên! Là sỉ nhục của Long tộc chúng ta!! Hại Long tộc ta ở trước mặt chúng tiên mấy ngàn năm đều không ngóc đầu lên nổi, Tứ hải Long Vương cũng sớm cùng y phân rõ giới hạn, lại đuổi y ra khỏi bộ tộc Ngao thị các ngươi! Hiện giờ ngươi chính là Tứ Độc Long Thần, là người chịu thiên ân, cùng loại phản nghịch này ở chung một chỗ, chỉ sợ đối với danh dự của ngươi có ảnh hưởng rất lớn!! Hiện giờ tự y đi rồi, không phải rất tốt sao?”

“Lách cách!!” Một tiếng nổ, hiển nhiên là có cái gì đó bị đập vỡ một cách giận dữ.

Âm thanh trong điện hơi trầm xuống.

Hắc Long Vương đứng ở ngoài điện, vốn nên đẩy cửa đi vào, đánh vỡ cục diện bế tắc, nhưng mà giờ phút này lại cảm thấy hai chân dị thường nặng nề, cho dù lúc trước bị khoá trấn yêu xích lại cũng chưa từng giống như hôm nay vậy, nhấc không nổi một bước.

Giọng nói của Ngao Ân cuối cùng vang lên, đó không phải là tiếng mắng chửi đầy giận dữ, cũng không phải là tiếng tranh cãi khàn cả giọng, giọng nói thâm trầm của hắn mơ hồ lộ ra sự kiên định không thể nghi ngờ.

“Thái Hồ Long Vương, đừng nói đều là Thiên Quân điện thần, không thể định ngôn công quá, ngay cả muốn nói, Bạch Nhân Nham của Hắc Cầu Long Vương hai ngàn năm qua mưa thuận gió hoà, dân chúng yên vui, Long Vương phúc trạch tứ phương, được phàm nhân kính trọng. Ngay cả là ta chưởng quản Tứ độc thuỷ vực này, cũng thường có nạn ngập lụt làm thay đổi dòng chảy. Nếu chỉ nói về công lao, nhìn chung trong Thuỷ tộc không ai có thể so sánh. Nếu nói về chuyện đã qua, y mặc dù mang tội nghịch thiên, nhưng hai ngàn năm qua công tội bù trừ, Đế Quân đã sớm tha tội này.”

Hắn ngừng lại một chút.

“Chỉ có người tầm nhìn hạn hẹp mới đi so đo chuyện đã qua. Hay là Thái Hồ Long Vương cho rằng Long tộc họ Ngao ta thống ngự đại hải uông dương (biển rộng đại dương mênh mông) cũng là loại người không có độ lượng, lòng dạ hẹp hòi này?!”

Lời nói này của hắn cho thấy lập trường bản thân, hơn nữa còn ngầm đại biểu cho thái độ của Tứ hải Long Vương, làm cho Thái Hồ Long Vương không thể nào phản bác, nếu còn tiếp tục tranh cãi, tức là tự nhận bản thân quả nhiên là một Long Vương nơi hồ nhỏ, khí độ không bằng Tứ hải Long Vương vậy hải nạp bách xuyên (biển tiếp nhận trăm dòng sông).

Sóng nước xẹt qua tóc mai của Hắc Long Vương, nam nhân đứng ngoài điện lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thân hình coi như nặng nề hiện giờ trở nên thoải mái tự đắc. Thì ra, cái đứa nhỏ từng xúc động bốc đồng kia đã trưởng thành, hắn có năng lực khống chế Trường Giang và Hoàng Hà, cũng có thủ đoạn trầm ổn bình tĩnh, trở nên kiên định, cường đại, thậm chí có đủ năng lực làm cho không có bất luận kẻ nào có thể thao túng ý chí của hắn.

Một nụ cười thư thái lan rộng trên mặt Hắc Long Vương, y không phải loại người ngộ nan tắc thối, văn nhục tắc tu (thấy khó khăn thì lùi bước, nghe sỉ nhục thì xấu hổ). Ngao Ân tất nhiên cũng không phải.

Y không có ý định nhượng bộ, ngay cả yêu giới xem y là kẻ phản bội, Long tộc xem y là kẻ nghịch, cũng chẳng qua là vì những chuyện trong quá khứ, y vô lực xoay chuyển, cũng không có ý định xoay chuyển.

Nhìn thoáng qua cửa điện khép kín, y hiểu ý cười, xoay người hướng phòng ngủ mà mình đang ở đi đến.

Dù sao một lát nữa sẽ có binh tôm tướng cá vào bẩm báo, Bạch Nhân Nham Long Vương đã trở lại.