Ngọc trản ôn năng hổ phách tửuHốt luân khởi tri mật đào điềmChén ngọc hâm nóng rượu hổ pháchNuốt trọn há biết mật đào ngọtTứ Độc Long Thần không hổ là thần long chưởng quản tứ đại thuỷ vực, chỉ mới nửa ngày đã mang tin tức về cho Hắc Long Vương.
Nguyên lai người Vũ Khúc Tinh Quân cần tìm bị giấu ở sông Lạc Hà trong núi Phục Ngưu.
Hắc Long Vương biết được tin này, tất nhiên là cảm thấy cao hứng, vội vàng đứng dậy muốn lập tức đi tìm Vũ Khúc Tinh Quân báo cho hắn biết, Ngao Ân vội vàng ngăn y lại: “Nhị thúc không cần lo lắng, ta sớm đã phân phó ngư tinh đem tin tức đến cho Vũ Khúc Tinh Quân.”
Thấy y còn có chút do dự, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Ngư tinh trong Bà Dương Hồ của ta không thể so sánh với nơi khác, là do Phụ vương từ Đông Hải phái đến đây chuyên phụ trách việc truyền đạt tin tức, lại do ta chính tay đề thư, phàm là thư từ chỉ cần giao cho chúng tuyệt không xảy ra sơ suất. Sao vậy, Nhị thúc vẫn là không tin tưởng tiểu chất sao? Hay là sợ tiểu chất quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân), cố ý đem tin tức giấu nhẹm? Tiểu chất có lẽ lúc trước xử sự tuỳ hứng, nhưng hiện giờ thân là Tứ Độc Long Thần, vẫn là biết phân nặng nhẹ.”
Hắc Long Vương vội vàng xua tay, nói: “Không phải không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó!”
Ngao Ân đặt mông ngồi lên ghế, liếc mắt nhìn chén trà cốc vũ tiêm đã sớm nguội lạnh một cái, vừa giống oán giận lại giống làm nũng: “Tiểu chất đã phải chạy máy ngàn dặm thủy lộ, lại không nghe được một lời thân thiết của Nhị thúc …” Nói mấy ngàn dặm thật cũng không phải là nói quá, chẳng qua là hắn ở trong nước pháp lực rất cao, có thể tới lui mấy ngàn dặm, nếu không chỉ ngắn ngủi nửa ngày làm sao có khả năng truy tìm hết trong tứ đại thuỷ mạch?
Hắc Long Vương thật không nghĩ tới thanh niên tuấn mỹ trước mắt này cư nhiên còn làm nũng như trước, mà y luôn luôn đối với tiểu chất nhi này không có biện pháp, mà mình cũng quả thật làm phiền hắn bôn ba khắp nơi, nhưng y lại không biết ăn nói, nghĩ không ra lời ngon ngọt gì, liền vội vội vàng vàng lấy ra một cái bình gốm nhỏ màu vàng đặt lên bàn.
“Đây là tặng cho ngươi.”
“Nga?” Ngao Ân kỳ thật biết Nhị thúc này của hắn thích uống rượu nên có thể đem tặng cũng chỉ có rượu, lại vẫn làm ra vẻ kinh ngạc tò mò, “Đây là cái gì?”
Hắc Long Vương cũng nổi lên hưng trí, y mở nút đậy miệng bình ra, chỉ thấy trong bình quả nhiên có rượu, rượu được nhưỡng có màu vàng sóng sánh, hương không quá thơm, giản dị tự nhiên, rất tầm thường.
Hắc Long Vương cười nói: “Đây là một loại hạt kê ở Bạch Nhân Nham được ủ thành rượu vàng.” Vừa nói vừa đặt bình lên lòng bàn tay, nhiệt khí toả ra từ lòng bàn tay tăng nhanh hâm nóng rượu cho đến khi sôi trào, có hơi nước bốc lên từ miệng bình, liền dừng tay. Bạng nữ đứng bên hầu hạ vội vàng mang chén bạch ngọc lên, rượu rót vào chén chỉ ngửi thấy mùi thơm toả ra bốn phía, rượu ở trong chén ngọc có màu như hổ phách, không còn dáng vẻ tầm thường như khi ở trong bình.
Ngao Ân thấy y có lòng mang lễ vật đến cho mình, lại còn thân thiết đích thân hâm rượu cho mình, trong lòng sớm đã ấm áp ngọt ngào, rượu vào yết hầu cũng không biết là mùi vị gì, chỉ liên tục gật đầu, cười đến ngay cả cặp mắt hạnh tròn tròn kia đều híp lại.
“Uống ngon …”
Hắc Long Vương thấy hắn vui vẻ, tất nhiên cũng cao hứng, nhịn không được nói: “Nếu thích, không bằng mời cháu dâu ra cùng uống, thế nào?”
“…” Tâm tình vốn đang tràn đầy vui mừng nhất thời tối sầm lại, Ngao Ân thần sắc lạnh lùng, trừng mắt nhìn rượu ngon trên bàn một cái, “Rượu tuy là ngon, nhưng nếu không phải tặng riêng mình ta, Ngao Ân cũng không có tâm tình muốn uống!”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Hắc Long Vương bị sự tức giận của hắn làm cho mạc danh kỳ diệu, lại nghĩ rằng chắc là Ngao Ân đối với vị Long Phi kia rất là sủng ái, ngay cả gặp cũng không muốn cho gặp đi?
Lại nói hành lang bên kia thanh niên giận dữ sải bước rời đi, thiếu điều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Y sao có thể đem rượu cùng uống với hắn chuyển tặng cho nữ nhân chẳng liên quan gì?! Không sai, hắn thân là Tứ Độc Long Thần, trong điện quả thật có chứa một vị long Công Chúa do phụ vương tinh khiêu tế tuyển (chọn lựa kỹ càng) đưa tới, hắn không quan tâm tứ hải ghé mắt cũng liền ban cho nàng vị trí thiên phi cao quý nhất, thường ngày đừng nói tới sủng hạnh, cho dù là gặp mặt cũng đã là chuyện mấy trăm năm trước.
Nghĩ tới chuyện của nữ nhân kia vẫn còn thấy giận, ngày đó đại hôn hắn đặc biệt sai thuộc hạ đưa thiệp mời đến Hắc Long Vương, chỉ mong mượn cơ hội này đem Hắc Long Vương đến Bà Dương Hồ tụ họp một lần, không ngờ trở về lại chỉ có một đống quà mừng tân hôn nhìn tinh xảo nhưng lại vô cùng chướng mắt đối với hắn, tức giận đến suýt nữa hắn đập nát đống quà mừng đó ngay tại chỗ.
Hiện giờ hắn thật vất vả mới đem được người mình trông mong đến đây, vậy mà một chút cũng không hiểu được tâm tình của hắn, bảo hắn có thể nào không tức giận?!
Giậm chân một cái tại nội điện, vị Tứ Độc Long Thần lãnh ngạo trầm ổn, pháp lực cao cường được tất cả Thuỷ tộc Bà Dương tôn kính này hoàn toàn không còn hình tượng thường ngày, mà giống một đứa nhỏ khóc lóc om sòm đột nhiên một cước đá ngã bình phong san hô trong điện, xoay người ngồi lên long sàng rộng rãi, mắt hạnh liễm quang(nheo lại), loé ra vẻ âm hiểm xảo quyệt mà thần nhân không nên có.
Hừ, hắn có rất nhiều thời gian!
Ít nhất cũng phải đem khoảng thời gian hai ngàn năm đã qua kia bổ sung lại.
Hắn là Long thần chưởng quản tứ đại thủy mạch, đừng nói thần tiên tứ phương bách vật trên mặt đất, mà ngay cả Đại La Kim Tiên trên trời cũng phải nể mặt hắn mấy phần!
Cho dù là lão đầu l*иg đèn da trâu Thái Thượng Lão Quân kia, hắn cũng có thể sai sử một chút!!
Nhưng thực tế là người mà hắn yêu thích không phải l*иg đèn da trâu gì … mà là một hòn than đen xì bên trong vốn vô cùng nóng cháy …
Thử hỏi, một hòn than vốn đã nóng rực đến nỗi chạm vào là tan ra, lại còn dùng lửa đốt, chẳng lẽ không thể thổi lên ngọn lửa hừng hực sao? Huống chi, Ngao Ân tựa hồ đã quên hắn là hải long …
Bất quá hắn dù sao đã không còn là thiếu niên Thái Tử sử tình túng tính (tính tình phóng túng, làm việc theo cảm tính) năm đó nữa.
Hắn đã sớm phân phó Thuỷ tộc tứ phương không thể sơ suất với vị khách quý này, Thuỷ tộc Bà Dương Hồ sống thọ lắm cũng chỉ trăm tuổi, nào đã trải qua trận đại chiến nghịch thiên ngàn năm trước, lại càng không nhận thức vị Hắc Long Vương khuôn mặt ngăm đen xấu xí nhưng tính tình ôn hòa giản dị, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng phách lối trước mắt này chính là tả lộ tiên phong trong quân nghịch long năm nào.
Chẳng qua nếu Tứ Độc Long Thần đã phân phó, tự nhiên là phải cẩn thận hầu hạ. Bà Dương Hồ chính là nơi tôm cá dồi dào, mặc dù không thể so với hải giới rộng lớn, nhưng cũng là giàu có sung túc, ngay cả dáng vẻ Long cung nơi đáy hồ tuyệt không kém hơn nửa phần so với Thuỷ Tinh cung nơi đáy biển, cho nên Hắc Long Vương nấn ná ở đây mấy ngày, ngày ngày được phục dịch trân tu bách vị (trăm món ăn quý và lạ), cũng không biết Ngao Ân làm thế nào cấp ra một cái Thiên điện, giống như đã sớm chuẩn bị tốt, sửa sang lại đến phi thường thoải mái, huân hương dùng chiên đàn thanh u mộc mạc, còn có giường lớn rộng rãi đến làm cho người ta líu lưỡi, đừng nói nằm hàng dài, nằm hai hàng vẫn còn dư dả.
Mỗi ngày Ngao Ân còn tự mình lại đây bồi thiện, Hắc Long Vương ở một lúc năm ngày, không khỏi có chút nhớ đến dân chúng ở Bạch Nhân Nham, cuối cùng nhịn không được trong lúc ngọ thiện nói ra dự định cáo từ.
Ngao Ân nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi một chút, nhưng vẫn cười nhạt hỏi: “Nhị thúc vội vã muốn rời đi như vậy là do tiểu chất có chỗ nào thất lễ, sơ suất với Nhị thúc?”
Hắc Long Vương vội vàng xua tay: “Không, không! Đã được chiếu cố nhiều ngày, Bà Dương Hồ địa nhiêu vật bác (đất đai màu mỡ, của cải dồi dào => giàu có sung túc), thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt. Chẳng qua là đã nhiều ngày không trở về Bạch Nhân Nham, có chút nhớ mong.”
Ngao Ân nói: “Nguyên lai Nhị thúc là tưởng nhớ dân chúng nơi đó, thật là trạch tâm nhân hậu! Tiểu chất hổ thẹn, tuy là Tứ Độc Long Thần, lại không biết nghĩ đến dân chúng thế gian, còn phải học hỏi Nhị thúc nhiều hơn mới đúng!” Nói xong lại hỏi đến đủ loại công việc thường ngày xử lý ở Bạch Nhân Nham, Hắc Long Vương thấy hắn ngữ ý ti khiêm (lời nói khiêm tốn nhún nhường), nhớ rõ đứa nhỏ này trước kia luôn ngạo tính nan tuần (tính tình kiêu ngạo khó thuần phục), năm tháng trôi qua, quả nhiên là đã trưởng thành, trong lòng không khỏi vui mừng, liền đem những chuyện đáng chú ý khi làm Long Vương ở Bạch Nhân Nham nhất nhất nói ra hết.
Ngao Ân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nêu ra vài vấn đề xin thỉnh giáo, Hắc Long Vương cũng không giấu diếm, đem hết kinh nghiệm bản thân ra giảng giải, hỏi đi đáp lại như vậy, cư nhiên cũng hết cả một canh giờ.
Cuối cùng, Ngao Ân hướng y cung kính hành lễ, nói: “Nghe xong Nhị thúc dạy bảo, tiểu chất học được rất nhiều điều hữu ích. Kỳ thật tứ độc thủy mạch ảnh hưởng quá rộng, ta tư lịch (tư cách và sự từng trải)còn thấp, có một số việc xử lý còn chưa được thỏa đáng, rất cần thỉnh giáo, đáng tiếc phụ vương thúc phụ bọn họ ở hải vực xa xôi …” Hắn trộm nhìn Hắc Long Vương, ánh mắt không thể thiếu lộ ra thần sắc đáng tiếc cùng bất đắc dĩ, “Đang muốn thỉnh giáo Nhị thúc nhiều hơn, đáng tiếc Nhị thúc lại vội vàng muốn rời đi …”
Đôi mắt hạnh nhân mượt mà đảo quanh, trông rất ủy khuất, Hắc Long Vương lúc này băn khoăn, nghĩ đến vị tiểu chất này tuy làm Long thần một phương, nhưng kỳ thật vẫn là một đứa nhỏ mới lớn, hắn từ nhỏ lớn lên ở hải vực, đối với rất nhiều sự tình trên mặt đất quả thật không hiểu nhiều lắm, cũng không biết khảo cứu (tìm tòi nghiên cứu) từ đâu.
Chính mình tuy nói chưa từng làm vua ở lưu vực sông lớn, nhưng dù sao trước đây từng sinh sống nơi hoang dã, cũng hiểu biết được quy củ chốn nhân gian.
Hiện giờ y nhìn thấy bộ dáng phiền não bất lực của đứa cháu mà y từ nhỏ yêu thương này, lập tức buột miệng nói sẽ ở lại thêm mấy ngày.
Ngao Ân nghe y đáp ứng ở lại, nhất thời tiếu mộc xuân phong (cười tươi như cây gặp gió xuân).
Giơ tay ra hiệu, nhóm bạng nữ vội vàng dâng hoa quả lên, Ngao Ân tự mình chọn một trái đào mật đã chín tới, cẩn thận lột bỏ lớp da hơi mỏng, trái đào chín mọng thịt nhuyễn nhiều nước, phấn hồng thủy nộn nhìn rất là tiên linh khả ái, hắn đưa trái đào đến trước mặt Hắc Long Vương, cười nói: “Làm phiền Nhị thúc giảng giải nhiều, nhất định rất khát nước đi? Đây, nếm thử trái đào này đi!”
Hắc Long Vương nhìn trái đào đưa đến bên miệng, đối phương lại hoàn toàn không có ý định đưa cho y cầm, một đôi mắt hạnh long lanh trong suốt, không nhìn ra một tia dị sắc. Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử a, Hắc Long Vương trong lòng thầm than. (Hắc ca thiệt là ngốc a, hành động này là của cháu đối với chú sao?! *lắc đầu*)
Hiển nhiên là y không chú ý tới khóe miệng Ngao Ân trong tươi cười tiềm tàng giảo hoạt.
Ngao Ân nhìn chằm chằm Hắc Long Vương, chỉ đợi y cắn một miếng. Trái này chính là ngọc lộ mật đào nhiều nước nhất, vô luận y cẩn thận thế nào, chỉ cần cắn một miếng cũng sẽ chảy ra rất nhiều nước, không thể tránh khỏi chảy xuống tay hắn, tự nhiên là phải để Hắc Long Vương lau sạch, nếu có thể dùng lưỡi liếʍ sạch thì càng tốt …
Chỉ tưởng tượng đến cảnh bàn tay to kia bối rối bắt lấy cánh tay hắn, cẩn thận kéo ống tay áo màu trắng, hai má đen thui xấu hổ ửng hồng nhìn không ra, cẩn thận cùng ôn nhu vì hắn liếʍ đi nước đào ngọt ngào, hạ phúc thế nhưng không hiểu sao buộc chặt. Càng nghĩ trong lòng lại càng nóng, độ cong nơi khóe miệng càng cao.
Đúng là nghĩ thật hay, ngay sau đó, nhìn thấy Hắc Long Vương cúi đầu, nhưng lại hiện ra long khẩu dài rộng đến trán, rất nhanh đem trái đào mật lớn bằng nắm tay kia nuốt ực một cái! Trái đào từ cổ họng theo yết hầu trực tiếp trôi tuột xuống bụng. (Haizz, cho Hắc ca ăn thật phí của giời, chẳng biết mùi vị thế nào)
Ngao Ân nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm!
Đã thấy Hắc Long Vương chép chép miệng nói: “Trái này quả thật không tệ!”
Ngao Ân mắt thấy âm mưu không thể thực hiện được, chỉ phải ở trong bụng trợn mắt thật lớn, buồn nói: “Tất nhiên là không tệ rồi, đây là sản vật mới của Thái Hồ ‘ngọc lộ mật đào’, tuy không thể so với bàn đào của Vương mẫu nương nương, cũng là thiên hạ tuyệt phẩm.”
Hắc Long Vương chân chất gật đầu liên tục, đến nỗi có phải mùi vị này hay không, tất cả trôi vào bụng y thật đúng là không sao nếm ra. Ngao Ân sắc mặt hơi đổi, lại lộ ra ý cười xán lạn: “Khó có dịp Nhị thúc đến Trung Nguyên một chuyến, kỳ thật trừ bỏ Bà Dương Hồ, còn có rất nhiều nơi đáng để đi, Động Đình, Hồng Trạch, Thái Hồ, Sào Hồ đều là nơi đáng xem, ta cùng với mấy vị Long Vương nơi đó cũng có chút giao tình, không bằng ta dẫn đường, cùng Nhị thúc đi du ngoạn một chuyến, thế nào?”
“Nhưng ngươi là Tứ Độc Long Thần, không phải nên trấn thủ Bà Dương Hồ hay sao?”
Ngao Ân cười nói: “Đã là Long thần, tự nhiên cũng cần phải tuần tra thuỷ vực mình quản lý, chúng ta thuận theo dòng Trường Giang mà đi, vừa lúc tiện đường thể sát (thể nghiệm và quan sát) dân tình! Trên đường còn phải làm phiền Nhị thúc chỉ điểm sự vụ.”
Hắc Long Vương đang lúc do dự, Quy thừa tướng bên cạnh thấy thế, liền nghĩ muốn làm cho chủ tử vui vẻ, đề nghị: “Long Vương gia, nếu là xuôi theo dòng Trường Giang, vừa lúc đi ngang Thái Hồ, là quê nhà của Thiện phi! Thiện phi cũng đã trăm năm chưa về, sao không nhân cơ hội này, có thể vừa thăm viếng vừa du ngoạn, nhất cử lưỡng tiện …” Câu nói kế tiếp bị ánh mắt hung tợn của Ngao Ân trừng nhìn phải nuốt trở về. Nếu không phải nể mặt Hắc Long Vương, hắn lập tức sẽ đem lão rùa ngu ngốc hoàn toàn không hiểu tâm tư của chủ tử, luôn làm bừa phá huỷ chuyện tốt này đánh quay về nguyên hình một lần nữa!! (Aizz, bác Quy chuyên môn phá rối chuyện tốt của chủ, chưa bị bé Ân đem nấu cháo là may lắm rồi)
Quay đầu lại định giải thích, không ngờ Hắc Long Vương đã gật đầu: “Như thế rất tốt, ở đây mấy ngày vẫn chưa gặp qua cháu dâu, ngày đó ngươi đại hôn ta còn trong thời gian cầm tù, không thể rời khỏi Bạch Nhân Nham, đành phải phái người mang lễ vật đến, thật sự đáng tiếc.” Trong nụ cười có cay đắng, cũng có bất đắc dĩ.
Ngao Ân lúc này hiểu ra, ngay cả một chút bất mãn còn chất chứa trong lòng lúc trước cuối cùng cũng biến mất không còn một mảnh, đứng dậy, đưa tay qua nắm lấy tay Hắc Long Vương thật chặt, nghiêm túc nói: “Nhị thúc đối với ta thật là tốt, chất nhi sao lại không biết?”
Dứt lời trừng mắt nhìn Quy thừa tướng liếc mắt một cái, lớn tiếng phân phó: “Nghe rồi còn không đi làm! Bà Dương Hồ ta chẳng lẽ đi nuôi phế vật như ngươi sao?! Còn không mau cút xuống đi an bài chuyện xuất du!! Nghe kỹ! An bài cẩn thận một chút, hành trình cũng không cần phải vội vàng! Phái hai trăm thủy binh hộ tống Thiện Nhi, ta cùng Nhị thúc đi trước một bước!”
“Di? Không cùng khởi hành sao?” Hắc Long Vương rất là kinh ngạc.
Ngao Ân thản nhiên nói: “Nữ nhân này phải ngồi xe loan, Nhị thúc chắc cũng không thích đâu? Ta mang Nhị thúc đi thuỷ lộ, xuôi theo Trường Giang đi sẽ nhanh hơn một chút!”
Hắc Long Vương hơi trầm ngâm, ngẫm lại cũng đúng, Ngao Ân mặc dù bề ngoài thành thục, nhưng dù sao vẫn là tâm tính thiếu niên không thay đổi, làm sao có thể kiên nhẫn ngồi xe chậm rãi mà đi, liền cũng đồng ý.
Quả nhiên đổi lấy Ngao Ân tươi cười xán lạn, thanh niên không kiềm chế được nội tâm vui sướиɠ nôn nóng bước nhanh ra ngoài, trong đình viện rộng rãi chỉ thấy ngân quang chợt lóe, một bạch long thật lớn bay lên trời, bộ ngực, móng vuốt, mông, đuôi cùng vây lưng cứng thẳng, vây trong suốt giống như lụa mỏng dập dờn, long thân thon dài mạnh mẽ, ở trong nước quay cuồng tự tại, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn về phương hướng Thuỷ Tinh cung dưới đáy hồ, mở long khẩu phát ra tiếng kêu trầm thấp, giống như đang thúc giục.
Hắc Long Vương đối với hắn luôn sủng nịch, thấy hắn hưng trí rất cao, liền cũng tuỳ theo hắn.
Thi nhiên đi đến trong đình, hơi ngửa đầu, nhìn đáy nước như màn trời xanh lam, bạch long ung dung hoa quý tuyệt mỹ như bích hoạ kia. Đột nhiên thân hình dài ra, một bóng đen từ đáy hồ thần tốc bay lên, hắc long giương nanh múa vuốt vô cùng cương dũng (cứng rắn dũng cảm), long giác sắc nhọn, hắc lân như dao, một tiếng rồng gầm làm đáy hồ nước gợn chấn động trăm dặm, Thuỷ tộc cúi đầu.
Bạch long hiện giờ đã không còn hình dạng nhỏ xinh năm đó, cùng long thân tráng kiện của hắc long so ra không thua kém bao nhiêu, thấy hắc long bốc đầu lên, vui mừng chuyển mình một cái, dẫn đầu bơi đi.