Hạ Lan Tuyết chết rồi, cũng không cảm thấy thống khổ.
Ngay tại lúc Nam Cung Khế đâm cây trâm vào cổ của nàng, một nhát kia đã làm linh hồn của nàng li khai thân thể, lẳng lặng đứng ở một bên, đờ đẫn nhìn xem hết thảy.
Vì là lần đầu tiên gϊếŧ người, ngoài việc căng thẳng còn có hưng phấn không nói nên lời, khuôn mặt trước kia ôn nhuận như ngọc nay vặn vẹo, rất đáng sợ.
"Hạ Lan Tuyết, đây là ngươi bức trẫm . Những năm này, khắp nơi ngươi áp chế trẫm, này cũng không cho, kia cũng không cho phép, ngay cả các đại thần cũng nghe theo ngươi hết, trong mắt họ căn bản cũng không có trẫm, ngươi biết sau lưng bọn họ đều mắng trẫm là cái gì không? Bọn họ mắng trẫm là ngu ngốc vô năng sống ăn hại."
Toàn thân nữ nhân đã nhuốm máu ngã xuống đất, nam nhân vẫn không buông tha, tay cầm cây trâm, từng phát từng phát đâm vào ngực nữ nhân, mang theo vô tận hận ý, mang theo thổ lộ mạnh mẽ ngoan độc.
Một bên, Hạ Lan Chi sợ choáng váng, đến lúc tỉnh lại, toàn bộ Nam Cung Khế cũng thành huyết nhân.
"Hoàng thượng." Nàng ta sợ hãi hô.
Nam Cung Khế cả kinh, kinh ngạc ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt kia tựa như tới từ địa ngục vậy làm người ta sợ hãi.
Thế nhưng chỉ như vậy trong chớp mắt, hắn vội ném cây trâm đi, sợ hãi hướng góc rụt lại, " Chuyện không liên quan đến trẫm, trẫm không muốn gϊếŧ nàng, các ngươi đừng phế trẫm..."
Biết rõ hoàng thượng trời sinh tính nhát gan mềm yếu, sau khi xác định Hạ Lan Tuyết đã chết rồi, ngược lại Hạ Lan Chi không sợ, tùy ý cầm áo choàng khoác lên người, nàng ta đi đến trước mặt Nam Cung Khế, hai tay nâng mặt hắn lên, thâm tình nói.
"Hoàng thượng, người làm rất tốt, nên để cho những kẻ nói xấu sau lưng hoàng thượng đến nhìn đi, hoàng thượng chính tay đâm ác phụ bỉ ổi này, hoàng thượng oai hùng."
"Chi, Chi Nhi, hoàng hậu chết rồi, những đại thần kia sẽ không tha trẫm , làm sao bây giờ?" Nam Cung Khế ghé vào trong ngực nàng ta, khóc lóc nức nở.
Bàn tay Hạ Lan Chi nhẹ nhàng an ủi hắn, đáy mắt toát lên khinh miệt cười lạnh, "Chết thì đã chết, còn có thể làm sao? Những lão thần kia nếu muốn tận trung, vậy thì xuống địa ngục tận trung đi."
"Ngươi là nói?" Nam Cung Khế chỉ là nhát gan, đầu óc cũng không ngốc, lập tức hiểu cái gì, trong ánh mắt lóe lên sát khí.
Người chính là như vậy, một khi đã gϊếŧ người, muốn dừng lại cũng không được.
Thế cho nên, khi thấy bên trong có động tĩnh lạ Đàn Hương cùng ba cung nữ khác đi vào, Nam Cung Khế quyết đoán biết phải làm sao.
Lập tức gọi thị vệ tới, bắt ba tỳ nữ lại, ngay cả cơ hội mở miệng kêu oan cũng không được, định luôn ra tội danh.
Tội danh là: Hành thích Hoàng thượng, mà Hoàng hậu nương nương vì hộ giá, bất hạnh hương tan ngọc nát.
Ba người bị đánh chết ngay tại chỗ, nhất là Xạ Nguyệt và Ấp Nguyệt, đều là nha hoàn thân tín của Hạ Lan Chi cũng không thoát khỏi.
Nhưng mà Hạ Lan Chi lại khen Nam Cung Khế làm tốt, làm việc là phải nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại một chút dấu vết.
Hiện thời, người biết được chuyện phát sinh trong phòng như thế nào đều chết rồi.
Hạ Lan Chi và Nam Cung Khế nhìn nhau cười, sau này, thiên hạ chính là của bọn họ rồi.
Thiên hạ là của bọn họ ? Nghĩ thật tốt.
Làm một luồng oan hồn khóe môi Hạ Lan Tuyết quyến rũ ra độ cong trào phúng, nàng rất muốn nhìn xem, nàng chết rồi, Đại Chu quốc sẽ loạn thành cái dạng gì, Nam Cung Khế sẽ đối mặt với triều thần như thế nào, đối mặt với thiên hạ dân chúng ra sao.
Chỉ là, nàng khi còn sống, tồn tại giống như là thần của Đại Chu quốc, bị triều thần dân chúng cúng bái.
Khi nàng chết rồi, nàng uy nghiêm nàng tôn vinh tất cả đều cùng theo một lúc chết rồi.