Hạ Lan Tuyết không muốn nghe.
"Lần sau đi, thái tử trọng thương, chúng ta nên tiến cung trước." Nàng chớp đôi mắt trong suốt, bộ dáng như thầy thuốc có trách nhiệm cao.
"Vậy, ôm chặt." Thiếu Khâm khẽ mỉm cười, kéo nàng lại gần thêm một chút.
Người này nhìn gầy, nhưng sức lực lại rất lớn?
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, cảm giác bên tai xẹt qua âm thanh thanh vù vù của gió.
Khinh công của người này cũng không thể xem thường?
Thành thái giám, quả thực ủy khuất hắn.
- -
Rất nhanh, hai người tới hoàng cung.
Thiếu Khâm mang luônnàng tới tẩm cung của thái tử Trường Nhạc Cung.
Bên trong Trường Nhạc Cung là không khí khẩn trương, thỉnh thoảng có cung nữ ra ra vào vào bận rộn.
"Đi theo ta." Đến cửa, Thiếu Khâm mới buông nàng ra.
Nhưng là, không cần đi trước thông báo sao? Hạ Lan Tuyết rất kinh ngạc hắn có thể tự do ra vào cung của thái tử?
Thế nhưng, đây cũng không phải là chuyện nàng có thể thắc mắc .
Nhu thuận đi theo hắn vào nội điện, cảm giác ngột ngạt, căng thẳng phi thường rõ ràng.
Sau tầng tầng màn che, Thiếu Khâm mang nàng đến gặp không phải là thái tử, mà là một phụ nữ trẻ tuổi nhan sắc rất xinh đẹp.
"Khởi bẩm Hiền Phi nương nương, người đã mang tới."
Hiền Phi lệch người dựa vào trên tháp mỹ nhân, nghe vậy, lông mi thật dài nhẹ nhấc lên, đôi mắt sáng trong như nước thoáng nhìn qua Hạ Lan Tuyết.
"Ngươi chính là nữ nhi của Phượng Khanh gia?" Thanh âm nàng ta khàn khàn,mang theo vẻ uể oải, nhưng rất dễ nghe.
Hạ Lan Tuyết cung kính hành lễ, "Đúng ạ, dân nữ Hạ Lan Tuyết bái kiến Hiền Phi nương nương."
"Đứng lên đi." Hiền Phi duỗi ra hai ngón tay, vuốt vuốt mi tâm, sau đó nói, "Đêm khuya như này còn gọi ngươi tới hẳn ngươi đã biết lý do rồi?"
"Thiếu Khâm đại nhân đã nói qua cho dân nữ rồi ạ." Hạ Lan Tuyết không tự giác hướng về phía Thiếu Khâm nhìn thoáng qua, lại nói, "Chỉ là, dân nữ y thuật không tinh, sợ cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và nương nương."
Thả tay xuống, ánh mắt Hiền Phi có chút sắc bén, "Không tinh? Ý của ngươi là trị không hết bệnh của thái tử sao?"
Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, cũng không biết thái tử bị thương thành cái dạng gì, nàng sao dám cam đoan?
"Dân nữ chỉ có thể đem hết toàn lực."
"Hừ, mấy người các ngươi cũng chỉ biết nói lời này." Cũng không biết mình giận vô lý, Hiền Phi nương nương đột nhiên đứng lên, thần sắc bén nhọn, tràn đầy bực bội cùng không kiên nhẫn.
"Ngươi nghe kỹ cho bản cung, thái tử sống, Bản cung sẽ trọng thưởng, thái tử chết, Bản cung liền đem ngươi lăng trì."
Phốc - -, Hạ Lan Tuyết thiếu chút nữa hộc máu, nói còn bất chấp lý lẽ như vậy ?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Hiền Phi lại nghiêm nghị rống lên một câu, "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Không mau đi xem bệnh tình của thái tử?"
"Xin hỏi thái tử ở nơi nào?" Hạ Lan Tuyết chịu đựng tính tình, hỏi.
"Thiếu Khâm, ngươi dẫn nàng đi." Hiền Phi nhìn sang Thiếu Khâm, giọng nói và thái độ nhu hòa đikhông ít.
Hạ Lan Tuyết đáy lòng khinh thường "Cắt" một tiếng, xoay người, lại cùng Thiếu Khâm vào phòng ngủ phía trong.
Vừa vào trong phòng ngủ, một mùikhó ngửi xông vào mũi, làm cho Hạ Lan Tuyết thiếu chút nữa muốn phun ra.
Trong phòng tất cả rèm cửa đều buông xuống, ánh sáng rất tối tăm.
Hạ Lan Tuyết thích ứng một hồi lâu, mới nhìn rõ ràng bóng người nằm trên giường, gầy gò, không còn sinh khí.
"Biến, định để bản thái tử chết rồi tính hả." Ước chừng người trên giường cảm thấy có người vào trong phòng, rống lên một câu, nhưng mà, thanh âm lại rất suy yếu.