Mặt Trời vừa mọc lên từ phía Đông hoàng cung, thị vệ canh gác cầm theo mỏ báo hiệu giờ giấc.
Khuynh Thành bị âm thanh đó quấy nhiễu nàng thức dậy rất sớm.
" Tiểu Thúy chuẩn bị nước ấm rửa mặt và bữa sáng cho bổn cung."
Giờ này đáng lẽ các nô tì còn đang ngủ nhưng chủ tử thức lúc nào họ cũng phải dậy lúc đó.
Tiểu Thúy chuẩn bị bữa sáng cho nàng, còn tiểu An cùng một số cung nữ khác thì giúp nàng tắm rửa, thay y phục và trang điểm.
" Nương nương hôm nay người muốn mặc phụng y màu gì?"
Tiểu An hỏi nàng.
Thật ra sở thích của Khuynh Thành và các phi tần có phần rất khác biệt.
Nếu Hải quý phi thích mặc màu hồng cánh sen, Vân phi thích mặc màu vàng, Tuyền phi và Diễm phi thích mặc màu xanh nước.
Thì ngược lại Khuynh Thành rất tùy hứng lại không có một sở thích nhất định.
" Trưa nay bổn cung định đi gặp thái hậu thôi thì cứ mặc y phục màu tím đi."
Các cung nữ ngạc nhiên nhìn nàng bởi vì trong cung ai mà không biết thái hậu thích nhất là mặc y phục màu tím nếu nàng cũng muốn mặc vậy chẳng khác nào sẽ có cơ hội để người khác nói ra nói vào.
Tiểu Thúy vừa bưng thức ăn vào vội vàng nói:
" Nương nương như vậy sẽ không hay lắm đâu!"
Là phụ nữ ai cũng sẽ ghét nhất việc người khác mặc đồ giống mình.
Cùng một y phục nếu bản thân mặc đẹp hơn thì không sao nhưng xấu hơn sẽ rất mất mặt.
Khuynh Thành không hiểu nhìn Tiểu Thúy.
" Bổn cung muốn mặc phụng y màu gì cũng phải xem sắc mặt của người khác hay sao?"
Tiểu Thúy im lặng không nói gì nữa, tiểu An và các cung nữ khác cũng chẳng dám hó hé một lời.
E rằng hoàng hậu không biết chuyện này rồi!
Nương nương trước nay ít khi ra khỏi tẩm cung nửa bước cũng không tránh khỏi không nghe được những chuyện này.
Thay xong y phục nàng ngồi vào bàn thưởng thức buổi sáng.
Khuynh Thành chậm rãi cho thức ăn vừa miệng, nàng cẩn thận nhai kỹ và từ từ tiêu hóa thức ăn.
" Tiểu Thúy lần sau cứ để ngự thiện phòng làm buổi sáng rồi đem tới đây, lần sau bổn cung không muốn phải ăn những món ăn này nữa. "
Khuynh Thành nói chuyện nghe thì có vẻ vô tình nhưng Tiểu Thúy biết được thật ra ra nương nương lo cô ấy mệt nên mới nói vậy.
" Vâng nương nương!"
Ăn sáng xong Khuynh Thành cũng nhân tiện qua nhà kho ở Khuynh Sắc cung coi Khuynh Vân như thế nào.
Nàng chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào một lúc rồi đi.
" Tiểu An sai ngự thiện phòng làm một ít bánh hạnh nhân lát nữa đem tặng thái hậu. "
Tiểu An nói:
" Nô tì sẽ đi liền!"
Buổi trưa cùng ngày Khuynh Thành dẫn theo người của mình đến Trùng Phúc cung của thái hậu.
Nàng bước vào đến nơi thì thấy Tạ Hải Duyên và Lý Bạch Vân cũng đang ở đây,hai người họ nói chuyện cùng thái hậu rất vui vẻ.
Khuynh Thành cúi người hành lễ với thái hậu.
" Thần thϊếp xin thỉnh an thái hậu nương nương. "
Thái hậu nhìn thấy nàng lập tức không vui, cộng thêm thấy nàng mặc y phục giống mình càng thêm khó chịu nói.
" Ngồi đi!"
Nàng ngồi xuống bên cạnh Hải quý phi.
" Thần thϊếp nghe nói dạo gần đây thái hậu thích ăn đồ ngọt nên cố tình sai ngự thiện phòng bánh hạnh nhân đem tới tặng cho người. "
Thái hậu nhìn nàng tựa hồ như đang đoán xem nàng đang nghĩ gì.
Nhưng Khuynh Thành là người tính tình có chút khác người, kể cả suy nghĩ của nàng cũng khiến người khác khó lòng đoán được.
" Từ lúc lập hậu đến nay hoàng hậu chưa một lần đến thỉnh an ai gia. Bây giờ vừa đến còn mang theo quà, hoàng hậu là đang toan tính cái gì đây?"
Lúc này Vân phi đột nhiên xen vào nói giúp cho nàng, cố gắng thể hiện mình là người rộng lượng lại rất hiền thục.
" Thái hậu đừng trách hoàng hậu nương nương! Tỷ ấy thân là hoàng hậu nên rất bận mới không tiện tới thăm người. "
Thái hậu nghe xong tức giận đập tay lên bàn.
" Lẽ nào lại có cái lý đó, thỉnh an mẹ chồng là trách nhiệm của con dâu cho dù có trăm việc bộn bề vẫn phải đi."
Khuynh Thành nhìn thái hậu tức giận mà mỉm cười, nàng uống một ít trà rồi mới từ từ nói gì đến chuyện đó.
" Chẳng phải hôm nay thần thϊếp cũng đã đến rồi sao?"
Thái hậu tức giận.
" Ngươi..."
Hải quý phi vuốt nhẹ lưng của thái hậu xoa dịu cơn thịnh nộ của người.
Khuynh Thành thấy vậy nói tiếp.
" Trong hoàng cung này ai mà không biết thái hậu nương nương người ghét thần thϊếp đến mức độ nào. Nếu thật sự thần thϊếp ngày nào cũng đi thỉnh an người, ngày một ngày hai người có thể chống cự được nhưng nếu liên tiếp nhiều ngày chỉ sợ người trầm uất lâu ngày lâm trọng bệnh, tội danh này sao thần thϊếp gánh nổi đây?"
Lúc đầu gặp mặt thái hậu rất thích nàng nhưng từ cái ngày nàng giúp Mãn Vọng Bắc lên làm nhϊếp chính vương thì thái độ của thái hậu đối với nàng đúng là không gì xấu bằng.
Khuynh Thành là người thông minh đương nhiên nàng hiểu được điều đó. Có điều nàng làm biếng giải thích.
" Hoàng hậu...là ai gia xem thường ngươi!."
Sắc mặt của thái hậu lúc này rất xấu, mổ hôi khắp cơ thể.
Tạ Hải Duyên đứng trước mặt nàng, hai mắt nhìn nàng chấp vấn.
" Thái hậu là bậc trưởng bối mong hoàng hậu nương nương ăn nói cẩn thận!"
Khuynh Thành đối với nữ nhân này vốn nhìn không hợp mắt. Cô ta nhất tay, động chân nàng liền khẳng định đây chẳng phải người tốt lành gì.
Người xấu nàng gặp qua nhiều rồi. Chút kỹ xảo này nàng vừa nhìn lập tức nhận ra.
" Ngươi lấy tư cách gì để dạy bổn cung phải ăn nói cẩn thận. Ngươi có thể qua mặt người khác nhưng tuyệt đối không thể qua mặt bổn cung, đừng tưởng rằng những gì ngươi đã làm bổn cung không biết. Tạ Hải Duyên ngươi chỉ là con gái của một thái phó, không có nhan sắc xuất chúng, không có tài năng hơn người, không có quan hệ rộng rãi, không có thế lực, không người chống lưng.Ngươi nói xem bản thân đã giở thủ đoạn mà từ một Hải đáp ứng bé nhỏ lại có thể trở thành Hải quý phi quyền cao chức rộng lại còn được hoàng thượng hết mực sủng hạnh? "
- -------------
Giúp mình sửa lỗi chính tả các cậu làm được không?