Chương 39: Kinh biến

Gã thiếu niên có chút phát mộng, rốt cuộc là loài thần điểu nào vậy? Phải lớn đến mức nào mới có thể sống trong tòa thạch sào này?

Đám Thú vương này thực lực hoàn toàn thấy rõ, vậy mà nghe giọng điệu thì rõ ràng cũng bị đầu hung điểu trong thạch sào đè đầu cưỡi cổ, như vậy thì chủ nhân thạch sào này, phải mạnh mẽ đến mức nào? Lẽ nào là Thần thú mà truyền thuyết vẫn nhắc đến?

“Ban nãy đám vương bát đản này có nói con quái điểu kia sắp bước ra một bước kia, chẳng lẽ ý muốn nói con quái điểu sắp bước xuống hoàng tuyền?”

Trong đầu hắn nhớ lại lúc đám hung thú còn an phận đứng ở chân tòa hắc sơn, luồng uy áp phát ra từ thạch sào xông thẳng lên trời khiến tất cả yêu thú đều quỳ rạp xuống đất, giờ nghĩ lại xem ra đó chỉ là ánh đen lóe sáng trước khi tắt, hồi quang phản chiếu của con hung điểu trước khi chết.

Vạn vật đều có linh, một đầu thần thú không biết đã tu luyện đến mức nào rồi, hiển nhiên toàn thân đều là chí bảo. Không nói đến đám hung thú mạnh mẽ, ngay cả bốn đầu Thú vương cũng bị hấp dẫn, đến đây tranh giành.

Xem ra tất cả đều thấy được hy vọng có thể tiến thêm một bước.

Sau khi hiểu rõ được mọi chuyện, gã đồ tể đã không còn chút hứng thú gì nữa rồi. Một đầu siêu cấp linh thú, bảo hắn không bị hấp dẫn thì là giả dối, thế nhưng một kẻ đã quá lõi đời trải qua đủ các loại chuyện thì lý trí thậm chí có thể quyết định đến cảm giác của bản thân.

Cả bốn đầu Thú vương lẫn chủ nhân thạch sào đều ở một độ cao mà hiện tại hắn chưa thể với tới, chỉ một hơi thở của bọn chúng cũng đủ để hắn chết một ngàn lần. Hắn căn bản không có tư cách mơ mộng tranh đoạt xác của chủ nhân thạch sào.

Lúc này hắn chỉ có thể cầu trời khấn phật cho đám thú vương nhanh chóng động thủ, tranh chấp nhanh chóng kết thúc rồi rời đi luôn, để hắn có thể tiến lên quét một vố lớn. Xác đám hung cầm dị thú nằm la liệt trên mặt đất, có lẽ tồn tại không ít linh phách, một khoản tài phú quá sức tưởng tượng.

Tu giả bình thường sau khi Giác tỉnh, cảm nhận được ‘Linh’ chi quy tắc của thiên địa, thì có thể hấp thu linh khí của trời đất ngưng tụ thành linh phách của bản thân, đó chính là nguồn cung cấp lực lượng cho cơ thể. Quá trình này cũng gồm có bốn Bí cảnh, Cảm Linh, Linh Động, Linh Luân và Linh Phách.

Đám yêu cầm hung thú này đều cực độ khủng bố, e là đều đã đạt đến Bí cảnh thứ tư, ngưng tụ Linh Phách. Nếu có thể hấp thụ được lượng linh khí khổng lồ bên trong, hắn nhất định sẽ đột phá được những Bí cảnh tiếp theo, thậm chí có thể đi đến tận cùng của Đệ nhất bộ.

- Đám súc sinh này còn làm gì mà chưa khai chiến vậy?

Đôi mắt chăm chú nhìn về nơi đỉnh thạch sào, gã thiếu niên tiếp tục quan sát thế cuộc, chờ đợi cuộc chiến của những vị vương giả bách thú.

Phía trên miệng thạch sào, con hung thú mặt xấu xí lần lượt quét ánh mắt tràn đầy oán khí vào ba đầu Thú vương, sau đó chậm rãi hỏi:

- Ba vị kiên quyết không chịu nhường?

Hỏa nhãn kim viên nhe hàm răng trắng tinh, khinh thường nói:

- Từ khi nào ngươi thích hỏi những câu thừa thãi như vậy? Bí cốt của con chim chết tiệt này, là thứ có thể giúp bản vương tiến thêm một bước, có thể chắp tay nhường ra sao?

- Kwooooooork!!!!!

Con lam vũ điểu hót lên một tiếng lanh lảnh vang vọng trời xanh, rồi bay lên lao xuống bên dưới tòa thạch sào, miệng nhả ra từng chữ:

- Đạt được thứ gì, xem ở thực lực bản thân đi!

- Lam Nguyệt Vương nói rất đúng, đạt được thứ gì, xem ở thực lực đi!

Gần như ngay khoảnh khắc lam vũ điểu động thân, một tiếng cười hào sảng từ xa truyền đến khiến gã thiếu niên phải ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người ngự không bay đến.

Đây là một trung niên nam tử có gương mặt ngạo nghễ, trên thân vận một bộ hoàng bào cực kỳ nổi bật, khí thế đế vương cao quý toát ra từ trong xương cốt.

- Cổ Lão đầu, Cổ Nguyên quốc ngươi cũng dám nhúng tay vào chuyện của Thập Vạn Đại Sơn?

Bốn đầu thú vương đều tỏ ra không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột này, nhưng vẫn lên tiếng bằng thái độ rất không vừa lòng, đặc biệt là con hung thú xấu xí lên tiếng hỏi bằng giọng rất không có thiện ý.

Gã thiếu niên có chút kinh ngạc, Cổ Nguyên quốc, lẽ nào là một cổ quốc khác? Nhưng lão già này không mang lại cho hắn cảm giác khủng bố như lão bất tử bên trong Táng Địa.

Trung niên nam tử không có chút sợ hãi khi đối mặt bốn đầu hung thú, chỉ nhàn nhạt nói:

- Chuyện của Thập Vạn Đại Sơn bản tọa đương nhiên không dám nhúng tay vào. Nhưng nơi này cũng chỉ là khu vực ngoại vi của mà thôi, lẽ nào bản tọa còn không thể tham gia hay sao?

- Các ngươi cứ tranh cãi, ta đi trước!

Thanh âm vừa vang lên, Xích Nham Hạt đã biến mất, trong lòng đất liên tục truyền đến tiếng ầm ầm lôi động, như có thứ gì di chuyển ở bên dưới.

Hỏa nhãn kim viên liếc mắt nhìn trung niên nam tử, bật người nhảy lên rất cao rồi lao về phía trung tâm thạch sào, không hề cam lòng lạc hậu.

Graaaaaaaaaaao!!!!!

Con hung thú xấu xí mặt dữ tợn gầm lên một tiếng, thân hình mang theo oán khí vô tận xộc thẳng lên trời, đuổi theo hỏa nhãn kim viên.

Cuối cùng đều thuộc về ta mà thôi!

Trung niên nam tử cười lạnh, thân hình lóe lên, theo sát bốn đầu hung thú, cùng nhau tiến vào trung tâm của thạch sào khổng lồ, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của gã thiếu niên.

Lúc này, tòa thạch sào trong mắt hắn đột nhiên trở nên thật to lớn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, tim đập thình thịch.

Hắn kinh hãi, mỗi lần hắn có cảm giác như vậy đều là một lần có kinh biến xuất hiện, chưa bao giờ sai lầm. Cảm giác bất an đến từ đâu vậy? Lẽ nào đám Thú vương đã phát hiện ra hắn?

“Không đúng! Không phải đến từ đám hung yêu!”

Cảm giác đến ngay khi mọi chuyện về tòa thạch sào sáng tỏ, rõ ràng cảm giác bất an đến từ tòa thạch sào. Một tòa thạch sào đổ nát, thì có thể mang lại nguy hiểm gì cho hắn?

- Lẽ nào...

Một suy nghĩ hoang đường đột nhiên léo lên trong đầu của gã thiếu niên, hắn lập tức rúc đầu vào trong đám loạn thạch, hắn không tha thiết gì đến việc chứng kiến cuộc chiến giữa bốn đầu Thú vương nữa.

Mặc dù khả năng hắn vừa nghĩ đến gần như không thể nào xảy ra, nhưng cũng khiến hắn thấy lạnh toát, lập tức vận chuyển một thủ đoạn được ghi trong Nguyên Sơ kinh, đưa bản thân vào một trạng thái đặc biệt, có thể tạm gọi là ‘Thiền’. Toàn thân như hòa vào tự nhiên, không có chút khí tức sinh mệnh.

Chuyện tiếp sau đó, dù có xảy ra tranh giành sóng to gió lớn đến mức nào cũng không liên quan gì đến hắn.

Nơi trung tâm thạch sào, là một đóng hỗn độn với vô vàn đá vụn và những đoạn thân cây. Gọi là đá vụn là so sánh với diện tích thạch sào thôi, chứ thực ra đều là cự thạch, mỗi tảng đá cũng lớn tới mấy mét.

Bốn đầu Thú vương còn chưa tới, uy thế xung thiên đã thổi bay vô số loạn thạch và cự mộc. Đột nhiên một luồng khí âm u như từ chốn hoàng tuyền tỏa ra, nơi trung tâm thạch bỗng chốc trở nên tối tăm.

Chỉ thấy để lộ ra là một chiếc cánh chim cực lớn, những sợi lông vũ đen bóng trên đó chính là tác nhân tỏa ra khí tức âm u đang không ngừng thôn phệ ánh sáng.

Cả bốn đầu Thú vương và trung niên nam tử đều không bất ngờ cũng chẳng hoảng hốt, bọn họ đã quá rõ về chủ nhân thạch sào rồi, chỉ càng háo hức hơn tiến vào trong khu vực tối tăm, muốn nhanh chóng tiến hành tranh đoạt.

Có điều ngay khoảnh khắc bốn thú một nhân biến mất trong màn u ám, đúng vào lúc không ai ngờ đến này, dị biến đột ngột nổi lên!