Mưa mùa hè chính là như vậy, ào xuống một trận, sau đó mưa đột nhiên ngừng, mặt trời lại ló ra.
Trên đầu mặt trời chói chang, giẫm lên đường phố ướt nhẹp, cảm giác này rất đặc biệt.
Hạ Lan Tuyết nhàn tản đi trong đám người, mắt sắc liền liếc về phía bà tử đang cằn nhằn nước bọt tung bay ở đằng trước, vì vậy, thật lòng không có mục đích gì, nên nhàn rỗi bí mật đi theo.
Sau đó, quả nhiên...
Ở trong góc một đường phố, lão bà tử này có người chặn đầu.
Hạ Lan Tuyết đắc ý nhếch lên khóe môi, nhìn đi, một chút thủ đoạn như vậy sao lọt qua mắt nàng được?
Nàng đã nói, lão bà tử này nhất định là bị người sai sử, mới có thể vui lòng như vậy nói chuyện nước miếng tung bay chứ.
Chỉ là, nha hoàn kia sau khi trao bạc cho lão bà tử vội vàng quay đi, chỉ trong thời gian chốc lát như vậy, nhưng Hạ Lan Tuyết rõ ràng thấy được hình dáng của nàng ta.
Lại là người trước kia đi theo phía sau Tô đại tiểu thư, còn đối với nàng ồm ồm tiểu nha hoàn - - Hân nhi.
Này? ? ? ?
Hạ Lan Tuyết định đi theo sau dò xét nguyên nhân , thình lình bị người đυ.ng phải một tý, còn chưa đứng vững, chỉ thấy trên đường người đi đường rối rít tránh lui hai bên, nàng cũng bị chen vào trong ngõ ngách.
Rất nhanh, liền có một thị vệ cưỡi ngựa ầm ầm chạy qua, vừa đi vừa hô: Thiếu Khâm đại nhân phá án, nhàn tạp nhân đẳng lẩn tránh.
Đường phố thật dài, trước một khắc còn nhộn nhịp xôn xao ồn ào, trong chớp mắt yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Thiếu Khâm? Hạ Lan Tuyết theo bản năng nhìn về phía sau.
Chỉ thấy phía sau thị vệ, Thiếu Khâm đại nhân xinh đẹp khuynh thành, ngồi ngay ngắn trong kiệu trúc bốn người khiêng, thần sắc vui vẻ, khóe môi mỉm cười, bộ dáng kia nhìn không giống như đi phá án, giống như đang dạo chơi công viên ngắm cảnh.
Có lẽ là cảm thấy được ánh mắt khác thường, Thiếu Khâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn xuyên qua đám người, rơi vào trên người Hạ Lan Tuyết.
Một đôi mắt màu hổ phách kia, khẽ nheo lại, mơ hồ lộ ra thủy quang trong trẻo, hiện ra ánh sáng mê người.
Hắn nhìn thấy mình rồi? Hạ Lan Tuyết tim nhảy dựng, theo bản năng cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, mà lúc này, ánh mắt hắn nhẹ nhàng, quét qua từng dãy dân chúng bên đường, giống như ánh mắt vừa rơi vào trên người nàng kia là hắn tùy ý nhìn, không chú ý đến bất cứ ai.
Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy, hắn vừa rồi đích xác là đang nhìn nàng.
Lúc này, đám người bắt đầu chuyển động, cùng nhau tuôn về hướng Thiếu Khâm đại nhân đi.
Người chính là như vậy, chỉ cần việc không liên quan đến mình, liền có thể yên tâm hơn nữa hưng trí bừng bừng đi xem người khác gặp khó khăn.
Thậm chí, mọi người đã bắt đầu suy đoán, hôm nay là ai gặp xui xẻo, rơi vào tay ti lễ giám.
Hạ Lan Tuyết rất tự giác cũng đi theo đám người cùng nhau xem náo nhiệt, sau đó liền bị chen đến trước cửa kỹ viện lớn nhất kinh thành - - Túy tiên lầu.
Cửa có mấy thị vệ gác, bên trong tiếng động nhốn nháo vọng ra, nhưng không nhìn thấy tình huống cụ thể, tựa hồ bên trong có tiếng đánh nhau.
Mọi người bắt đầu suy đoán chuyện phát sinh bên trong, phần lớn là một chút **, thí dụ như lại là công tử nhà ai vì tranh đoạt cô nương đầu bảng mà đánh nhau…
Đối với chuyện này, Hạ Lan Tuyết nghĩ không thể suy đoán bừa.
Nếu là chuyện nhỏ, sẽ không đến lượt ti lễ giám ra tay, ít nhất, Thiếu Khâm không tự mình xuất mã.
Quả nhiên, không lâu sau, thị vệ lại tới mở đường, mấy cỗ thi thể đang đắp vải trắng được khiêng ra, sau đó chất chồng lên xe kéo đi, ngay sau đó là tiếng khóc sướt mướt của cả trai lẫn gái bị bắt đi ra, đều là những cô nương của lâu và khách đến mua vui.
Không thể tưởng được lần này lại đánh chết người? Mọi người tranh nhau suy đoán đến cùng ai là người chết.
Mà Hạ Lan Tuyết lại đang nhìn đến một bóng dáng nho nhỏ đang bị thị vệ lôi đi, lúc nhìn thấy liền sững sờ...