"Làm càn, ngươi đang trêu Bản cung sao? Thói quen nho nhỏ của ngươi mà cũng dám đánh đồng với an nguy của thái tử? Ngươi đúng là muốn chết rồi." Hiền Phi trợn mắt quát.
Hạ Lan Tuyết lơ đễnh, từ từ giải thích, "Nương nương, dân nữ đúng là vì thái tử suy nghĩ, ngài nghĩ, nếu như dân nữ không được nghỉ ngơi tốt, sức khỏe không tốt, sức khỏe không tốt sao có thể chữa trị được bệnh cho thái tử? Không từ mà biệt, chính là lúc kê đơn thuốc, tay run một cái, liều lượng thuốc không đúng, hiệu lực của thuốc cũng không tốt, nếu mà bị mất ngủ, hoa mắt chóng mặt, mắt nhìn không rõ, không bốc đúng thuốc, lúc đó còn phiền toái hơn ."
"Ngươi." Sắc mặt Hiền Phi trở nên không tốt, khiển trách, "Ngươi đang uy hϊếp Bản cung sao?"
"Không dám, chuyện ngủ của dân nữ là chuyện nhỏ, nhưng bệnh tình của thái tử là chuyện lớn ạ, dân nữ chỉ luận sự mà thôi, nương nương cố ý muốn dân nữ lưu lại, dân nữ tất nhiên phải lưu lại." Hạ Lan Tuyết vẻ mặt nhu thuận trả lời.
Hiền Phi lại tức không chịu được, cầm cái chén lên ném về phía Hạ Lan Tuyết, "Tiện tỳ lớn mật, ngươi là cái thứ gì, mà cũng dám nói chuyện như thế với bản cung!"
Kiếp trước Hạ Lan Tuyết nghe nói vị Hiền Phi này ỷ vào sự xinh đẹp, độc sủng hậu cung vài chục năm, ngang ngược, tính cách nóng nảy, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không để vào mắt.
Hôm nay cuối cùng nàng được lĩnh giáo.
Cũng may, cái chén này không đạp vào mặt của nàng mà được Thiếu Khâm bắt lấy.
"Nương nương bớt giận, Hạ Lan tiểu thư còn trẻ, tính tình thẳng thắn, nói chuyện không chú ý đúng mực, nương nương không cần chấp nhặt với nàng."
Ôi, đây coi như là vì nàng giải vây? Nàng nên cảm kích sao?
Nhưng mà nói đến cùng, nếu không phải tại hắn bắt cóc nàng đến thì có thể xảy ra chuyện lộn xộn này sao?
"Hừ." Hiền Phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, lại nói, "Hôm nay Bản cung nể mặt Thiếu Khâm, tha cho ngươi một cái mạng, nếu có lần sau, trước hết bản cung cắt lưỡi ngươi, lại..."
"Nương nương đừng động." Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhào tới nàng ta, hai ngón tay hướng về huyệt vị bả vai nàng ta ấn nhẹ.
Hiền Phi chỉ cảm thấy nửa bên bả vai tê rần, cả thân thể nghiêng về một bên, không thể động đậy.
"Yêu nữ, ngươi làm gì bản cung?"
"Nương nương, trước đừng nói ." Hạ Lan Tuyết đỡ thân thể Hiền Phi, sau đó phân phó Thiếu Khâm, "Vai nương nương bị trúng gió, nhanh đi cầm ngân châm đến."
Thiếu Khâm đôi mắt khẽ lóe lóe.
Hiền Phi lại gọi lớn, "Thiếu Khâm, ngươi không được nghe lời nàng, yêu nữ này muốn hại bản cung."
"Nương nương, không tin ngài cho gọi vài vị đại phu đến xem xem. Vừa rồi ta thấy lúc ngài nói chuyện, khóe miệng có chút nghiêng lệch, thân thể cũng nghiêng về một bên, dân nữ dám nói mấy ngày này ngài không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa còn thức khuya, bị phong tà nhập vào cơ thể, hiện tại chỉ là nửa bên cánh tay, nhưng nếu trị liệu chậm, rất nhanh, chỉ sợ ngài muốn ngồi cũng khó, chỉ có thể nằm, hơn nữa, đáng sợ hơn bị trúng phong, không chỉ không thể cử động, mà miệng mắt cũng bị lệch, nương nương đẹp như vậy, thật đúng là đáng tiếc."
"Không, sẽ không ." Hiền Phi bị lời của nàng dọa sợ, nửa người vừa đau vừa tê, làm cho nàng không thể không tin, nhưng là, nàng sao dám tin tưởng Hạ Lan Tuyết, liền phân phó, "Người đâu, gọi ngự y."
Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, rất tự giác đứng sang một bên.
Ngự y rất nhanh đã tới, kết quả chuẩn đoán cũng không khác Hạ Lan Tuyết nói là bao nhiêu, nhưng là, lại là kê đơn thuốc, lại là châm cứu , lăn qua lăn lại đến hừng đông, Hiền Phi chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại ngay cả lời nói đều không lưu loát rồi.
Nàng ta lúc này mới thật sự sợ, ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Lan Tuyết.