Chương 231: Trốn cùng tìm

Nam nhân vừa mới đứng ở cửa phòng tắm không tới mười giây, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra một thanh âm: “Có thể giúp ta lấy một bộ quần áo không? Còn có thuốc khử trùng nữa.” Âm thanh rất lớn rất vang dội, hẳn là người bên trong đang dựa sát cánh cửa. Ba người bên trong phòng đều nghe được rõ rõ ràng ràng, ba anh em liếc mắt nhìn nhau. Nam nhân lớn nhất mở miệng trước: “Lão tam ngươi lập tức đi chuẩn bị.”

“Đại ca.” Lão tam rõ ràng không muốn. Đại ca ngày hôm nay đến cùng là thế nào? Tựa như trúng tà vậy……

“Nếu như không một lần nữa thay quần áo, hắn chính là chỉ tắm không, trên người vẫn như trước thối hoắc.” Nam nhân nhàn nhạt nói một câu.

“Lão tam, đi thôi.” Lão nhị đứng ở cửa sổ lên tiếng. Âm thanh nhẹ bỗng, có chút nhẹ đến mơ hồ.

Thấy hai người anh nhà mình đều lên tiếng, lão tam dù không muốn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể quay người rời phòng đi mua quần áo. Lão tam đi rồi, tầm mắt lão nhị rơi vào trên thân nam nhân, ánh mắt lãnh đạm liếc mắt nhìn, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Hắn là người của lão đại.”

“Ta biết!” Nam nhân mong muốn vẫn là nhàn nhạt, chỉ là, nơi sâu xa trong đáy mắt chợt lóe một tia hoảng loạn không dễ phát giác.

Nghe nam nhân trả lời, lão nhị đem tầm mắt chuyển đến ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn sương trắng tràn ngập cửa sổ. Trên mặt một phần lãnh đạm.

Lúc này nam nhân, cũng không có tâm tư gì khác. Đem người dựa vào ở trên tường, đôi mắt có chút ngốc lăng nhìn dưới mặt đất, bên tai rõ ràng vang lên tiếng nước ào ào, tâm tình càng ngày càng buồn bực.

“Quần áo tới chưa?”

“Đợi lát nữa.” Giọng nam nhân có chút đông cứng.

Lão nhị liếc mắt nhìn người đang khó dây vào, hơi lắc lắc đầu. Tầm mắt một lần nữa nhìn bên ngoài cửa sổ.

Cửa bị đẩy ra, lão tam thở hổn hển cầm một cái túi đi tới trước mặt nam nhân: “Đại ca, này.”

Nam nhân lại không hề liếc mắt nhìn quần áo: “Ngươi trực tiếp đưa cho hắn là được.” Nói xong, hướng về phía giường đi đến.

Lão tam không biết đột nhiên đại ca là làm sao, giữa lúc hắn muốn mở miệng hỏi thời điểm, bên trong phòng tắm truyền ra một thanh âm: “Cầm quần áo vào cho ta đi.” Vừa dứt lời, lão tam liền nghe âm thanh cửa phòng tắm bị mở ra, sau đó, một cái tay duỗi ra đến bắt được quần áo trong ***g ngực hắn. Tiếp đó cửa liền bị đóng lại.

Bên trong phòng tắm, Nam Cung Cửu xem cái túi trong tay, trong đôi con ngươi đen như mực chợt lóe từng tia từng tia cười lạnh. Sau đó động tác nhanh chóng đem vết thương của chính mình khử trùng bôi một chút thuốc băng bó đơn giản, mặc quần áo vào, khẽ cúi thấp đầu đem cửa phòng mở ra. Ánh mắt khẽ nâng nhìn nam nhân trên giường: “Có thể đi rồi.” Vừa nãy hắn còn đang suy nghĩ làm sao trốn, hiện tại hắn biết. Ba người này thật giống như vừa cãi nhau, bộ dáng đều có chút không yên lòng.

“Đi thôi.” Nghe Nam Cung Cửu nói, nam nhân từ trên giường đứng lên, đối với hai người em của mình nói một câu. Sau đó, ba người hai bên trái phải một trước đem Nam Cung Cửu bao quanh bốn phía ra khỏi khách sạn.

Vừa ra khỏi khách sạn, Nam Cung Cửu liền mở miệng nói chuyện: “Có thể ăn bữa sáng trước không? Ta rất đói.” Tựa hồ là vì để chứng minh lời hắn nói, âm thanh Nam Cung Cửu lúc này cũng có chút mặt ủ mày chau suy yếu.

“Sao lại có nhiều yêu cầu như vậy. Chờ trở lại tổng bộ ngươi muốn ăn cái gì đều có.” Tâm tình nam nhân có chút buồn bực, ngữ khí mang theo khó chịu nồng đậm.

Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, không nói lời nào. Cùng ba người bọn họ hướng về phố lớn đi đến. Khi đi ngang qua một quầy hàng bán bánh bao, Nam Cung Cửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn mắt nam nhân phía trước: “Mua hai cái bánh bao cầm tay ăn được không? Ta rất đói.” Âm thanh bình bình đạm đạm, ánh mắt thanh thanh giản giản.

Nam nhân nhìn một chút, cũng không biết là làm sao, lời này liền bật thốt lên: “Được, lão tam ngươi đi. Tốc độ nhanh một chút.” Nói xong, quay người nhìn về phía cửa hàng bên cạnh.

Lão nhị nghe nam nhân dặn dò, đôi mắt lãnh đạm chợt lóe một tia dị quang. Tựa hồ như đang hơi thở dài cái gì……

“Này, yêu cầu thật nhiều.” Lão tam không tình không nguyện đem bánh bao bỏ vào trong tay Nam Cung Cửu.

“Cảm ơn.” Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn lão tam nhàn nhạt trả lời một câu. Sau đó cúi đầu động tác không nhanh không chậm ăn bánh bao.

Đi không tới một phút, bốn người đến trên phố người đến người đi, nam nhân liếc mắt nhìn hai người em bên người, làm cho bọn họ cảnh giác một chút, mình thì là đưa tay ra chuẩn bị đón xe. Nhưng vào lúc này, Nam Cung Cửu vẫn luôn yên lặng không có bất luận động tác gì, lập tức đem lão tam bên cạnh đẩy lên trên người lão nhị. Người nhanh chóng hướng về chiếc xe moto đang dừng gần đó chạy đi, đem người trên moto đẩy xuống, chính mình ngồi lên, như một cơn gió biến mất ở đường phố xe tới xe đi.

Chủ nhân của chiếc xe vừa vặn đang dừng mua bữa sáng, vừa đem chìa khóa xe xuyên vào, hắn còn chưa có phản ứng lại, chính mình liền ngã xuống đất, moto bên người đã sớm không còn bóng. Sửng sốt nửa ngày, chủ nhân lập tức bắt đầu hol: “Bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm……”

Nam nhân vừa gọi được xe, đang chuẩn bị quay người, liền nghe có người hô bắt kẻ trộm, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn, cấp tốc quay đầu, liền thấy hai người em của mình đang chuẩn bị đứng lên, mà bốn phía sớm đã không còn thân ảnh của Nam Cung Cửu. Nội tâm nam nhân nhất thời thăng lên một luồng lửa giận trước nay chưa có……

Nam Cung Cửu cưỡi moto chạy một khoảng cách, liền lập tức ném xe đi, chính mình trốn vào trong một nhà dân.

“Chạy trốn?” Thanh âm Tạ Hoài bình tĩnh lạ kỳ, ánh mắt của y nhàn nhạt đảo qua ba anh em đang quỳ trên mặt đất, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì. Nhưng là Tống Mộc Thanh đứng ở bên cạnh y lại biết, ba anh em này ngày hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng.

“Vâng. Xin chủ nhân trách phạt.” Nam nhân trầm giọng đáp.

Tạ Hoài nhẹ nhàng chuyển động nhẫn đeo trên ngón tay, khóe miệng hiện lên một vệt cười khẽ, nhạt nói một câu: “Đừng nóng vội……” Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, tựa hồ giống như quan hệ tình nhân vành tai và tóc mai chạm vào nhau.”Phạt là khẳng định. Nói một chút chuyện đã xảy ra đi.”

Nghe âm thanh quái gở này của Tạ Hoài, Tống Mộc Thanh đứng ở một bên ngạnh sinh sinh run lên một cái. Trong lòng yên lặng vì ba người này mặc niệm……

“Chuyện là như vầy……” Nam nhân đem chuyện đã trải qua nói vô cùng tỉ mỉ. Hắn không dám có chút che giấu nào, nếu không anh em ba người hôm nay sợ rằng phải mất mạng nơi này. Đương nhiên, một chút tiểu tâm tư của hắn, hắn là sẽ không nói ra.

Ròng rã nghe mười phút, trên mặt Tạ Hoài vẫn luôn duy trì nụ cười như có như không. Chờ nam nhân nói xong, Tạ Hoài trầm mặc 3 phút mới mạn bất kinh tâm mở miệng: “Ta rất hiếu kì……” Nói đến một nửa, người đi tới trước mặt nam nhân, ngồi xổm người xuống đưa tay ra đem cằm của hắn xiết chặt lấy, cưỡng chế giơ đầu của hắn lên, đôi mắt ngậm lấy nụ cười nhạt nhòa. “Ngươi tại sao lại đáp ứng yêu cầu của hắn? Ta nghĩ, sai lầm rõ ràng như thế ngươi hẳn là sẽ không phạm mới đúng!”

Nghe Tạ Hoài chậm rãi nói, thân thể của nam nhân bắt đầu run rẩy.

“Chủ nhân, là Á Cửu hắn……” Lão tam bên cạnh nhìn đại ca mình chịu tội, tâm có chút bất bình.

“Ta có bảo ngươi nói sao?” Tạ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão tam một cái.

Cái nhìn âm hàn kia làm lão tam cảm thấy như đang ở trong sông băng, ngay cả tâm tư đều phảng phất bị đống băng.

Tống Mộc Thanh nhìn, trong lòng thở dài một hơi. Người này, ai……

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho là Tạ Hoài muốn nổi trận lôi đình, bất ngờ, Tạ Hoài lại buông lỏng ra tay đang nắm chặt cằm nam nhân. “Được rồi, các ngươi đi xuống đi, tiếp tục lục soát cho ta.”

“Vâng. Chủ nhân!” Ba người từ bên trong sững sờ lập tức hồi thần, cùng nhau trả lời một câu. Sau đó nhanh chóng đẩy cửa ra khỏi gian phòng.

“Tại sao?” Sau khi ba người lui ra, Tống Mộc Thanh có chút kỳ quái hỏi. Trong ấn tượng của hắn, Tạ Hoài không phải là người dễ nói chuyện như vậy.

“Cái gì tại sao?” Tạ Hoài cười yếu ớt liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh.

Nhìn dáng dấp kia Tống Mộc Thanh liền biết Tạ Hoài là không muốn nói cho hắn biết. Hắn cũng phi thường không muốn hỏi cái đề tài này nữa……

……

Ở trong khoảng thời gian sau đó, Nam Cung Cửu trải qua vô cùng gian nan, không biết tại sao mỗi lần trốn đến một chỗ, không đến một ngày cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhiều lần như vậy, Nam Cung Cửu mơ hồ đoán được, trung gian khẳng định là có vấn đề. Lúc này, cách thời điểm bọn họ cá cược, chỉ còn lại không tới một tuần. Ngày đó Nam Cung liền kéo một thân trọng thương, lại một lần nữa gặp một nhóm sát thủ ‘X ‘, tại lúc hốt hoảng chạy trốn, hắn vô tình chui vào sân bay. Trốn đến một cái chỗ tối, lúc này mới tránh được một kiếp.

Nam Cung Cửu trốn thoát, nhìn bầu trời xanh biếc. Ở trong lòng vì chính mình tiếp sức cố lên! Còn có bốn ngày, chỉ còn bốn ngày. Kỳ, chờ tôi…. Chờ tôi…… Trong lòng khẽ niệm, Nam Cung Cửu lâm vào hôn mê……

Tổng bộ, Tạ Hoài nhìn điểm xanh trên màn hình. Đáy mắt nồng đậm ý cười: “Hắn đã hôn mê ở sân bay. Được, trận du hí này liền đến đây là kết thúc đi. Hai người các ngươi đi đem Á Cửu trở về cho ta.”

“Ta sát, Tạ Hoài ngươi thật độc!” Tống Mộc Thanh nhìn màn hình, nhàn nhạt nói một câu. Á Cửu đáng thương……

Tạ Hoài không thèm để ý chút nào cười cười: “Không làm như vậy, làm sao có thể thu phục Á Cửu.”

Sau mười phút.

“Người không thấy?” Tạ Hoài đang cùng Tống Mộc Thanh ở trên ghế sa lon nhàn nhã tự tại uống rượu đỏ, đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm của thuộc hạ. Sửng sốt nửa giây, Tạ Hoài nhanh chóng đứng lên hướng về máy vi tính chạy đi. Quả nhiên, trên màn hình trống rỗng……

“Chết tiệt, tìm cho ta!”

……