Năm phút sau
Phạm Trọng Nam đứng bên cạnh chiếc giường lớn của phòng dành cho khách nhìn Giang Tâm Đóa đang nằm trên giường, trong lòng ôm chặt một chú cừu nhồi bông ngủ thật say sưa, nỗi lo lắng trong lòng lập tức bị một sự tức giận không thể lý giải thay thế.
Hắn khom lưng, duỗi tay định giật lấy con cừu nhồi bông càng nhìn càng chướng mắt kia ra nhưng dù đang ngủ Giang Tâm Đóa vẫn cảm nhận được có người muốn cướp đi vật cô đang ôm trong lòng nên càng dùng sức ôm chặt lấy nó.
Phạm Trọng Nam thấy vẻ quyến luyến không nỡ rời, thậm chí còn vùi mặt sâu vào con thú nhồi bông đáng ghét kia thì lực đạo trên tay càng tăng thêm mấy phần, rất nhanh đã giật được con cừu không biết gọi tên là gì kia ra khỏi lòng của Giang Tâm Đóa, thuận tay ném nó trên sàn nhà một cách đầy ghét bỏ.
'Dung Dung, sao lại giật đồ của mình?' Giang Tâm Đóa mơ mơ màng màng tỉnh lại, lầu bầu nói, trong cơn mê ngủ, cô còn tưởng rằng đây là trò đùa dai mà người bạn tốt Dung Dung thường hay dùng để trêu cô trước đây.
'Dung Dung?' Phạm Trọng Nam híp mắt nhìn cô gái tóc dài lõa xõa trên vai, mắt còn chưa mở ra, vẻ mặt mê ngủ lẩm bẩm một cái tên xa lạ kia, giọng nói bất giác lạnh hơn mấy phần.
Nghe giọng đàn ông trầm thấp, vốn còn chưa tỉnh ngủ hẳn Giang Tâm Đóa lập tức tỉnh táo lại ngay. Cô mở to mắt, hai tay sít sao nắm lấy chiếc chăn, mờ mịt nhìn người đàn ông cao to như thiên sứ đang đứng ở bên cạnh giường kia.
'Anh về rồi sao?' Giọng nói ngọt mềm của Giang Tâm Đóa mang theo một chút nũng nịu và lười nhác mà ngay cả cô cũng không phát hiện ra được đã thành công dập tắt già nửa ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt trong lòng Phạm Trọng Nam.
'Sao lại vào đây ngủ?' Hắn ngồi xuống bên giường, đôi tay đồng thời hạ xuống, chống ở hai bên sườn cô, ánh mắt như đuốc, sáng rực mà hữu thần nhìn chăm chú vào giọng nói nhỏ nhắn của cô, không biết đang suy nghĩ gì.
'Em..' Hắn dựa gần quá, gần đến mức mùi xạ hương độc đáo trên người hắn xông thẳng vào mũi cô, quẩn quanh theo từng hơi thở của cô khiến Giang Tâm Đóa bất giác có chút hoảng hốt, có chút choáng váng...Cô lặng lẽ dời mắt, né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, '...ngủ không quen...giường lớn quá...'
'Chẳng lẽ giường ở phòng dành cho khách lại không lớn?'
'Không... không giống mà...' Ở đây cô có thể ôm Lisa cùng ngủ.
'Chỗ nào không giống?'
Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận đang gần trong gang tấc, lòng lại bắt đầu dậy sóng, nhất là bây giờ, khi hai người đều đang ở trên giường...
Đôi mắt càng trở nên thâm thúy, biểu cảm dần trở nên sống động mà đầy dã tính, giọng nói bắt đầu trầm thấp, khàn khàn, hô hấp cũng trở nên ngưng trọng...
Giang Tâm Đóa nhận ra ngay sự biến đổi của hắn, cơ thể nhỏ nhắn lập tức co rúm lại nhưng cánh tay rắn rỏi của hắn vẫn còn chống hai bên sườn khiến cô không có đường nào rút lui...
Cô sợ hắn, hắn biết! Hắn đã biết trước là cô sẽ sợ.
Phạm Trọng Nam điều tiết lại hô hấp, thân thể không tiếp tục áp xuống, hắn nhìn cô thật lâu, thật chăm chú sau đó mới có chút không được tự nhiên lên tiếng, 'Thân thể, còn đau không?'
Cả người Giang Tâm Đóa cứng đờ, cô biết hắn đang hỏi điều gì, đôi má bất giác nóng bừng, cắn môi nhỏ giọng nói, 'Ân.'
Đối với câu trả lời chỉ có một tiếng tối nghĩa của cô, rõ ràng là Phạm Trọng Nam rất bất mãn, 'Rốt cuộc là còn đau hay không?'
'Không đau nữa...' Nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ nhiều rồi nhưng sao đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này?
'Vậy thì tốt.'
Đêm thật tĩnh lặng, ánh đèn nhu hòa tràn khắp căn phòng, hoàn cảnh như vậy đáng lý ra thật ấm cúng nhưng bởi vì sự trầm mặc giữa hai người mà bầu không khí dường như trở nên cực kỳ nóng bức mang theo một loại cảm giác không thể gọi tên cũng không thể diễn tả thành lời, thật khiến lòng người hoảng hốt.
'Anh...có muốn về phòng tắm rửa trước không?' Giang Tâm Đóa phá vỡ sự trầm mặc, cô ngước mắt nhìn hắn. Người đàn ông trước mặt vẫn mặc một thân Tây trang, chỉ có cà vạt là đã được cởi ra, hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi cũng được mở ra, mơ hồ có thể thấy được làn da rám nắng và lớp cơ bắp ẩn hiện nơi l*иg ngực rắn rỏi.
'Cùng về phòng đi.' Phạm Trọng Nam đứng dậy, hai tay dùng chỉ dùng chút sức đã dễ dàng nhấc cả Giang Tâm Đóa cùng chiếc chăn mỏng đang đắp trên người lên tay.
'Em tự đi được rồi.' Hai tay Giang Tâm Đóa chống nơi l*иg ngực rắn rỏi, nóng rực của hắn nhỏ giọng nói. Dưới lòng bàn tay cô rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của anh ta, đều đặn, mạnh mẽ, từng nhịp tim đập từ lòng bàn tay cô truyền đến khắp mỗi tế bào toàn thân, khiến chúng như cũng run rẩy hòa nhịp cùng nhịp tim đập kia.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt mông lung của cô, 'Đừng lộn xộn...', rồi không phí bao nhiêu công sức đã ôm cô đi ra khỏi căn phòng dành cho khách.
Quản gia Melina vẫn đang đứng chờ ở ngoài, thấy hai người bước ra bà không dám nhìn nhiều, lùi lại sau hai bước cung kinh hỏi, 'Tiên sinh, phu nhân, có cần tôi làm gì nữa không?'
Giang Tâm Đóa ngượng ngùng giấu mặt vào ngực hắn còn Phạm Trọng Nam không hề có ý dừng bước, lúc đi lướt qua người Melina, chỉ trả lời đơn giản mấy chữ, 'Không cần đâu.'
Ôm Giang Tâm Đóa trở lại căn phòng ngủ chính của họ, đặt cô xuống giường rồi Phạm Trọng Nam đi vào phòng tắm.
Còn lại một mình trên giường, Giang Tâm Đóa mông lung nhìn lên trần nhà, trái tim cực độ thắc thỏm bất an.
Ý định của hắn đã rất rõ ràng nhưng cô không có lý do nào để cự tuyệt.
Mười phút sau Phạm Trọng Nam từ phòng tắm bước ra, nghe tiếng động Giang Tâm Đóa bất giác nhắm mắt lại, cả người không dám động đậy, giả vờ ngủ.
Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đang đi về phía giường sau đó cô cảm nhận được hắn đã lên giường, chiếc nệm dầy thoải mái bởi vì trọng lượng của hắn mà lún xuống mà thân thể nhỏ nhắn của cô, bởi vì trọng lực mà trượt dần về phía vùng nệm bị lún xuống kia, trượt đến sát bên người hắn.
Cánh tay rắn rỏi kéo cả người cô vào lòng, để chiếc đầu nhỏ của cô gác lên cánh tay hắn, lưng dán sát vào l*иg ngực nóng rực của hắn, còn một cánh tay khác gác qua người cô, bá đạo siết lấy eo cô.
Cái ôm mang đầy tính chiếm hữu của một người đàn ông.
'Ngủ rồi sao?' Cô nghe giọng trầm thấp, hơi khàn của người đàn ông vang lên bên tai.
Nằm trong lòng hắn, Giang Tâm Đóa không dám động đậy một chút, nhắm mắt cố gắng giữ hơi thở đều đều như đã ngủ, ngây thơ không biết thân thể cứng đờ của cô đã bán đứng chân tướng giả vờ ngủ của mình.
Phạm Trọng Nam không nghe được câu trả lời, cũng không hỏi tiếp nữa, tay bắt đầu có chút thô lỗ giật chiếc áo ngủ trên người cô.
Giang Tâm Đóa không có cách nào tiếp tục giả vờ ngủ nữa, đôi tay nhỏ bé sít sao nắm lấy bàn tay nóng rực đang gác nơi eo mình, 'Đừng mà...'
Không biết có phải bởi vì lúc hắn bế cô về phòng động tác quá ôn nhu hay không mà Giang Tâm Đóa lại cảm thấy, thực ra mình có thể giao tiếp nhiều hơn với hắn, như lúc này đây, trong bóng tối cô còn dám nói “Đừng” với hắn.
Nhưng hai chữ này lại bị Phạm Trọng Nam hiểu nhầm là cô muốn cự tuyệt hắn, 'Giang Tâm Đóa, em cần phải làm tròn nghĩa vụ của người vợ!'
'Anh không thể cứ đối xử thế này với em mãi được!' Làm tròn nghĩa vụ của người vợ không có nghĩa là cứ chịu đựng người ta dày vò đến không xuống nổi giường, hành vi gần như là cường bạo kia khiến cô thật sự sợ hãi.
'Tôi thế nào?' Một bàn tay đã thành công bóc ra chiếc áo ngủ, lúc này đang sít sao giữ lấy bờ vai mảnh khảnh.
'Dùng bạo lực với em.' Giang Tâm Đóa bị lực đạo từ bàn tay hắn làm cho đau đến không thể không mở mắt ra, lúc này mới phát hiện thì ra đèn đã bị tắt từ lúc nào, cả căn phòng tối mờ mờ, ngay cả gương mặt hắn cô cũng không nhìn thấy rõ.
Giống như một đêm tối mịt trước đó!
'Tối nay tôi sẽ không mạnh bạo như thế nữa.' Hắn nói như hứa hẹn.
Lời của hắn khiến sự sợ hãi trong lòng cô giảm đi đôi chút, 'Em sợ đau...'
'Tôi biết.'
Trong bóng tối hắn cúi xuống, chuẩn xác dán môi mình lên môi cô, làm dấy lên ngọn lửa rổi để nó rừng rực cháy trong đêm tĩnh mịch...
Lý trí...
Đạo đức...
Thẹn thùng...
Tất cả đều lui bước để ngọn lửa dục tình hung hăng thiêu đốt.