- Một trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao! Thượng phẩm linh binh Phượng Vũ trâm thuộc về vị khách ở phòng bao số ba! Xin chúc mừng!
Tiền Bách Vạn đặc biệt cao hứng, sự vui mừng thể hiện rõ trên mặt, thế nhưng từng câu từng chữ vô tình lại ngư những nhát dao cứa vào lòng của Lý Minh.
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lý Minh cảm thấy nghẹn khuất, có nỗi khổ nhưng không biết nói cùng ai. Đúng là hắn rất muốn đạt được Phượng Vũ trâm, nhưng phải với giá năm mươi vạn linh tệ, chứ không phải gấp ba lần con số đó.
- Đáng ghét.
Một chương đập vỡ chiếc bàn gỗ tử đàn nạm vàng, Lý Minh mắt vằn tia máu, nếu như sau đó không phải còn muốn cạnh tranh một bảo vật khác, hắn đã không giận dữ như vậy.
Nếu như Lý Minh biết kẻ vừa chơi mình lại chính là kẻ đã trắng trợn ra tay cướp đoạt Triều Dương bạch liên của mình trong Thập Vạn Đại Sơn thì rất có thể hắn sẽ trở thành tu giả đầu tiên bị chết vì hộc máu mồm.
Nhìn gương mặt trầm ngâm của Lý Minh, đám người Lưu Ngọc không ai dám lên tiếng nói năng gì, chỉ có mỹ nữ Tuyết Mai là hơi có điều suy nghĩ.
- Các vị, thời khắc mọi người chờ đợi nhất đã đến!
Tiền Bách Vạn đương nhiên mặc kệ những chuyện này, lão chỉ quan tâm là giá cao hay thấp. Một trăm năm mươi vạn cho cây Phượng Vũ trâm, đó là một cái giá khiến lão quá mức hài lòng, vì vậy lúc này gọi vật phẩm cuối cùng ra một cách vô cùng hào hứng, khiến những người ở trong đấu giá trường cũng cảm thấy kích động theo.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía bục thủy tinh, nơi lão Đấu giá sư đang cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận chiếc khay tử kim cỡ nửa xích từ một tay nữ tử xinh đẹp. Tại trung tâm chiếc khay tử kim đó, dễ dàng nhận ra một chiếc hộp nhỏ hàn ngọc, ngay ngắn nằm im.
Cái hộp có sẵn màu trắng nhạt, tuy rằng đứng cách đó khá xa, nhưng mọi người phía dưới vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trên hộp hàn ngọc phát ra bạch sắc hàn khí nhàn nhạt. Ở đây không ai thiếu hiểu biết như Việt cả, đều biết rằng đây chính là hàn ngọc thượng đẳng nhất, mới đầy đủ hàn khí có công hiệu bảo tồn.
Cùng với sự xuất hiện của chiếc hộp hàn ngọc thượng đẳng này, tất cả cường giả bên trong các phòng bao của Đấu giá hội, thân thể đều đột nhiên đứng thẳng, hơn nữa trong ánh mắt không buồn che giấu sự tham lam, gắt gao nhìn chòng chọc cái hộp hàn ngọc.
Ngay cả Phỉ Thúy công tử Lý Minh cũng không hề ngoại lệ.
Không để ý đến ánh mắt tham lam ở trong các phòng bao, Tiền Bách Vạn nhẹ nhàng mở nắp của hộp ngọc ra, ngay lập tức một chùm minh quang trắng xóa đột ngột bắn ra ngoài.
Bạch quang như ánh bình minh, mặc dù không quá rực rỡ nhưng vẫn khiến một số người trở tay không kịp, đều khép hai mắt lại.
Việt không bị bạch quang này ảnh hưởng, chỉ hơi nheo mắt lại, tập trung chặt chẽ vào cái bóng trong hộp ngọc trên bục thủy tinh, thứ ánh sáng này khiến hắn cảm thấy có chút quen mắt.
Chỉ thấy ở trong hộp ngọc dường như là một phiến lá, nó mang màu xanh của ngọc bích, chỉ có điều hình dáng của nó lại là hình tròn, khiến Việt nhất thời chưa thể nhận ra đây là lá của loại cây gì.
Nếu tinh tế nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, trên bề mặt lá có những đường vân trong suốt không ngừng lưu chuyển, chính chúng là tác nhân phát ra bạch quang trong lành như ánh bình minh.
Trong đấu giá trường, cũng có những người mơ hồ như Việt vậy, không biết rốt cuộc trong hồ lô của Vạn Yêu Thương hội bán thứ gì, nhưng đều mơ hồ hiểu được nó không phải là thứ tầm thường.
Còn ở trong các phòng bao, những người đang đứng dậy đều kích động không thôi. Thậm chí đều bởi vì cảm xúc không ổn định, đã khiến cho khí tức viên mãn của Linh Luân cảnh trong cơ thể không thể khống chế được tràn cả ra ngoài.
Trên bục thủy tinh, ánh mắt Tiền Bách Vạn thong thả đảo qua trên toàn bộ khuôn mặt chấn động ở hội tràng, lúc này lão mới thỏa mãn, ngón tay chỉ vào phiến lá nhỏ màu ngọc bích, cười dài nói:
- Chư vị, đây chính là Tứ phẩm linh thảo, Tiêu Dương Liên Đài!
Xôn xao!
Tiền Bách Vạn lời vừa dứt, toàn tràng không một tiếng động, chốc lát tiếng ồ lên đinh tai nhức óc cùng với âm thanh hoảng sợ hít vào lương khí các kiểu, nhất thời bao trùm cả đấu giá trường.
Từng đạo ánh mắt đỏ thẫm kèm theo hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chăm chú vào vật phẩm đấu giá cuối cùng này. Tứ cấp linh thảo? Loại cấp bậc linh thảo này đây, ở đây cơ hồ vượt quá hơn phân nửa số người, suốt đời đều không có tư cách nhìn thấy.
Trảm Yêu thành này chính là thiên địa của mạo hiểm giả, họ liều lĩnh tiến vào ngoại vi Thấp Vạn đại sơn để làm gì? Yêu thích cảm giác mạo hiểm, muốn trải nghiệm sinh tử? Cũng có thể nhưng số này chiếm một tỉ lệ rất ít.
Đa số đều là những tán tu, không có tài nguyên tu luyện, vì vậy mới phải xông vào bên trong những hung địa, hiểm nguy luôn đi kèm với lợi ích, họ đều hiểu bên trong luôn tồn tại những kỳ ngộ bất ngờ.
Có thể nói đám mạo hiểm giả ở đây đã ra vào ngoại vi Thập Vạn đại sơn không ít lần, cũng nhìn thấy rất nhiều linh hoa linh thảo, thế nhưng phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là Tam cấp mà thôi, bởi vì họ cũng chỉ dám vào đến khu vực như vậy. Liều lĩnh mà không có thực lực thì thuần túy là chịu chết, trên đời này không ai ngu như vậy cả.
Vì vậy nhiều người có phản ứng kịch liệt, hoảng sợ hít sâu hay kêu la thất thố cũng là điều dễ hiểu, hoàn toàn có thể thông cảm được.
Việt không quan tâm lắm đến Tứ cấp linh thảo, mà bắt ngay đến bốn chữ Tiêu Dương Liên Đài. Hắn khẽ lắc tay, cuốn Vạn Thảo lục lập tức xuất hiện. Mở đến phần Tứ cấp linh thảo, rất nhanh tìm thấy thông tin về Tiêu Dương Liên Đài, chỉ có điều những dòng ghi chép lại khiến hắn cảm thấy rất không hứng thú.
"Tứ cấp Tiêu Dương Liên Đài, là một loại linh thảo đặc thù, là do Nhị cấp Đoạt Dương Liên Tử thăng hoa thất bại mà thành.
Đoạt Dương Liên Tử không ngừng hấp thụ tinh hoa ánh nhật dương, tiến hành thăng hoa, cuối cùng nở ra Tứ cấp thượng đẳng linh hoa Triều Dương Bạch Liên.
Nếu không hấp thụ đủ lượng tinh hoa, quá trình thăng hoa thất bại, liên hoa sẽ biến mất chỉ còn lại một đài sen chứa đựng toàn bộ tinh hoa còn sót lại, chính là Tứ cấp hạ đẳng Tiêu Dương Liên Đài."
Tiền Bách Vạn nâng phiến đài sen nhỏ xinh lên, chậm rãi nói:
- Các vị, có lẽ không cần nói nhiều về Tiêu Dương Liên Đài, mặc dù tinh hoa lưu lượng không thể so sánh với Triều Dương Bạch Liên, nhưng cũng là một loại linh thảo tuyệt vời giúp ngưng tụ Linh Luân! Giá khởi điểm năm mươi vạn linh tệ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm ngàn linh tệ!
Lý Minh không kích động thất thố mà gương mặt vô cùng thâm trầm, hắn rõ ràng có thể đạt được Tứ cấp linh hoa thượng đẳng nhất, thế nhưng lúc này đây lại phải ở Đấu giá trường giành giật với đám phàm phu tục tử, dùng hết tài phú tranh chấp một thứ phế phẩm của Triều Dương Bạch Liên.
Phỉ Thúy Các thừa khả năng cung cấp cho hắn tài nguyên ngưng Luân, thế nhưng chưa đến đường cùng hắn sẽ không lựa chọn làm thế, bởi như vậy Tu lộ của hắn sẽ xuất hiện vết nứt, rất nhanh hắn sẽ bị thụt lại trong Tứ công tử.
Chỉ có điều, Triều Dương Bạch Liên và Tiêu Dương Liên Đài, mặc dù đều là Tứ cấp nhưng chênh lệch như trời với đất. Nhưng Lý Minh không thể làm gì khác, cuối cùng cũng phải lên tiếng báo giá:
- Bảy mươi vạn linh tệ!
- Ta ra giá tám mươi vạn!
- Lão tử trả một trăm vạn!
Đấu giá trường trở nên điên cuồng, những gã tán tu mạnh mẽ từ đầu đến giờ chưa lên tiếng cũng bắt đầu xuất động. Những người khác thì đứng ở một bên nhìn, tất cả đều háo hức, chỉ trừ có một người.
Trong phòng bao số bảy, gã thiếu niên nhổ hạt nho sang một bên, chậm rãi đứng dậy. Vật phẩm chốt này không khiến hắn hứng thú, trong người hắn thậm chí còn có loại linh hoa cao cấp hơn.
Buổi đấu giá đối với Việt đã không còn gì để xem nữa. Hắn bước về phía cửa phòng, bóng lưng cũng nhanh chóng biến mất, bỏ lại đằng sau những tiếng la hét báo giá cùng với khí tức Linh Luân viên mãn đang đè nèn khắp Đấu giá trường...