Chẳng lẽ lại phải chết một lần nữa?
Hạ Lan Tuyết không cam lòng, chân đạp lung tung, đột nhiên có một cánh tay kéo nàng lên.
Nàng còn không phản ứng kịp, cứ như vậy, cả người bị kéo lên.
Nước trong miệng phun ra, nhưng lại chảy ngược lên mắt mũi, nàng bị sặc ho liên tục, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.
Con mẹ nó, nàng thật muốn gϊếŧ người.
Đột nhiên, cả người bị cuốn lên, đầu của nàng cuối cùng dựng được lên, chỉ là, bị nước làm cho choáng váng cơ hồ trước mắt hiện lên vô số ánh sáng, ngay cả mặt yêu nhân kia cũng như cách một tầng nước nhìn không rõ lắm.
Nhưng là, cho dù là ảo ảnh, yêu nhân này cũng đủ làm nàng thống hận rồi.
"Nôn." Một tiếng, đột nhiên nàng hướng thân thể đυ.ng về phía yêu nhân kia, định nôn toàn bộ lên người hắn.
Nhưng nôn mãi cũng không ra được cái gì, liền phun nước miếng lên người hắn .
Người cặn bã, cầm, thú, lại đem tiểu cô nương đang bị phấn ngứa hành hạ ném thẳng xuống hồ nước lạnh, sau đó lại xách ngược người đó lên .
Nước miếng phun cũng không ra, người nàng lại không còn chút hơi sức nào, người lại nhũn như bún.
Thiếu Khâm mặt không chút thay đổi lại nhấc nàng lên, mặt lại không đổi sắc nhìn nàng chật vật.
Trước kia không biết tính tình nàng lại ương ngạnh như vậy.
"Biết sai chưa?" Hắn hỏi, trên gương mặt yêu dã vẫn mang nét cười nhạt nhẽo như cũ, nhưng ý vui chưa đến đáy mắt.
Phun ra rất lâu, Hạ Lan Tuyết đã tỉnh táo, nhìn thấy trong mắt Thiếu Khâm toàn là khí lạnh, nàng nở nụ cười, hỏi ngược lại, "Thiếu Khâm đại nhân, chắc là giận đủ rồi?"
Thiếu Khâm môi đỏ mọng quyến rũ ra, hừ nhẹ, "Ngươi cũng biết Bản Đốc đang tức giận."
"Đương nhiên biết rõ." Hạ Lan Tuyết bị nước làm cho hai mắt đỏ bừng, ý cười rõ ràng, không giấu tia giảo hoạt dưới đáy mắt .
"Thái tử điện hạ thân nhiễm trọng tật, không thể gần sắc, sợ là một mình Thiếu Khâm đại nhân trông phòng đã lâu rồi. Dục này không được tiết ra, sẽ làm cho người phiền lòng nóng nảy, nổi trận lôi đình, nên Thiếu Khâm đại nhân mới đối đãi như thế với bản tiểu thư, cái này cũng là hợp tình hợp lý, bổn tiểu thư có thể hiểu được."
"Lá gan quả nhiên không nhỏ." Dám chế nhạo hắn.
Thiếu Khâm khóe môi quyến rũ ra lành lạnh vui vẻ, mạnh mẽ kéo cổ áo nàng, làm cho nàng gần sát mình.
"A Tuyết, ngươi chẳng lẽ đã quên, cho dù Bản Đốc là gã thái giám, lại có rất nhiều biện pháp có thể làm cho nữ nhân khoái hoạt... Hận không thể chết đi, ngươi muốn thử xem không?"
Không đợi nàng trả lời, bàn tay hắn dùng lực, vất nàng lên giường êm cạnh hồ tắm.
Hạ Lan Tuyết bị ném thất điên bát đảo, đầu óc quay cuồng, không để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn, thậm chí, đã quên vừa rồi hắn gọi nàng "A Tuyết", mà không phải "Hạ Lan tiểu thư" như ngày thường .
Nàng đỏ hồng mắt, nhìn nam nhân thân hình cao to đi từ phía hồ tắm vào, từ từ đến gần nàng, từ từ lấn người mà lên, từ từ cởi y phục nàng ra...
Nàng kinh ngạc không thôi, một đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu gương mặt yêu mị mê hoặc chúng sinh của yêu nhân này, còn có một bóng dáng cao lớn khác đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, giống như quỷ vậy, không đợi Thiếu Khâm trở tay công kích, đầu ngón tay người nọ bắn ra.
Thiếu Khâm liền từ trên người nàng tuột xuống.
Mà cái nam nhân thân hình cao lớn kia, lại vuốt vuốt sợi tóc ướt bên cằm nàng, sau đó, không nói tiếng nào bế nàng lên.