Nghe thấy Hạ Lan Tuyết hỏi như vậy, Nam Cung Nguyệt hất cằm, càng tỏ ra kiêu ngạo như khổng tước, đại cung nữ bên người nàng, vội vàng nịnh nọt trả lời thay, "Đây là người được hoàng thượng Đại Chu quốc sủng ái nhất thất công chúa."
"Thất công chúa?" Hạ Lan Tuyết nhíu mày, kiếp trước cũng không nghe qua vị thất công chúa này, ngược lại có một yêu nữ chuyên thêu dệt chuyện cửu công chúa, hơi có phần làm cho nàng hận hàm răng ngứa.
"Hừ!" Thấy nàng không nói gì, Nam Cung Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một bộ "Ngươi biết sợ rồi sao" thần sắc, ngón tay chỉ áo choàng trên người nàng, quát lên, "Còn không mau cởi bỏ xiêm y của Cơ Hoa Âm ca ca ra."
"Ngươi muốn?" Hạ Lan Tuyết cười hỏi ngược lại.
Nam Cung Nguyệt khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nói, "Tại sao bổn công chúa lại muốn có y phục của nam nhân? Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi không biết xấu hổ như vậy."
"A, nếu công chúa đã không muốn, vậy quên đi." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, lại đem áo choàng che kín chính mình, dự định nghênh ngang rời đi.
Nam Cung Nguyệt đưa tay chặn nàng lại, lạnh lùng nói, "Khá lắm đúng là bỉ ổi, coi lời nói của bản công chúa là gió thoảng bên tai sao, người đâu, mau lột xiêm y trên người nàng ra cho bổn công chúa."
Bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên, bốn cung nữ lập tức vây Hạ Lan Tuyết lại, đưa tay định xé rách xiêm y của Hạ Lan Tuyết.
"Chậm đã!" Hạ Lan Tuyết đột nhiên đưa tay, hướng về Nam Cung Nguyệt vẫy vẫy, "Công chúa điện hạ, không biết ngài đã từng nghe qua bốn chữ này chưa?"
"Bốn chữ gì?" Nam Cung Nguyệt sững sờ.
Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, cười cười nhì nàng ta, " Bốn chữ dâʍ ɭσạи hậu cung, công chúa nên nghe qua đi?"
Nam Cung Nguyệt sững sờ, không hiểu tại sao xé rách y phục của nàng mà lại thành dâʍ ɭσạи hậu cung rồi.
Hạ Lan Tuyết khóe môi vẫn như cũ mang theo vui vẻ, con mắt không có hảo ý liếc Nam Cung Nguyệt, lại trêu chọc nói, "Cho dù công chúa đối với ta nhất kiến chung tình, quấn quít chặt lấy, cũng không thể ban ngày ban mặt lột y phục của người ta nha, chưa kể, ngươi cũng chưa hỏi ta có đồng ý hay không đâu? Bổn tiểu thư lại là cô nương gia trong trắng, không phải loại đàn bà trước sau lồi lõm lẳиɠ ɭơ. Cho nên, công chúa nếu như khó nhịn, nênđi tìm người khác đi, ừm, vị bên cạnh ngươi kia cũng không tệ lắm."
Vừa nói nàng vừa chỉ chỉ cung nữ vừa nói chuyện thay cho Nam Cung Nguyệt.
Chủ tớ Nam Cung Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nháy mắt sau hiểu rõ, khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
"Tiện nhân, ngươi dám vu oan Bổn công chúa? Người đâu, bắt nàng lại, cắt đầu lưỡi của nàng."
Nam Cung Nguyệt nổi trận lôi đình, nhấc chân định đá tới Hạ Lan Tuyết.
"Hoa Âm, ngươi đã đến rồi?" Hạ Lan Tuyết đột nhiên hướng về phía sau nàng hô một tiếng, Nam Cung Nguyệt tim ngừng lại, vội vàng thu hồi chân, bởi vì thu quá nhanh, làm cho thân thể không yên, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nhưng thân hình chưa ổn, nàng ta đã nặn ra một nụ cười tươi, vội vã quay đầu lại gọi, "Hoa Âm ca ca..."
Nhưng là, sau lưng nơi nào có bóng dáng Cơ Hoa Âm.
Mà cùng lúc đó, mũi chân Hạ Lan Tuyết nhẹ điểm một cái, bay thoát khỏi vòng vây của đám cung nữ, vừa chạy trên đường vừa vui vẻ tung tin, "Công chúa điện hạ, bổn tiểu thư rất bận rộn, không chơi cùng ngài được rồi."
Thật sự là nàng rất bận rộn, hơn nửa đêm cũng chưa được ngủ, không dễ dàng đi mòn giày sắt chẳng tìm được, gặp được Cơ Hoa Âm, kết quả, không kịp nói chuyện tử tế một câu, người đã không thấy.
Được, nàng còn phải đi tìm, dù sao, khuyên tai ngọc kia ở trên người hắn cũng không tốt.
"Công chúa." Cẩm Tú vịn lấy Nam Cung Nguyệt, hỏi, "Nàng chạy xa, có muốn đuổi theo hay không?"
Pằng - - Nam Cung Nguyệt hất tay liền tát nàng một cái, quát lên, "Đương nhiên phải đuổi theo, đem nàng bắt trở lại, Bổn công chúa muốn đích thân chôn sống nàng."