Chương 7: Cậu thích hiểu thế nào

Lâm Huyên từ trên giường đứng lên ra khỏi phòng, trong phòng bếp bày một bát mì lớn, cho thêm rất nhiều nguyên liệu, ngửi thấy mùi hương thơm phức, điều này làm cho cậu nhớ mì Hứa Bác Văn nấu, cũng là loại hương vị này.

Lâm Huyên ăn mì, thấy thời gian đã khuya, lập tức thúc giục, “Mẹ, đã khuya rồi, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, bát này lát ăn xong con khác tự rửa.”

“Buổi trưa hôm nay ngủ hơi nhiều, còn chưa buồn ngủ.”

Ngày thứ hai của trung thu, Lâm Huyên cùng ba mẹ ra ngoài đi dạo phố, dùng tiền mua cho ba mẹ ít đồ. Hai ông bà khăng khăng từ chối không muốn cậu bỏ tiền, bảo cậu giữ tiền lại sau này còn lấy vợ.

Đi dạo cả buổi sáng, buổi trưa ăn cơm Lâm Huyên liền rảnh rỗi ở trong nhà, sau khi ăn xong ngồi nói chuyện với ba mẹ một chút tình hình gần đây, di động vang lên âm báo tin nhắn.

Hứa Bác Văn:

Trung thu vui vẻ

Lâm Huyên:

Cậu cũng vậy.

Trung thu ngày thứ hai, Lâm Huyên vốn định là ăn cơm tối xong mới chậm rãi từ nhà trở về, nhưng lúc xế chiều đột nhiên quyết định trở về.

Xách theo bánh trung thu cùng ít đặc sản quê mẹ Lâm cứng rắn nhét vào, Lâm Huyên về tới nhà trọ, trong nháy mắt mở cửa, đầu tiên là nhìn thấy một vị mỹ nữ tóc vàng trong phòng khách.

Lâm Huyên sửng sốt, Hứa Bác Văn đeo tạp dề bưng vài đĩa món ăn từ trong phòng bếp đi ra, trên khuôn mặt có tia vui vẻ, “Tôi còn tưởng cậu rất muộn mới về.”

Vẻ thất thần trên mặt Lâm Huyên làm thế nào cũng không che giấu đi được, “Sợ trên đường kẹt xe cho nên về sớm một chút.”

Mỹ nữ tóc vàng nhìn Hứa Bác Văn, hỏi: “Bowen Who is he”

Hứa Bác Văn trả lời: “Linxuan, my roommate.”

Mỹ nữ tóc vàng nở một nụ cười ngọt ngào, quay sang chào Lâm Huyên, “Hi, Nice to meet you!”

Lâm Huyên cười cứng đờ, “Nice to meet you!”

Hứa Bác Văn giới thiệu với Lâm Huyên mỹ nữ tóc vàng bên cạnh y, “Cô ấy là Linse, là bạn tôi quen lúc du học ở Anh.”

Nụ cười trên mặt Huyên rất miễn cưỡng, “Quả thật rất xinh đẹp.”

Sắc mặt Hứa Bác Văn hơi thay đổi một chút, ngữ khí là lạ. “Đúng vậy rất xinh đẹp.”

“Cậu ăn cơm chưa? Nếu không thì ăn một chút đi.”

“Không cần, các cậu cứ ăn đi, tôi có hẹn với một người bạn, tối nay sẽ ăn cơm cùng cậu ấy.”

Lâm Huyên xách hành lí để vào trong phòng, sau đó liền xám xịt chạy ra ngoài. Cái gì mà hẹn bạn đều là bịa, cậu là muốn về sớm để ăn cơm với y, không nghĩ tới đã có người ăn cùng với y rồi.

Vốn là muốn đi tìm Ngô Phong Cảnh Hồng, thế nhưng tên kia vừa mới kết hôn không lâu, cậu mà chạy tới nhất định sẽ trở thành bóng đèn của bọn họ. Ngồi xe bus đi lòng vòng, cuối cùng cũng xuống xe ở trung tâm thành phố, vào một nhà hàng Hàn Quốc.

Lâm Huyên nghĩ, mỹ nữ tóc vàng kia sẽ không ở lại qua đêm chứ? Tính cách phụ nữ phương Tây luôn rất phóng khoáng, cô ấy cùng Hứa Bác Văn đã quen biết lâu như vậy, hẳn đã sớm có loại quan hệ đó đi.

Ở trong nhà hàng Hàn Quốc ăn chút đồ ăn, mùi vị đều chả ra sao, đại khái là ăn không quen. Sau khi ra ngoài mới tám giờ, nếu bây giờ đi về, gặp phải bọn họ đang âu yếm chẳng phải là sẽ rất lúng túng sao?

Lâm Huyên buồn chán đến mức muốn tự đi xem phim một mình.

Xem xong một bộ phim đi ra đại khái là hơn mười giờ, sau khi trở về là mười một giờ.

Thời điểm lúc trước thuê chung với Ngô Phong Cảnh Hồng, tên kia cũng đã từng đưa bạn gái về, tiếng động buổi tối của hai người có chút to, cho nên Lâm Huyên cũng có thể mơ hồ nghe được. Khi đó ngược lại không làm sao, trùm chăn lên cũng không nghe được cái gì, nhưng nếu là mỹ nữ kia và Hứa Bác Văn, Lâm Huyên cảm thấy, bản thân cảm thấy trái tim sẽ vỡ thành mấy mảnh.

Lâm Huyên suy nghĩ một chút, kỳ thực buổi tối cũng có thể không trở về.

Di động vang lên, cuộc gọi đến từ Hứa Bác Văn.

“Lâm Huyên, bao giờ thì cậu trở về?”

Lâm Huyên đứng ở đầu đường, nhìn từng đôi tình nhân tay nắm tay đi ngang qua bên cạnh cậu, cậu nói: “Để xem đã, có thể sẽ không trở về.”

“Không về thì cậu ở đâu?”

“Nhà bạn.”

“Vậy được rồi, ngày mai đi làm cậu nhớ đừng đến muộn.”

“Tôi biết rồi.”

Vốn định không trở về, muốn tìm một khách sạn qua đêm. Thế nhưng lại phát hiện mình không có quần áo để thay, sáng mai còn phải đi làm. Tiền mặt trên người cũng không đủ mua một bộ quần áo.

Lâm Huyên đi tới cửa khách sạn, nghĩ đến chuyện này, trong miệng nhỏ giọng mắng: “Hứa Bác Văn, tên khốn kiếp nhà cậu!”

Chết thì chết, cùng lắm thì đeo tai nghe, nghe nhạc bật âm lượng mức to nhất.

Vì vậy, cậu lại xám xám xịt xịt bắt taxi trở về.

Mở cửa, đèn trong phòng khách đã tắt, Hứa Bác Văn đại khái đã ngủ. Lâm Huyên thật cẩn thận đi qua phòng khách đến cửa phòng mình, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, ánh sáng từ trong phòng hắt ra.

Lưu quang Hứa Bác Văn và Lâm Huyên bị bao phủ trong bóng tối bốn mắt nhìn nhau. Hứa Bác Văn nói: “Sao không bật đèn?”

“Tôi tắm một cái liền đi ngủ, không cần phải bật đèn phòng khách.” Cậu có chút tò mò, trong phòng Hứa Bác Văn còn có người khác hay không.

“Thôi cứ bật đèn lên cho tiện.” Hứa Bác Văn đi tới bật đèn phòng khách lên, thân ảnh Lâm Huyên hoàn toàn bị lộ ra dưới ánh đèn.

Lâm Huyên xoay người mở cửa phòng, “Tôi đi tắm.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ Lâm Huyên nằm ở trên giường, đèn phòng bên cạnh vẫn còn sáng, Hứa Bác Văn hình như vẫn chưa ngủ, hay là nói trong phòng của y kỳ thực vẫn còn một người nữa, sau đó đang làm chuyện khác.

Lâm Huyên lăn qua lăn lại, không ngủ được. Phòng bên cạnh thanh âm gì cũng không có, yên tĩnh có chút kỳ quái, Lâm Huyên cảm thấy có thể là bản thân nghĩ quá nhiều, trong phòng Hứa Bác Văn căn bản không có người khác.

Đại khái là bởi vì hiếu kỳ, Lâm Huyên dĩ nhiên quyết định đi gõ cửa phòng Hứa Bác Văn.

Cửa phòng mở ra, tầm mắt hướng căn phòng không quá lớn quét một vòng, không có ai khác, tảng đá trong lòng Lâm Huyên cứ như vậy rơi xuống đất. Hứa Bác Văn ở sau cửa, “Sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

“Phải nói chuyện cùng?” Hứa Bác Văn trêu đùa.

Lâm Huyên tạm thời lấy cớ, “Tôi đến mượn quyển sách về đọc.”

“Muốn mượn sách gì thì tự vào chọn.”

“Ừa.”

Lâm Huyên đi theo Hứa Bác Văn vào bên trong phòng, máy tính trên bàn bàn Hứa Bác Văn vẫn đàn mở, y đại khái là đang bận làm việc, cho nên muộn như vậy vẫn còn chưa ngủ.

“Cậu cứ làm việc tiếp đi, tôi chọn sách xong khác ra ngay.”

Lâm Huyên đứng trước giá sách của Hứa Bác Văn nhìn một chút, tình cờ rút ra một quyển sách lật qua lật lại, nhìn thấy bên trong toàn bộ là tiếng anh liền quyết đoán nhét vào chỗ cũ. Có một phát hiện bất ngờ chính là, trên giá sách của y thế nhưng còn có sách của mình.

Gáy bìa sách viết

《 Thời gian ngây ngô của chúng ta 》 Nước Chảy Vô Tình.

Lâm Huyên rút ra, lật qua lật lại, quả thật đúng là sách của cậu, order chỉ mấy ngày là nhận được. Trên giá sách của Hứa Bác Văn cư nhiên còn có ba quyển nữa giống nhau như đúc!

Lâm Huyên nhìn về phía Hứa Bác Văn, chìa quyển sách trên tay ra, “Quyển sách này là…”

Hứa Bác Văn không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ nói là: “Tôi rất thích quyển sách này, không biết cậu có thích hay không.”

“Tại sao cậu lại thích quyển sách này?”

“Chuyện tác giả viết có một vài kỉ niệm rất giống của tôi. Đọc quyển sách này giống như là đang xem lại câu chuyện ngày xưa của bản thân.”

Lâm Huyên đột nhiên thấp giọng mắng một câu, “Khốn nạn!”

Hứa Bác Văn ngẩn cả người, “Hả?”

“Cậu là Hoa Rơi Hữu Ý có đúng không?”

Dư quang trong mắt Hứa Bác Văn chỉ còn lại kinh ngạc, “Cho nên, cậu là Nước Chảy Vô Tình?”

Cậu ta đây là đang thừa nhận là Hoa Rơi Cố Ý. Lâm Huyên ở trong lòng oán thầm, không ngờ tới thổ hào độc giả lại chính là Hứa Bác Văn.

Lâm Huyên cảm thấy rất kỳ lạ, không biết là cao hứng hay là cái gì khác, “Tôi nói, đây vốn là đam mỹ, cậu xem không thấy phản cảm sao?”

“Có cái gì phản cảm, tôi vốn chính là đồng tính luyến ái.”

Sách trên tay Lâm Huyên

cộp

một tiếng rơi xuống đất, ngây ngẩn cả người. Cậu vẫn cảm thấy Hứa Bác Văn là thẳng, từ thời cấp ba, rất nhiều nữ sinh vây quanh y, cho nên rất tự nhiên mặc định Hứa Bác Văn là thẳng nam, xưa nay không hề nghĩ tới y là cong.

Hứa Bác Văn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, “Lâm Huyên, tại sao cậu lại viết tình yêu đồng chí?”

Hứa Bác Văn đại khái là người đầu tiên trong hiện thực biết cậu viết đam mỹ, lỗ tai Lâm Huyên có chút hồng, “Tôi thích, không được?”

“Đương nhiên được, chỉ là, nếu cậu yêu thích loại tình cảm này, vậy tôi có thể hiểu là, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu giống tôi?”

Mặt Lâm Huyên đỏ hơn, “Nếu nói như vậy, căn cứ vào các hành động của cậu, vậy tôi cũng có thể hiểu là thật ra cậu có tình cảm đối với tôi.”

“Có thể hiểu như vậy.”

“Cái gì gọi là có thể hiểu như vậy?”

“Chính xác là ý cậu mà hiểu.”