Trấn yêu bà dương độc long quânNhất biệt tái ngộ dĩ thiên niênTrấn yêu Bà Dương Độc Long QuânTừ biệt tái ngộ đã ngàn nămKinh niên tuế nguyệt (
thời gian thoi đưa), trong nháy mắt, hai ngàn năm qua đi.
Hắc Cầu bị Ngọc Đế biếm trích (phái đến những nơi xa xôi hẻo lánh), đày đến vùng đất sát biên giới, giữ chức Long Vương nơi rừng núi hoang vu đất đai nghèo nàn. Nữ oa nhi từng được y cho miếng bánh đã sớm hoá thành tro cốt, nhưng y vẫn tuân thủ lời hứa với nàng như trước, làm cho đất đai trong phạm vi hai mươi dặm này ngàn năm phì nhiêu.
Cũng không biết thôn dân dưới chân núi làm thế nào biết được trên núi này có một vị Hắc Long Vương, đã lập một miếu Long Vương ở sườn núi, hơn nữa nơi đây quả thật nước mưa dồi dào, dù cho bên ngoài trăm dặm lòng sông cạn nước có thể nhìn thấy đáy, nhưng Bạch Nhân Nham này lúc nào cũng xanh tươi, dòng suối Thất Tinh trên núi lúc nào cũng đầy ắp nước chảy mãi không ngừng. Kể từ đó, Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham càng được dân gian kính ngưỡng, Long Vương miếu từ đó hương khói cường thịnh.
Trong hai ngàn năm này, Hắc Cầu chưa từng rời khỏi Bạch Nhân Nham quá nửa bước, thỉnh thoảng có vài Tán tiên đi ngang qua đây ghé thăm điện Long Vương, mang theo chút tin tức từ bên ngoài. Y tuy rằng đã bị trục xuất khỏi Ngao tộc hải long, nhưng dù sao mẫu thân từng là Nam Hải Công Chúa, mà Đông Hải Long Vương cũng từng là nghĩa huynh của y, trước đây thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) Long Vương vô điện vô xá (không điện thờ không nhà cửa) y đây, y vẫn ghi nhớ ân đức này.
Vì vậy y cũng thường xuyên mượn cơ hội hỏi thăm tin tức bọn họ, do đó tự nhiên cũng nghe được không ít chuyện của vị Đông Hải Thái Tử thanh danh nổi trội (nguyên văn “thước khởi”) kia.
Lại nói thời thượng cổ Vũ Đế trị thủy, Đồng Bách sơn xuất hiện một loài thủy quái ở sông Hoài gọi là “Vô Chi Kỳ”, hình dáng giống vượn, mũi tẹt trán cao, đầu trắng mình xanh, mắt vàng kim răng như tuyết, cổ có thể duỗi ra trăm thước, sức mạnh hơn chín con voi gộp lại. Vũ Đế mang theo đồng luật làm từ gỗ mun xuống Đồng Bách sơn, giờ Thìn xuất chiến, bắt được Vô Chi Kỳ, dùng một dây xích to làm bằng sắt khóa lại, giam giữ dưới đáy sông Hoài ngay chân núi. Trải qua ngàn vạn năm, Vô Chi Kỳ lần thứ hai tác quái, gây ra sóng gió ở Bà Dương Hồ. Trong hồ lớn cả ngày đều là sóng nước cuồn cuộn tàu bè không thể di chuyển, ngư dân không có cách nào xuống hồ bắt cá để sinh sống. Đông Hải Long Vương biết được việc này, đã phái Thái Tử Ngao Ân đến Bà Dương Hồ phục yêu, long Thái Tử kia quả nhiên pháp lực cao cường, không tới nửa ngày đã hàng phục được yêu vật.
Bởi vì có công phục yêu, được thiên đình phong làm “Tứ Độc Long Thần”, chưởng quản tứ đại thủy mạch (4 mạch nước lớn) Trường Giang, Hoàng Hà, Hoài Hà, Tế Thủy, hành cung đặt ở Trường Giang thông với đáy hồ Bà Dương.
Vị Tứ Độc Long Thần này hiện giờ được phàm nhân kính ngưỡng, lại thêm ở Long tộc có địa vị cao, tuyệt không kém so với bậc cha chú.
Hắc Long Vương nghe xong mấy tin tức này, dù chưa thể gặp mặt, nhưng cũng không khỏi vì đứa cháu tiền đồ rộng mở này của y mà cảm thấy kiêu ngạo. Thiếu niên trong trí nhớ luôn vì được nuông chiều mà quấy rối gây chuyện thị phi cho người chung quanh kia, trải qua ngàn năm, cũng đã trưởng thành rồi ư? Nhất định không còn là thiếu niên làm nũng chui vào l*иg ngực của mình, còn muốn mình vỗ lưng dỗ hắn ngủ như trong trí nhớ nữa.
Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy có chút tịch mịch.
Tuy rằng ngẫu nhiên trong đầu sẽ nảy ra ý niệm đi thăm hắn thử xem, nhưng nhớ đến năm đó ở trong quân nghịch long, Ngao Ân đi không từ giã, chắc là đối với việc làm của mình cực kỳ thất vọng. Mà hiện giờ y chỉ là tiểu thần an phận một phương, nghĩ đến có lẽ vị Tứ Độc Long Thần địa vị cao quý kia chắc đã quên đi thúc phụ bị trục xuất khỏi Ngao tộc là y đây. Ký ức cuối cùng về sự nhanh mồm lẹ miệng của thiếu niên kia vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của y. Ngẫm lại đành từ bỏ ý niệm tự tìm mất mặt trong đầu kia.
Vốn nghĩ là sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính.
Bảo châu trấn tháp trên Toả yêu tháp bị vỡ nát, chúng yêu đào tẩu.
Trong lòng y không khỏi lo lắng, năm đó vị thượng cổ thần long Ứng Đế này không sợ thiên hỏa thần binh, ngay cả mấy ngày liền kiếp phá hồn cũng không làm gì được hắn, sau bị Thiên Xu Tinh Quân bắt nhốt vào Toả yêu tháp, tạm xem như an phận. Nhưng hiện giờ Toả yêu tháp bị phá, vậy Ứng hắn có thể thoát ra? …
Trùng hợp gặp lại vị Vũ Khúc Tinh Quân từng cùng y đại chiến một hồi trong trận nghịch thiên đại chiến kia cùng với vị thần tướng Thiên Lý Nhãn thường túc trực ở điện tiền của Đế Quân. Từ trong miệng Vũ Khúc Tinh Quân biết được Ứng hiện giờ còn đang ở trong tháp, cũng không biết sao vừa mừng vừa lo, chính là lại nghe Vũ Khúc nói đến chuyện thất huyền Tinh Quân hạ phàm tìm châu sửa tháp, y cũng có lòng muốn hỗ trợ.
Bạch Nhân Nham này có vị Long Vương y đây tọa trấn, nên vẫn chưa có yêu quái nào dám đến quấy rối. Nhưng y cũng sớm nghe nói khắp vùng Trung Nguyên yêu vật làm loạn, phàm nhân khổ không nói nổi, cho nên khi nghe Vũ Khúc Tinh Quân đề cập đến việc tìm kiếm thần châu mà Hiên Viên Đế Quân đánh rơi, y vội vàng đề cử một vị đạo hữu vì bọn họ dẫn đường.
Đáng tiếc tri nhân tri diện bất tri tâm, sau này khi Vũ Khúc Tinh Quân khẩn cấp tới tìm, mới biết đạo nhân kia thế nhưng bắt thần tướng Thiên Lý Nhãn đi, không thấy tăm hơi. Tuy rằng Vũ Khúc Tinh Quân vẫn không trách cứ gì nhiều, nhưng Hắc Long Vương cũng tự giác bụng làm dạ chịu, cho nên chuyện tìm kiếm thần tướng Thiên Lý Nhãn dù Vũ Khúc không phân phó, y cũng tự giác hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi.
Chẳng qua là y đã hai ngàn năm chưa từng rời khỏi Bạch Nhân Nham, vật đổi sao dời (nguyên văn “thì di thế dịch”), thế gian biến hóa thật nhiều, cho dù y từng là đại tướng tả lộ tiên phong trong yêu quân nghịch thiên, nhưng y lại không có thâm giao với yêu quái trong quân, về phần bộ tộc Long Vương lại tránh y như rắn rết.
Hắc Long Vương không quen không biết, chỉ có thể một thân một mình ở nhân gian tìm kiếm khắp nơi, phương pháp may rủi này thật sự mất rất nhiều thời gian, đã qua một năm vẫn không có chút tin tức nào.
Y cùng với Vũ Khúc Tinh Quân mặc dù từng là địch thủ, nhưng hai người bọn họ đều là người yêu võ, dần dần có loại cảm giác anh hùng trọng anh hùng (nguyên văn “tinh tinh tương tích chi nghị”). Nhìn thấy Vũ Khúc Tinh Quân vì tìm kiếm thần tướng Thiên Lý Nhãn mà sốt ruột như kiến bò chảo nóng, Hắc Long Vương cũng không đành lòng. Ngày hôm đó đi ngang qua Trường Giang, chợt nhớ tới vị Tứ Độc Long Thần chưởng quản tứ đại thủy mạch kia. Trong phạm vi thuỷ vực không có việc gì mà Long Vương không biết, nếu hắn có thể ra tay giúp đỡ, chắc chắn so với chính mình như người mù dọ dẫm tìm bốn phía sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
Tâm niệm vừa động, vốn định đi liền tức khắc, nhưng nghĩ lại, chính mình có việc cầu người, vô luận như thế nào cũng không nên hai tay trống trơn, liền xoay người điều khiển đám mây bay về hướng Bạch Nhân Nham …
Ngày kế, Hắc Long Vương đến thăm Bà Dương Hồ.
Dưới đáy Bà Dương Hồ, Tứ Độc Long cung trong suốt lóng lánh, xa hoa lộng lẫy.
Hắc Long Vương ở bên ngoài Long cung Bà Dương Hồ đợi ước chừng nửa canh giờ, Quy thừa tướng truyền lệnh mới chậm rãi từ từ đi ra, nâng mắt lên, chậm rãi nói: “Hắc Long Vương, Long Vương nhà ta đang ngủ trưa, phiền ngài chờ thêm một lát …”
Hắc Long Vương nhíu mày, hiện giờ y có việc cầu người, chỉ có thể nhẫn nại, nói: “Làm phiền Quy thừa tướng đi thông báo một lần nữa, nói là bổn vương có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Quy thừa tướng có chút không kiên nhẫn rụt cổ, hừ nói: “Hắc Long Vương, tiểu thần cũng đành nói thật với ngài, Long Vương nhà ta đang ở hậu cung cùng Long Phi đánh cờ! Ngài vẫn là trở về đi!” Dứt lời, liền xoay người trở vào.
Hắc Long Vương vẻ mặt ngạc nhiên.
Y không phải không biết nổi nóng, chẳng qua là ít phát tác mà thôi. Trước đây ở trong nghịch long yêu quân, không ai không biết vị Hắc Cầu tướng quân nhìn qua bình thản giản dị này, ngày thường chỉ cần không chọc đến y sẽ tựa như hồ nước trên Thiên Sơn bình tĩnh vô ba, nhưng một khi phạm vào kiêng kị của y, chạm đếm nghịch lân (vảy ngược) của y, một khi tức giận bùng nổ, cũng rung trời chuyển đất dọa người. Lúc ấy ở trong nghịch long quân vốn có bốn vị tướng, trong đó hữu lộ tiên phong chính là thượng cổ ác thú Phu Chư. Phu Chư thấy Hắc Long Vương được Ứng Đế nhất mực tin tưởng nên cực kỳ đố kị, nhiều lần khıêυ khí©h, còn thiết hạ độc kế muốn lặng lẽ diệt trừ Hắc Long Vương, cuối cùng chọc giận Hắc Long Vương, trong vương trướng đem Phu Chư gϊếŧ chết tại chỗ, từ đó không một yêu quái nào dám khinh thường xúc phạm đến vị tiên phong này nữa.
Hiện giờ y mặc dù đã bình tịch ngàn năm, nhưng tính nết kia lại chưa từng thay đổi.
Uy nghiêm của Long Vương há cho phép người khinh miệt?!
Trừng mắt nhìn Long cung tường thành chạm ngọc huy hoàng, gương mặt đen thui tràn ra một trận sâm ý, mắt to híp lại, đột nhiên thân hình duỗi dài, hiện ra chân thân hắc long!!
Chỉ thấy một con rồng khổng lồ vảy đen như mực lượn vòng phía trên Long cung, đột nhiên rống to một tiếng, trong khoảnh khắc đáy nước triều lãng (triều = thuỷ triều, lãng = sóng) mãnh liệt, địa chấn (động đất) cung diêu (cung lung lay), giống như muốn sụp đổ, sợ tới mức binh tôm tướng cá ở đáy hồ trốn chạy khắp nơi, vừa ra tới cửa lại thấy Long Vương thần uy, tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán, không thể động đậy.
Hắc long thon dài mạnh mẽ trở mình bơi lội, giữa lớp vảy đen thui thấp thoáng lộ ra hồng quang, bốn phía quanh long thân nước sôi trào, tạo ra bọt khí, giống như nồi nước sôi.
Thuỷ tộc trong hồ nào dám tới gần, chỉ sợ một khi tới gần liền cũng bị nấu chín thành canh (ta khoái ăn canh hải sản a *chảy nước miếng*).
Đang không biết làm sao, bỗng nhiên nghe được âm thanh lành lạnh từ Long cung chầm chậm truyền ra.
“Sao vậy? Nhị thúc khi (khi dễ, khinh khi) Bà Dương Hồ của ta đây là nồi đun nước sao?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một thanh niên một thân mãng bào bạch để kim tuyến (áo khoác – cái loại mà film cổ trang hay thấy ấy, màu trắng viền kim tuyến) đạp nước mà đến. Trong làn nước gợn vẫn có thể thấy được thanh niên này ngũ quan cực kỳ tinh xảo, hình dáng gương mặt mỗi tấc đều giống như ngọc tạc ôn nhuận lưu sướиɠ, đôi mắt hạnh nhân mượt mà toát lên vẻ linh động, tựa như hai hồ nước sâu thẳm.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, dung mạo cũng có biến hóa, nhưng Hắc Cầu lại chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người tới đúng là Ngao Ân. Năm tháng trôi qua làm cho thanh niên từng non nớt cởi bỏ vẻ ngây thơ (ta thấy Ân nhi có ngây thơ bao giờ đâu?!), nhìn qua khôn khéo lão luyện, anh khí bừng bừng, khí chất tiêu sái cao quý, lời nói cử chỉ lại thoát tục tao nhã. (Ôi, tim của ta *thình thịch thình thịch*)
Thanh niên đạp nước mà đến liếc mắt nhìn hắc long một cái, nhìn thấy long ảnh thon dài mạnh mẽ ở trong hồ uốn lượn, một tia lưu quang mừng như điên chợt lóe lướt qua trong mắt.
Hắc Long Vương thấy hắn xuất hiện, liền thu chân thân, hiện ra hình người như thiết tháp.
Nhìn thấy gương mặt không có gì tiến bộ kia, vẫn là nam nhân bộ mặt xấu xí khó coi giống quỷ dạ xoa tuần biển như trong trí nhớ, tuấn mi Ngao Ân không khỏi nhíu lại.
Hắn phất tay áo, tựa tiếu phi tiếu nói: “Khó được Nhị thúc đến thăm tiểu chất, nhưng thật ra không biết tiểu chất có chỗ nào đắc tội Nhị thúc mà phải ở trong hồ này phiên giang đảo hải.”
Hắc Long Vương tự biết nhất thời xúc động, đang ở địa bàn (ta thấy cái từ này rặt mùi xã hội đen, nhưng không tìm được từ nào thích hợp hơn để thay thế) của Tứ Độc Long Thần lại lấy long thân đảo loạn hồ nước, đối với Long thần trong hồ đã là vũ nhục, huống chi hôm nay y đến là có việc muốn cầu. Hắc Long Vương chỉ đành cười hối lỗi, nói: “Tính tình táo bạo của ta đây luôn không sửa được, mới vừa rồi là gấp gáp muốn gặp ngươi…”
“Nga?” Gương mặt tuấn dật hiện lên tươi cười, binh tôm tướng cá bốn phía đều xem đến ngây người, bọn họ hầu hạ vị Tứ Độc Long Thần này nhiều năm, khuôn mặt tuấn tú trừ bỏ hé ra lãnh khốc đạm mạc, chưa từng thấy qua hắn cười.
Ngao Ân cười như mộc xuân phong, khóe mắt quét đến Quy thừa tướng vừa mới bị thần uy của Long Vương doạ sợ tới mức rụt vào trong mai: “Chẳng lẽ là thủ hạ có chỗ nào chậm trễ?”
Hắc Long Vương trừng mắt nhìn, y không có ý trách tội, nên cũng không đáp lại. Nhưng thật ra Quy thừa tướng kia sợ Tứ Độc Long Thần trách tội, cuống quít chui đầu ra, ý muốn biện giải: “Oan …” Không kịp nói hết câu, chỉ thấy ngón tay Ngao Ân búng một cái, một đạo bạch quang chói mắt bắn vào Quy thừa tướng, nhất thời đánh hắn về nguyên hình, biến thành một con rùa mai xanh cực lớn. (Tội nghiệp lão rùa, cái tội không hiểu tâm tư chủ nhân *đạp thêm 1 phát*)
Rõ ràng là hắn sai Quy thừa tướng cự tuyệt mình ngoài cửa, hiện giờ lại đổ lỗi lên đầu Quy thừa tướng, còn đánh về nguyên hình, Hắc Long Vương nhịn không được nói: “Ngao Ân, ngươi ──”
“Nhị thúc!” Ngao Ân thân thiết kêu to, hoàn toàn không còn lạnh nhạt lúc trước, tùy tay lôi kéo Hắc Long Vương hướng điện đi đến, “Đừng để ý bọn họ, chúng ta có đến mấy ngàn năm không gặp mặt, nên hảo hảo trò chuyện mới đúng! Mau vào ngồi, tiểu chất đã cho ngươi chuẩn bị cốc vũ tiêm trà tốt nhất Bà Dương Hồ!”
Hắc Long Vương cười khổ, không phải vừa rồi còn đang ngủ trưa với lại đánh cờ hay sao? Muốn pha trà cốc vũ tiêm phải lấy nước suối trên núi, dùng ấm làm bằng cát, nấu nước bằng củi cây kê, sao có thể trong chốc lát thời gian là làm xong?
“Vậy Quy thừa tướng …”
Ngao Ân hiển nhiên đối với việc hắn quá mức quan tâm lão rùa xanh kia cảm thấy bất mãn, khuôn mặt tươi cười nhất thời xụ xuống, liếc mắt nhìn con rùa xanh cực lớn bên ngoài một cái, hừ nói: “Được rồi, ta khôi phục lại hình dáng cho lão.”
Đối với đứa cháu tôn quý làm Long thần một phương này, Hắc Long Vương thật sự là không có biện pháp nào, chỉ phải tùy ý hắn kéo mình tiến vào nội điện. Trên bàn trà trong điện quả nhiên đã chuẩn bị sẵn một bình cốc vũ tiêm trà, Ngao Ân kéo Hắc Long Vương ngồi xuống, tự mình rót trà cho y, bản thân lại không uống mà chống má ngồi ở một bên.
Hắc Long Vương vốn tưởng rằng đứa cháu này đã là Long thần tôn quý sẽ không còn nhớ rõ y, nhưng hiện giờ xem ra Ngao Ân vẫn còn nhớ chút tình xưa, như vậy việc này có thể có thu hoạch.
Thấy y phân tâm, Ngao Ân liền hỏi: “Uống không ngon sao?”
Hắc Long Vương lắc đầu, nói: “Ngao Ân, bổn vương lần này đến, thật là có chuyện muốn nhờ …”
Y nói rõ ý đồ đến, cũng không để ý đến sắc mặt Ngao Ân đang vui dần dần lạnh đi, đến khi y nói xong, hắn đã thu lại tươi cười, lạnh lùng cười nói: “Thì ra là thay Vũ Khúc tìm người, chất nhi thật sự là tự mình đa tình, còn tưởng Nhị thúc là vì nhớ thương tiểu chất nên mới đến thăm, hừ …” Hắn cầm chén trà lên, uống một hớp, lại nói “Nếu vì những người khác đến cầu tình còn may ra, nhưng Vũ Khúc Tinh Quân mấy ngày trước đến đáy Bà Dương Hồ của ta làm loạn, dám chấn sụp nửa tòa Long cung. Nước hồ tràn đê làm ngập miếu Long Vương của ta. Nhị thúc, tiểu chất cũng không phải là người hẹp hòi, chẳng qua là công đạo này, dù sao cũng phải nên hoàn lại trước chứ?”
Hắc Long Vương nghe vậy thật đau đầu, thầm nghĩ Vũ Khúc Tinh Quân này đắc tội ai không làm lại đi đắc tội Đông Hải Thái Tử có thù tất báo này, lúc trước ở Đông Hải Long cung cũng gây không ít phiền toái cho mình.
Thấy Hắc Long Vương muốn nói lại thôi, Ngao Ân lông mi khẽ rung, rồi lại nở nụ cười: “Bất quá nếu là Nhị thúc đến cầu, tiểu chất cũng không thể không nể mặt Nhị thúc. Như vậy đi, người, ta có thể tìm giúp, bất quá phải có điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Khép hờ mắt, che đi giảo ý lướt qua mắt hạnh: “Tiểu chất cùng Nhị thúc nhiều năm không gặp, thật sự nhớ thương, xin mời Nhị thúc ở lại Long cung của tiểu chất mấy ngày được không?”
Hắc Long Vương còn tưởng rằng hắn sẽ đưa ra yêu cầu rất khó thực hiện gì đó, vừa nghe lời này, liền liên tục gật đầu đáp ứng: “Tất nhiên là được.”
“Tốt!” Ngao Ân tươi cười rạng rỡ, từ trên ghế nhảy dựng lên, “Nhị thúc ngươi ngồi chơi thong thả, đợi chất nhi đi một lát sẽ quay lại!” Nói xong, liền bước ra ngoài, nhưng mới được hai bước lại không thể kìm nén cảm xúc mà hiện ra ngân mang, trong phút chốc chỉ thấy một cự long cả người đầy vảy bạc lơ lửng trong hành lang nội điện, uốn lượn ra khỏi Long cung. Ngân long này thật sự xinh đẹp, dưới đáy hồ lục u ba quang, vảy bạc giống như bảo thạch chiếu ra ánh sáng lấp lánh màu lam.
Hắc Long Vương ha ha cười rộ lên, nhìn thân ảnh ngân long đi xa, không khỏi than nhẹ tiểu chất nhi này sao đã lên làm Tứ Độc Long Thần mà tính nết vẫn dễ xúc động như xưa. Tuy là như thế, bất quá thế gian này tựa hồ không có chuyện gì mà tiểu chất nhi này không làm được, hắn đã đáp ứng rồi thì sẽ làm thỏa đáng.
Y đánh giá Long cung hoa lệ dùng ngọc lưu ly làm trụ san hô làm vách này một chút, thật sự là phủ đệ đơn sơ ở Bạch Nhân Nham kia của mình không thể nào so sánh được.
Không phải chỉ là ở vài ngày thôi sao? Này có gì khó?