Chương 6: Duyên phận là điều tuyệt vời không thể nói thành lời
Một lần nữa nhận được điện thoại đặt trước của Tiêu Dịch, Giản Chi hơi xoắn xuýt…
Mặc dù từ lần dự thính đến nay khoảng cách đã hơn nửa tháng, nhưng chỉ cần nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cô lại vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Tuy đến giờ cô vẫn chưa xác định được ngày đó Thẩm Quân Mặc có thấy hay nhận ra cô hay không nữa.
Khoảng bốn, năm giờ chiều, Ôn Tử từ trường chạy đến.
Bởi vì sau giờ học Giản Chi nhanh chóng rời đi như là chạy trốn. Cô cũng không tỉ mỉ nói rõ chuyện đã từng có duyên gặp gỡ Thẩm Quân Mặc. Thế nên cho đến hôm nay, Ôn Tử vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi vì sao Giản Chi chạy trối chết.
Ôn Tử giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa cười vừa nói bước vào, chẳng để ý Giản Chi đang mất tập trung.
Đến gần sáu giờ, cửa quán bị đẩy ra, Giản Chi phản xạ có điều kiện nghiêng ngiêng cúi đầu, làm ra vẻ đang bận rộn.
Ôn Tử là người giúp đỡ cũng không phát hiện ra sự bất thường của Giản Chi. Cô theo thói quen ra khỏi bếp đón khách, câu nói chào mừng quý khách còn chưa thốt ra, nụ cười ngừng trên khóe miệng.
“Làm sao là anh ta chứ!”. Ôn Tử mới nhìn qua đã nhận ra người đi phía trước là Tiêu Dịch, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Ngẩng nhìn lần nữa thì thấy người đi đằng sau là Thẩm Quân Mặc, biểu cảm căm ghét nhanh chóng đổi thành ngạc nhiên vui mừng.
Dù sao bản thân cô cực kỳ tôn sùng thầy Thẩm, tuy không thích gặp lại tên Tiêu Dịch, nhưng vẫn dằn lòng không lên cơn tức giận mà bày ra vẻ mặt yêu quý để tiếp đón Thẩm Quân Mặc.
Vừa hay ánh mắt Tiêu Dịch cũng sắc bén, mới nhìn đã nhận ra Ôn Tử. Thấy điệu bộ tự nhiên tức giận của cô thì nhớ ngay đến cảnh tượng ngày hôm đó, không tự chủ nhíu mày nở nụ cười.
Ôn Tử vừa đi đến nhà bếp thì nghe thấy tiếng cười này. Ngay lập tức cô ngoảnh lại lườm Tiêu Dịch, ánh mắt vừa căm ghét vừa hàm ý cảnh cáo. Nhưng chẳng hiểu sao, trong mắt Tiêu Dịch lại trở thành dáng vẻ thú vị và xinh đẹp.
Giản Chi vẫn đang cố gẳng giảm thiểu sự có mặt của chính bản thân. Đôi lần nhân lúc hai người kia “nói chuyện” nhìn thoáng qua bên ngoài.
Cô cảm thấy so với trước kia thầy Thẩm cũng không có gì khác biệt. Lúc này mới đoán chắc là mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Người ta căn bản đâu có nhận ra cô, có khi còn quên hẳn chuyện đã xảy ra từ lâu.
Trên bàn ăn đặt một bình trà Giản Chi mới pha nửa giờ trước. Thẩm Quân Mặc rót cho mình một tách trà. Lá trà xoay xoay theo dòng nước, hơi nóng bốc lên. Thẩm Quân Mặc cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa lên mũi ngửi.
Hương trà không nồng, dư vị lại vấn vít như có như không . Giống hệt hình bóng lãng đãng, nhàn nhạt của ai đó. Tuy rằng lặng yên không tiếng động, nhưng muốn xóa thế nào cũng không mất, cứ dây dưa không dứt.
Thẩm Quân Mặc thưởng thức tách trà trong tay, thong thả ung dung nhấm nháp nước trà ấm nóng. Rồi ngẩng đầu nhìn về bóng người bận rộn trong bếp, khó mà nhận ra trong ánh mắt anh có thêm một tia ấm áp dịu dàng.
Chưa hết nửa giờ, tất cả các món ăn đã được chuẩn bị kỹ càng.
Tâm tình của Giản Chi không còn sốt sắng, lo lắng như trước nữa. Cô vui vẻ giúp Ôn Tử dọn món ăn lên. Mà Ôn Tử vẫn còn còn bứt rứt, khó chịu, lúc đối diện với Tiêu Dịch miệng hơi mím chặt.
Có món canh được tặng kèm như thường lệ, khi Ôn Tử múc từ nồi ra đã quang minh chính đại chia không đều. Một bên thì nhiều rau, một bên thì toàn là nước canh.
Cô hớn hở mang ra cho hai người. Tiêu Dịch thấy thế, lên giọng trách móc: “Này, cô làm gì vậy! Đều là khách hàng mà lại có kiểu đối xử không công bằng vậy hả?”.
Ôn Tử đã sớm suy nghĩ, tính toán cách thức đối phó, vẻ mặt hiển nhiên: “Thầy Thẩm là thầy giáo của tôi, tất nhiên tôi phải ưu đãi hơn rồi”.
Tiêu Dịch bật cười “Tôi không phải thầy nên bị đối xử như vậy, cô bé này, cô quá thiên vị”.
Ôn Tử nghĩ bản thân mình đã báo thù được một phần, lạnh giọng khẽ hừ một cái, không đáp lại lời của Tiêu Dịch. Rồi xoay người lại nhìn về phía thầy Thẩm cười vui vẻ, nói thầy cứ từ từ thưởng thức.
Tiêu Dịch nhìn bộ dáng nịnh nọt của cô gái kia, trong lòng nảy ra một suy nghĩ đùa cợt. – Nhìn tình hình này, chẳng lẽ anh cũng phải dựa vào quan hệ tìm một ghế thầy giáo thỉnh giảng ở đại học K?
Lúc Ôn Tử và Tiêu Dịch kèn cựa nhau náo nhiệt, Giản Chi và Thẩm Quân Mặc không thèm đếm xỉa đến, bình thản đứng bên cạnh.
Khi Ôn Tử quay lại bếp, hai người ngồi trên bàn ăn thủy tinh bắt đầu bữa tối.
Cứ thế ăn ăn, Ôn Tử rốt cuộc cũng phát hiện ra hôm nay Giản Chi không bình thường. Dù cụ thể không nói rõ được là lạ ở đâu, chỉ là quá mức yên lặng, khiến Ôn Tử cảm thấy không quen. Ôn Tử suy nghĩ đơn giản, nghĩ rằng thân thể Giản Chi chắc là mệt mỏi nên hỏi han vài câu.
Giản Chi lập tức lắc đầu cười cười, bảo mình không sao.
Bình thường Ôn Tử cũng thuộc kiểu người dễ dàng lừa gạt cho qua, thế mà hôm nay bỗng khôn khéo hiếm thấy. Cô cắn cắn đũa, nhìn chằm chằm vào Giản Chi một lúc lâu, bất thình lình trợn tròn đôi mắt, đập đôi đũa lên bàn một phát, kinh ngạc thốt lên: “Nghe khẩu khí của tên quỷ đáng ghét kia, anh ta và thầy Thẩm chắc không phải lần đầu tiên đến đây… Vậy lần trước chị len lén đi nghe giảng, có phải thầy Thẩm đã sớm phát hiện ra?”.
Cô ấy đột ngột lên tiếng, Giản Chi muốn ngăn cản cũng chẳng kịp.
Tốt rồi. Giờ đâu cần phải thắc mắc Thẩm Quân Mặc có phát hiện ra mình hay không nữa, Ôn Tử đã trực tiếp giúp cô làm việc đó.
Tính tình Giản Chi ngày thường trầm tĩnh, hòa nhã. Bây giờ nhờ mấy lời này, cô một lần nữa hoảng hồn, luống cuống đỏ mặt trước mặt Thẩm Quân Mặc.
Giọng nói Ôn Tử khá lớn, ngồi cách đấy khoảng hai mét nên Thẩm Quân Mặc đương nhiên nghe rõ mồn một. Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào, chuyên chú hưởng thụ thức ăn ngon trên bàn, giống như cái người đang được người kia nhắc đến là ai khác chứ không phải anh.
Giản Chi bất đắc dĩ liếc mắt trừng Ôn Tử. Ôn Tử cũng tự hiểu bản thân mình làm hỏng chuyện rồi, ngoan ngoãn ngồi nâng bát lên và cơm không vào miệng.
Bên kia Tiêu Dịch hớn hở trong lòng, lén lút nhíu mày với Thẩm Quân Mặc, nét mặt như đang xem kịch vui, gắp lên một miếng nấm bào ngư rán đưa vào miệng, ra vẻ nghiền ngẫm.
Thẩm Quân Mặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, chẳng đáng để ý tới.
Nhìn Tiêu Dịch gắp liên tục nên đĩa nấm bào ngư rán nhanh chóng vơi đi một nửa, rồi nghĩ đến đủ kiểu phản ứng của Giản Chi khi anh bước vào cửa, khóe miệng bỗng cong lên, một niềm tin nho nhỏ và sự vui vẻ lan tỏa trong lòng.
Vốn dĩ lúc đầu trong lòng Giản Chi còn nhiều lo lắng nên hơi mất tập trung. Đến ngay cả kỹ thuật nấu nướng vốn rất ổn định cũng có sự sai lệch, ví dụ như món nấm bào ngư rán mà Tiêu Dịch đang ăn.
Nấm cắt mỏng, quá lửa nên hơi nhừ. Đậu phộng rải phía trên cũng nát vụn, măng tây bên cạnh không vừa miệng, sau khi ăn còn có vị chát.
Tât nhiên, nếu là người khác vô tâm thì sẽ không phát hiện ra, chỉ là Thẩm Quân Mặc cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, nếm qua một ít đã nhìn ra tất cả.
Tuy so với ngày thường, hương vị món ăn chưa phải là tuyệt vời nhất, nhưng khuôn mặt Thẩm Quân Mặc chẳng có một xíu dấu vết nào, hơn nữa còn có vẻ hưởng thụ.
Tình thế nay đã khác trước nhưng Giản Chi cũng không thèm đếm xỉa nữa. Có chăng chỉ là cô đi nghe trộm một tiết học thôi mà, chuyện này đâu phải vi phạm pháp luật, cần gì giấu giấu diếm diếm như là mình làm chuyện xấu chứ.
Điều chỉnh được tâm tư nên cô nhẹ nhõm hẳn. Lúc tính tiền, cô đi đến trước mặt hai người. Đầu tiên chào Tiêu Dịch một câu Tiêu tiên sinh, sau nhìn về phía Thẩm Quân Mặc nói: “Thầy Thẩm, bữa cơm hôm nay tôi mời. Coi như… coi như là học phí cho buổi hôm đó, mong thầy đừng chê”.
Thẩm Quân Mặc nhìn nụ cười chân thành của cô gái trước mặt, miệng hơi cười cười, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Cảm ơn, tôi rất vui”.
Gương mặt anh hoàn toàn bình thản, không hề thiếu tự nhiên. Chẳng qua trong ánh mắt hiện lên một tia thâm trầm được che giấu khéo léo, chẳng ai có thể nhìn ra được.