Chương 143: Ân cứu mạng

Thời khắc mấu chốt lùi bước, Hạ Lan Tuyết hung hăng khinh bỉ nhìn chính mình ngừng lại.

Bị Cơ Hoa Âm nhét vào trong chăn, nàng cũng không dám nữa lớn lối hồ vi rồi, ngoan ngoãn nghe lời: Ngủ!

Thậm chí, cũng không lớn xin hỏi hắn có tức giận hay không? Sợ lại chọc chuyện phiền toái đến.

Một đêm hỗn loạn, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bên cạnh lại không còn người kia.

“Hoa Âm.” Nàng mơ mơ màng màng hô một tiếng, bàn tay nhỏ bé ở trong chăn hồ tìm kiếm.

Nhưng mà, ổ chăn bên trong ngoại trừ chính nàng, ở đâu còn có người khác nữa.

Nàng dụi dụi con mắt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, có cảm giác hốt hoảng.

Chẳng lẽ tối hôm qua là lại một hồi mộng xuân, kỳ thật, Cơ Hoa Âm cũng giống như trước, khi nàng ngủ rồi liền rời đi?

Ảo não nắm tóc, nàng rời giường, mặc quần áo, mở cửa đi tìm Tiết ma ma.

Tuy nhiên, đúng là Tiết ma ma một đêm không về.

Đứng ở dưới mái hiên, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào sân nhỏ đổ nát ở cách vách.

Sân nhỏ kia đúng là bị hủy hoàn toàn rồi, ngay cả trong nội viện hai cây đại thụ đều bị chém đứt rồi.

Vách tường đổ nát, ngói lưu ly vỡ tan, còn có ít gia cụ bị chôn một nửa trong đất.

Hiện tại nhìn, thật sự là làm bậy a.

Một trận gió lạnh thổi qua, Hạ Lan Tuyết cảm thấy có chút lạnh, ôm hai tay lại nhớ tới trong phòng.

Ngồi một mình ở cửa sổ, đang nghĩ xem có nên đi quân doanh hay không.

Nhưng chuyện tối ngày hôm qua, đúng là làm cho nàng rất thẹn thùng.

Mới đầu nhốn nháo đòi, đến cuối cùng nửa đường bỏ cuộc cũng là nàng, ai...

Mắc cỡ chết người.

Lắp bắp khó chịu trong phòng, đến khi đói bụng, nàng đi xuống phòng bếp, nhớ tới tối hôm qua Cơ Hoa Âm nấu cá cho nàng, trong lòng lại là một trận ngọt ngào.

Nhưng, đến khi chính mình làm nàng lại thấy khó khăn, công việc ở phòng bếp nàng cũng không biết làm như thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đi ra ngoài mua thức ăn thì hơn, nàng liền về phòng tìm bạc, nhưng bạc của nàng đều là do Tiết ma ma cầm..

Lúc đang tìm xem có thứ gì đáng giá không thì thình lình Tiết ma ma xuất hiện trong phòng, nàng nhìn thấy thiếu chút nữa hồn phách đã bay lên.

“Ma ma, người vào lúc nào vậy, không một tiếng động đúng là dọa chết người rồi.” Hạ Lan Tuyết ôm ngực, liếc nhìn bà.

Tiết ma ma khẽ cười, “Nha đầu ngươi lại làm chuyện gì trái lương tâm sao?”

“Ơ, ta có thể làm việc trái lương tâm gì được? Ta đói bụng, ma ma làm điểm tâm cho ta đi” Hạ Lan Tuyết kéo cánh tay của bà, thanh âm mềm nhẹ làm nũng.

Tiết ma ma liếc nàng một cái, “Cũng biết ngươi đói bụng, muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện làm là được, nhưng làm nhiều một chút, lát nữa ta mang điểm tâm qua cho gia” Hạ Lan Tuyết nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, cuối cùng có chút áy náy, liền lại muốn cầm thức ăn đi hối lộ.

Tiết ma ma nghe vậy sững sờ, “Gia không có nói với ngươi sao?”

“Cái gì?” Hạ Lan Tuyết cũng sửng sốt.

Sắc mặt Tiết ma ma có chút lúng túng, dè dặt nói, “Gia sáng sớm dẫn người vào núi rồi.”

“Vào núi? Nhưng lúc này đã trưa rồi, chắc cũng về rồi?” Hạ Lan Tuyết thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là là chuyện gì đâu.

Tiết ma ma ha ha, thương hại nhìn nàng, “Sẽ không có nhanh như vậy, bọn họ lần này là đi sâu vào trong núi.”

“Có ý gì?” Hạ Lan Tuyết không hiểu.

Tiết ma ma nói thẳng, “Hôm qua bọn họ rốt cục đào mở được cửa lăng mộ, gia hôm nay sáng sớm liền dẫn người tiến vào.”

“Lăng mộ?” Nhớ tới Cơ Hoa Âm hôm đó dẫn người ở chân núi bên kia đào, Hạ Lan Tuyết đã cảm thấy khó hiểu, hóa ra là trộm mộ à?

Chuyện kí©h thí©ɧ như vậy, làm sao có thể không nói cho nàng biết? Hơn nữa còn không cho nàng đi cùng?

“Không được, ta cũng muốn đi.” Ngay cả ăn cũng không muốn ăn, cầm lấy mũ ở trên bàn, nàng chụp lên đầu, đang muốn bước ra ngoài.

Tiết ma ma vội vàng giữ chặt nàng, “Tiểu tổ tông của ta, gia dấu diếm ngươi, nhất định là nghĩ đến ngươi sẽ như thế, mới không dám nói cho ngươi biết. Ngươi nghĩ a, lăng mộ cái loại địa phương đó, có thể là nơi tốt sao? Đừng nói ngươi, ngay cả lão bà ta vừa nghĩ tới cái nơi chôn người chết đó đã run lên rồi.”

“Nhưng hắn cũng không nên bỏ ta lại, huống chi, ta lại không sợ.” Hạ Lan Tuyết không phục.

“Hắn sợ a, tuy nói bên trong là chôn người chết, nhưng cũng nguy hiểm, nên hắn không dám mang ngươi theo” Tiết ma ma nói.

Hạ Lan Tuyết hơi nhếch môi, đây coi là lý do sao? Nếu như hung hiểm, nàng cũng không lo lắng cho hắn sao?

Một cái người bị để ở nhà, trong lòng tóm lại không thoải mái.

“Vậy ma ma có biết khi nào hắn quay lại không?”

“Cái này...” Tiết ma ma cũng không biết, nên chỉ đáp qua loa, “Ngươi nên hiểu được, có ngươi ở đây, gia nhất định sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”

Nhưng là, nhoáng một cái vài ngày trôi qua, ngay cả Lãnh Dịch Hiên cùng với con chó săn của hắn một ngày hai lần qua thăm nàng, Cơ Hoa Âm bọn họ nhưng là một chút tăm hơi cũng không.

Hạ Lan Tuyết lo lắng cực kỳ, mặc kệ như thế nào, ở bên trong, cũng phải ăn uống đi?

Lại có nguy hiểm khác, liền càng không cách nào dự đoán rồi.

Nàng tìm Tiết ma ma thương lượng với Lãnh Dịch Hiên, có nên phái thêm người đi tìm hiểu hay không.

Nhưng Lãnh Dịch Hiên một ngụm từ chối, nói Cơ tướng quân cùng Thiếu Khâm đại nhân vào cùng nhau, còn dẫn theo Tây Di Thánh nữ cùng với người dẫn đường nổi tiếng ở đây, nếu bọn họ sẽ xảy ra chuyện, lại phái người đi vào đó chính là làm cho người ta đi chịu chết.

Hơn nữa, Cơ Hoa Âm đi vào trước, đã thông báo, làm cho hắn ổn định tình huống bên ngoài là được, những chuyện khác không cần hắn quản.

Thấy hắn trả lời như vậy, Hạ Lan Tuyết xì mũi khinh thường “Vậy chuyện một ngày hai lần ngươi chạy đến chỗ ta cũng là do Cơ Hoa Âm dặn dò?”

Lãnh Dịch Hiên lơ đễnh, khẽ cười nói, “Cái này, tất nhiên không phải mà do tâm của ta muốn đến đây.”

“Hơ, vẫn còn nhìn nữ nhân không đứng được sao?” Hạ Lan Tuyết xấu xa cười một tiếng.

Mặt Lãnh Dịch Hiên lập tức đen lại, “Nói bậy cái gì? Đó là do gia không gặp được nữ nhân làm cho gia động tâm.”

Hạ Lan Tuyết trợn mắt, “Như vậy a. Nhưng, mỗi ngày ngươi đều ở chỗ này của ta, mà chỗ của ta chỉ có Tiết ma ma là nữ nhân thôi. Mà ngươi lại như vậy, đây là có chuyện gì xảy ra a?”

“Đừng có lúc nào cũng nhắc đến nữ nhân trước mặt gia, hiện tại nói đến nữ nhân gia đều thấy phiền chán.” Vừa nghĩ đến loại bệnh không tiện nói ra nào đó trên thân thể, Lãnh Dịch Hiên liền phiền lòng nóng nảy.

Rốt cục, lại thành công chọc mao hắn, tâm tư bực bội của Hạ Lan Tuyết cũng hao đi chút ít, mặc kệ hắn bỏ về phòng đọc kinh thư thôi.

Được rồi, từ lần trước bị hắn ném mất quyển sách yêu thích, nàng lại bỏ công sức ra tìm tòi, hiện tại cũng kiếm được ít sách thú vị hơn trước rồi.

Hừ, vẫn chưa trở lại sao?

Không trở lại, nàng liền ngày ngày xem những thứ này * đi.

Thời gian nhoáng một cái, đã qua mười ngày.

Cuối cùng đám người Cơ Hoa Âm cũng từ lăng mộ đi ra.

Nàng biết được tin này cũng là từ chỗ của Nhị Mao.

Tiểu tử này biết mình mỗi ngày đi quân doanh báo cáo, chính là vì gặp tướng quân, cho nên, rất dụng tâm giúp nàng lưu ý.

Hôm nay trời vừa sáng, Cơ Hoa Âm vừa ra khỏi lăng mộ, hắn vừa vặn tại bên ngoài chờ đợi, liền lấy lý do, vội chạy đi báo cho nàng.

Hạ Lan Tuyết kích động, chỉnh sửa quần áo, vội vàng cưỡi ngựa của Nhị Mao chạy đi.

Nhị Mao đáng thương chạy đuổi ở phía sau, được một lúc đuổi không nổi nhất quyết ngồi phịch ở giữa đường, không đuổi theo nữa.

“Người đâu?” Hạ Lan Tuyết đi thẳng đến doanh trướng của tướng quân, cửa lại bị Lâm An ngăn lại, “Hạ công tử.”

Lâm An ở đây, Cơ Hoa Âm khẳng định ngay bên trong, nhị mao quả thật không có lừa gạt nàng a.

Hạ Lan Tuyết mừng rỡ, định đẩy hắn ra để đi vào.

Lâm An lại cản nàng lại, “Hạ công tử, bên trong không tiện.”

“Làm sao vậy?” Hạ Lan Tuyết dừng lại.

“Tịch cô nương bị trọng thương, Tôn Y đang chữa trị bên trong không muốn người ngoài vào làm phiền.” Lâm An giải thích.

“Tịch cô nương? Tịch cô nương nào? Tướng quân các ngươi đâu? Ta muốn gặp hắn, hắn không có sao chứ?” Hạ Lan Tuyết giống như chó săn vậy, đánh hơi được cảm giác khác lạ

“Tướng quân không có việc gì.” Lâm An nhìn qua nàng, ánh mắt trầm trầm.

Không thể tưởng được, tiểu tử này đối tướng quân còn rất tình thâm ý trọng.

Nhưng bất kể như thế nào, làm thuộc hạ của tướng quân nhiều năm, hắn cũng không hy vọng nửa đời sau của tướng quân bị hủy trên tay tiểu tử này.

Cho dù không yêu, nhưng cưới nữ tử vẫn tốt hơn là ở cùng nam tử.

Hạ Lan Tuyết thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy, ta bảo đảm không quấy rầy đến Tôn y cứu người, có thể chứ? Hoặc là, ngươi đi vào giúp ta thông truyền?”

“...” Lâm An nhíu mày nhìn nàng, có chút không vui nàng không hiểu chuyện, “Tịch cô nương lần này là vì tướng quân, mới bị thương.”

“Cho nên đâu?” Hạ Lan Tuyết cũng không phải là ngu ngốc, Lâm An cho tới nay đều đối với nàng không có cảm tình gì, giờ phút này lại nói ra lời như vậy, khó trách nàng suy nghĩ nhiều.

“Tướng quân các ngươi vì cảm kích nàng cho nên không muốn gặp ta?”

Lâm An mím môi không nói, lời này hắn cuối cùng không dám nói, dù sao, tâm tư tướng quân hắn không đoán được.

“Tướng quân không có ở đây.” Hắn nói.

“Vậy hắn ở đâu?” Hạ Lan Tuyết có chút giận, giọng mỉa mai nhìn chằm chằm Lâm An, “Ta biết rõ, ngươi không thích ta dây dưa tướng quân ngươi. Nhưng là, ngươi không thích cũng vô dụng, ta là người tướng quân ngươi thích. Hơn nữa hết sức thích. Có ta, hắn liền vui vẻ. Không có ta, cuộc sống của hắn thật tẻ nhạt. Nếu ngươi muốn tốt cho gia ngươi sau này không nên tỏ thái độ như vậy nữa. Không thì ngươi cũng không vui vẻ gì.”

Còn bị một tiểu tử chưa lớn uy hϊếp, Lâm An vừa bực mình vừa buồn cười, “Tướng quân thật không ở đây.”

“Có hay không, ta vào xem một chút, lại không uổng phí chuyện gì?” Hạ Lan Tuyết càng muốn đi vào.

Hai người đang giằng co, sau lưng đột nhiên truyền đến Cơ Hoa Âm thanh âm.

“Tuyết Nhi.”

Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, còn mang theo nồng đậm mỏi mệt, Hạ Lan Tuyết đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Hoa Âm chậm rãi đi về phía mình.

Đôi mắt đầy tơ máu, nhìn mình đầy ôn nhu.

“Sao nàng lại tới đây?”

Hắn dang hai tay, Hạ Lan Tuyết giống như cánh chim nhỏ chạy vào trong vòng tay hắn.

Đầu hắn có chút ẩm, trên người là mùi vị thanh mát khi vừa tắm xong.

“Ngươi nha, bại hoại, lúc đi không mang theo ta thì thôi, vì sao không nói cho ta một tiếng?” Ôm đủ rồi, Hạ Lan Tuyết mới nắm phấn quyền, nghiến răng nghiến lợi nện ở l*иg ngực của hắn.

Cơ Hoa Âm chỉ ôn nhu cười, tựa hồ đối với trừng phạt này của nàng, rất là hưởng thụ.

Bên cạnh, Lâm An nhìn thấy một màn này, như hóa đá rồi.

Hắn biết rõ, tướng quân rất tốt với tiểu tử này, không nghĩ đến lại tốt như vậy, đây quả thực giống như chiều chuộng người phụ nữ nhỏ, thời gian qua lạnh như băng tướng quân, chẳng những sẽ đối với nàng cười, còn tùy ý nàng vào trong ngực khóc lóc om sòm.

Quả thực hết thuốc chữa!

“Ai, bên trong chuyện gì xảy ra? Vị này nói, Tịch cô nương gì đó vì cứu ngươi mới bị thương, Tịch cô nương nào a? Ta thấy y thuật của Tôn y cũng bình thường, hay để ta xem một chút có lẽ tốt hơn.” Hạ Lan Tuyết bàn tay nhỏ bé ở bộ ngực hắn từng phát từng phát nhẹ nhàng đâm, kia khẩu thị tâm phi bộ dáng, nhìn như thế nào cũng giống một bình dấm chua đang bốc mùi.

Ân cứu mạng a, đây chính là rất nặng.

Đối phương còn là nữ tử, vạn nhất muốn hắn lấy thân báo đáp làm sao bây giờ?

Việc này nếu như đặt tại trên người nàng, nàng là tuyệt đối đồng ý, có thể dùng mạng để cứu một người chắc chắn là người mà mình yêu thương nhất rồi.

Như vậy, thiếu chút nữa bỏ mạng cứu nam nhân, tự nhiên không thể tiện nghi nữ nhân khác.

Nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện khó chịu xảy ra cũng tại hỗn đản này mang nữ nhân khác theo mà không mang nàng theo.

Được rồi, này một chút nàng như cứu nàng kia, cũng coi như một thù trả một thù, tốt nhất không thiếu nợ nhau.

Cơ Hoa Âm thấy nàng như vậy, cười bất đắc dĩ “Tịch cô nương là Tây Di Thánh nữ, nàng đã gặp qua. Nhưng, nàng nhất định muốn cứu nàng ta?”

“Là nàng ta?” Hạ Lan Tuyết phía sau thiếu chút nữa bật thốt lên mắng ra, dù sao, lần trước, cũng thấy nàng ta quấn quýt nịnh nọt Cơ Hoa Âm.

“Đi, vào xem một chút.” Cơ Hoa Âm kéo nàng cùng vào.

Hạ Lan Tuyết cắn răng, hung dữ trừng hắn, “Nói, có phải hay không ngươi cố ý bố trí bẫy rập, làm cho nhân gia cô nương vì ngươi liều mình, ngươi liền nhân cơ hội có thể đến gần nàng ta, sau đó các ngươi liền...”

“Nếu muốn đến gần nàng ta, thì ta phải liều mình vì nàng ta chứ.” Cơ Hoa Âm rất bội phục khả năng suy diễn của nàng.

Hạ Lan Tuyết hừ lạnh, “Hừ, ngươi là người thông minh, biết rõ người muốn liều mình vì nàng ta nhiều vô kể. Nhưng nếu ngược lại, làm cho nàng ta có thể vì ngươi liều mình, đó mới thật thật coi trọng ngươi.”

“Y thuật của nàng có thể lợi hại như miệng lưỡi của nàng vậy, ta liền không cần lo lắng rồi.” Cơ Hoa Âm kéo nàng tiến trong doanh trướng.

Bên trong, Tôn y ngồi bên cạnh bàn nhỏ, chỉ đạo một y nữ chữa trị cho một nữ nhân đang nằm trên giường.

“Gia.” Nhìn thấy Cơ Hoa Âm tiến đến, Tôn y lập tức đứng dậy hành lễ.

Cơ Hoa Âm đưa ta ra, ý bảo miễn lễ, “Người như thế nào?”

“Mới tỉnh một hồi, lại hôn mê rồi, chủ yếu vẫn là thương da thịt, chỉ là mất máu quá nhiều, tạm thời còn không có thoát khỏi nguy hiểm.” Tôn y lau mồ hôi trên trán, nói.

Bên giường, nữ y băng bó vết thương đứng dậy, đứng dậy, “Sư phụ, miệng vết thương băng bó kỹ rồi.”

“Ừ, ngươi đi xuống trước đi.” Tôn y phân phó.

Nữ y này cũng không phải của hắn, mà là Tây Di các trưởng lão đưa tới, nói là trong bộ lạc nổi danh vu y.

Dù sao, Tôn lão đầu y thuật cao hơn nữa cũng là nam nhân, mà thánh nữ trúng tên lại ở ngực.

Hạ Lan Tuyết buông tay Cơ Hoa Âm ra, trực tiếp đi đến bên giường, từ từ cúi người, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt, không thể không nói, cô gái này có khuôn mặt thật xinh đẹp tinh xảo, đặc biệt hàng lông mi vừa dài vừa dày, như cây quạt, thật sự là đẹp mắt.

Ai, vì cái gì nữ tử cạnh tranh với nàng đều là xinh đẹp như vậy?

Tô Minh Ngọc như thế, Tịch cô nương này cũng là như thế.

Mà nàng sinh cứ như vậy bình thường đâu?

Bất giác nàng đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, thật không cam lòng a.

“Cái kia, Hạ... Hạ.” Tôn y nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, cảm thấy quen thuộc, nhưng thật lâu lại không nhớ được tên.

Cơ Hoa Âm nói, “Không có việc gì, ngươi làm cho nàng nhìn một chút.”

Tôn y liền không nói gì.

Hạ Lan Tuyết liền khom lưng giải khai Tịch Vụ xiêm y, kia ngực một đôi sung mãn nhảy ra ngoài, lung lay mắt của nàng.

Soàn soạt, quả nhiên thân hình so với nàng càng đẹp hơn.

Cùng với đại bánh bao trắng này so sánh, nàng mới biết của mình cũng không thể gọi là bánh bao rồi.

Âm thầm nuốt xuống một hơi, nàng nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng cởi bỏ đó mới băng bó băng gạc, này vừa nhìn sợ hết hồn.

“Trên người nàng đầu mũi tên còn chưa có lấy ra.”

“Cái gì?” Tôn lão đầu kinh hãi, “Như thế nào không có lấy? Nơi này liền là.”

Hắn cuống quít đưa khay qua cho Cơ Hoa Âm xem.

Cơ Hoa Âm nhíu mày, trong khay kia có một đầu mũi tên nhuộm máu.

“Còn có.” Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt ngưng trọng, “Nhất định phải lập tức lấy ra, nếu không, nàng sẽ mất máu mà chết.”

Tôn lão đầu hoảng sợ, hắn biết rõ cô gái này trong thân thể có lưu đầu mũi tên, chỉ là, bởi vì nam nữ đặc thù, hắn không có thể tự mình thao tác, liền phân phó nữ y tiến hành.

Lấy ra một quả đầu mũi tên, liền cho rằng thành công, không nghĩ tới...

“Lập tức chuẩn bị dầu hỏa, dao găm, băng gạc, kim sang dược.” Hạ Lan Tuyết tỉnh táo phân phó, người đã đứng dậy, đi đến bên bàn, lật xem hòm thuốc của Tôn lão đầu, từ bên trong lấy ra môt cây chủy thủ, một cái kìm.

Tôn lão đầu tự nhiên hiểu nàng muốn làm cái gì, liền điểm dầu hỏa, để nàng đem dao găm cùng kìm trừ độc.

“Dược, rượu, băng gạc chuẩn bị tốt.” Trừ độc tốt sau, Hạ Lan Tuyết lại phân phó Tôn lão đầu, nhìn thấy Cơ Hoa Âm đứng ở một bên, nhân tiện nói, “Ngươi, đến, đè lại nàng.”

Cơ Hoa Âm khẽ khép lại mi, thật cũng không do dự, liền đi tới.

Hạ Lan Tuyết hướng hắn chép miệng, “Ngươi đè lại vai của nàng ta, phòng ngừa một hồi nàng đau nhức tỉnh lại loạn vặn vẹo, nhớ kỹ, ngàn vạn không thể để cho nàng ta lộn xộn.”

“Ừm.” Cơ Hoa Âm gật đầu.

Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, cúi đầu, lưỡi dao găm sáng loáng nhẹ nhàng rạch xuống miệng vết thương, tìm được đầu mũi tên cắm trong da thịt, lưu loát bốc lên, tay kia, dùng cái kìm kẹp lấy, gắp ra.

Cùng lúc đó, Tôn lão đầu đưa qua rượu nóng.

Hạ Lan Tuyết nhanh chóng cùng nàng miệng vết thương trừ độc rửa sạch, rịt thuốc, băng bó.

Cả cái động tác lưu loát liền mạch, gọn gàng.