“Sáng sớm hôm nay muốn ăn cái gì?” Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Nam Cung Kỳ đưa tay ra nhẹ nhàng chọc một cái, trong đôi con ngươi tràn đầy ôn hòa hỏi.
“Cháo trứng muối thịt nạc.” Nam Cung Cửu đầu hơi nghiêng một chút, đôi môi hôn lên ngón tay Nam Cung Kỳ, đáy mắt lóe lên oánh oánh tia sáng.
“Đều ăn gần hai tháng rồi mà không ngấy sao?” Từ khi Nam Cung Cửu trở về đến bây giờ đã hai tháng. Từ sau lần phát sinh chuyện đó khi say rượu, Nam Cung Kỳ rốt cục không hề biệt nữu nữa, dứt bỏ tất cả mọi kiêng kỵ, nắm lấy tay Nam Cung Cửu.
“Không ngấy, ăn cả đời cũng sẽ không cảm thấy ngấy.” Nam Cung Cửu ở dưới chăn nắm chặt lấy tay Nam Cung Kỳ, hai cánh tay có khoảng cách rõ ràng, lại không trở ngại bọn họ mười ngón đan chặt chẽ.
Nghe lời tâm tình thản nhiên của Nam Cung Cửu, hai má Nam Cung Kỳ hiện lên hai vệt phấn hồng, có chút mất tự nhiên rũ mắt xuống “Tiểu Cửu ngốc, em cũng không phải chỉ có thể làm một loại cháo. Tất yếu phải làm khó chính mình như vậy sao?”
Đáy mắt Nam Cung Cửu xuất hiện ý cười nhàn nhạt. “Bởi vì, nó là món Kỳ thích ăn nhất.” Nói xong, Nam Cung Cửu chân dài duỗi một cái, đem Nam Cung Kỳ đặt ở dưới thân. Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Cung Kỳ. Kỳ, em sẽ không biết, tôi có bao nhiêu yêu em, em mãi mãi cũng sẽ không hiểu loại tâm tình này, vì em, cái gì đều nguyện ý……
“Đừng làm rộn.” Ánh mắt Nam Cung Cửu quá mức nóng rực, Nam Cung Kỳ có chút căng thẳng. Đưa tay ra đẩy hắn một cái. “Để em đứng lên, không phải anh nói muốn ăn cháo à.”
” …” Nam Cung Cửu tựa đầu để ở cổ Nam Cung Kỳ “Đừng rời bỏ tôi.”
Nghe thanh âm nhẹ nhàng từ bên tai truyền tới, hô hấp nhiệt khí phả tại nơi cổ, cũng không biết là do Tiểu Cửu hay là do nhiệt khí, làm cho tâm Nam Cung Kỳ một trận tiếp một trận lửa bốc lên. “Sẽ không.” Dắt tay liền sẽ không buông ra, hội buông ra liền sẽ không dắt tay.
“Em đi làm điểm tâm, anh ngủ thêm chút nữa đi.” Cách mấy phút, Nam Cung Kỳ vỗ vỗ Nam Cung Cửu. Bên trong thanh âm êm dịu mang theo một ít ý cười. Tiểu Cửu tính tình trẻ con, thật đáng yêu.
Nam Cung Cửu nghe xong, trầm mặc vài giây lăn qua một bên khác. Một đôi con ngươi đen lẳng lặng mà nhìn Nam Cung Kỳ. Mặc quần áo, tẩy rửa, ra khỏi phòng…… Trong lòng tràn đầy toàn bộ là một loại vui sướиɠ không nói nên lời. Cuộc sống như thế, thật tốt!
Nam Cung Kỳ ra khỏi phòng, vén tay áo lên, đeo tạp dề vào, bắt đầu thái thịt vo gạo làm cháo trứng muối thịt nạc. Trong lúc nấu cháo đồng thời Nam Cung Kỳ còn rán mấy cái bánh bí ngô làm mấy cái bánh gạo nếp vị mặn. Anh nhớ là Tiểu Cửu không thích ăn ngọt, hơn nữa, khẩu vị rất lớn, một người có thể ăn phần hai người. Thời điểm àm những thứ này, nội tâm Nam Cung Kỳ luôn có cảm giác thỏa mãn và vui mừng trước nay chưa từng có. Đây chính là hạnh phúc bình thản anh vẫn luôn truy tìm, đơn giản mà ấm áp. Cuộc sống như thế, thật tốt!
“Tiểu Cửu, có thể ăn cơm.” Bỏ ra nửa giờ để làm bữa sáng, Nam Cung Kỳ cởi tạp dề, bưng bữa sáng đến phòng khách đặt lên bàn kính, sau đó đối với phòng ngủ hô một tiếng. Mình thì tiến vào nhà bếp thu thập sơ qua một chút đồ làm bếp rửa sạch tay, mang bát đũa phòng khách.
“Thật là thơm.” Nam Cung Cửu ngồi ở trên ghế sô pha, triển khai một nụ cười vui vẻ với Nam Cung Kỳ đang đứng ở trước mặt hắn. Vẫn như trước có chút trúc trắc, lại tốt đẹp khiến người ta không dời nổi mắt. “Thật là đẹp. Tiểu Cửu, anh nên cười nhiều hơn.” Sững sờ vài giây, Nam Cung Kỳ đem đũa cùng bát đặt ở trước mặt Nam Cung Cửu, cười nói một câu.
Nam Cung Cửu tiếp nhận bát đũa, nghe Nam Cung Kỳ nói, trong đôi mắt đen như mực chợt lóe một tia ngượng ngùng. Sau đó, khóe miệng cười trở nên hơi ngu ngốc, hắn khẽ rũ mắt xuống, gắp bánh bí ngô lẳng lặng mà ăn, động tác tao nhã mà chầm chậm.
Nam Cung Kỳ ngồi ở đối diện Nam Cung Cửu, tại lúc xoay người liền bỏ qua mất tâm tình khó có được này của hắn, hai người trầm mặc ăn bữa sáng. Bầu không khí lộ ra ấm áp phấn hồng, không chút nào ngột ngạt cùng không tự nhiên giống như trước kia.
“Bánh bí ngô này hương vị không tồi đi, vừa thơm vừa giòn.” Thấy Nam Cung Cửu ăn liên tục hai cái, Nam Cung Kỳ cho là hắn thích ăn bánh này. Chính mình liền chỉ ăn một cái, sau đó, vẫn luôn ăn chút cháo hoặc là ăn chút bánh gạo nếp.
“Ừm.” Nam Cung Cửu gật gật đầu. Sau đó dừng lại một chút liền mở miệng nói ” Kỳ làm cái gì cũng ngon.”
Nam Cung Kỳ cười cười không nói gì. Ăn sáng xong, Nam Cung Kỳ thu dọn bát đũa đem vào phòng bếp, rửa sạch bỏ vào tủ bát. Rửa sạch tay, rửa một đĩa hoa quả mang vào phòng khách, cùng Nam Cung Cửu ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. “Tiểu Cửu, ăn no chưa?”
“No rồi.” Nam Cung Cửu gật gật đầu, sau đó có chút cười khổ sờ sờ bụng, “Hiện tại, đều có chút trướng trướng.” Rõ ràng bụng đã không chứa nổi, thế nhưng, Nam Cung Cửu lại không muốn lãng phí đồ ăn ngon mà Kỳ vì hắn tỉ mỉ làm ra.
“Ngốc, ăn không hết liền đừng ăn nữa. Khó chịu sao? Em nhu nhu cho anh.” Nam Cung Kỳ nghiêng đầu, mặt hướng Nam Cung Cửu, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bụng hắn. Nhìn Tiểu Cửu ăn vui vẻ như vậy, anh cho là Tiểu Cửu rất đói, cho nên, cố ý không có ăn nhiều. Ai biết…… Kỳ thực còn thật buồn cười.
“Cười cái gì?” Nghe tiếng cười nhẹ nhàng của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu có chút kỳ quái hỏi một câu.
“Em nói hai chúng ta rất ô long.” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn. “Em nghĩ rằng anh rất đói, cho nên mới cố ý ăn ít. Lại không nghĩ rằng, anh là đang cứng rắn chống đỡ.”
Nam Cung Cửu nghe vậy hơi sững sờ, sau đó khóe miệng xuất hiện một vệt ý cười sâu sắc.”Tôi không muốn lãng phí đồ ăn em làm.”
Nghe Nam Cung Cửu nói, tâm tình Nam Cung Kỳ càng thêm vui vẻ, đồng thời nội tâm cũng có chút hơi đau lòng. Tiểu Cửu, Tiểu Cửu…… Sau này ăn no rồi cũng không cần cứng rắn chống đỡ, nói cho em biết. Em đến ăn. Như vậy đối dạ dày không tốt.”
Nam Cung Cửu lắc lắc đầu. “Không, cũng sẽ đối với dạ dày em không tốt. Hơn nữa, em không thường thường vận động thương tổn sẽ càng lớn hơn.”
“Dốt nát.” Nghe Nam Cung Cửu nói, Nam Cung Kỳ không nhịn được đưa tay ra gõ đầu hắn. “Em làm sao sẽ ăn đến quá no như anh đây, em chỉ là ăn vừa no mà thôi.” Bây giờ bụng anh mới chỉ no lửng dạ.
Nam Cung Cửu vừa nghe lúc này mới nhớ tới lời Nam Cung Kỳ nói. Đáy mắt tràn ngập ý cười lập tức trở nên nghiêm túc ” Kỳ, sau này nhất định phải ăn no, không thể len lén lưu lại đồ ăn cho tôi ăn như vậy được.”
“Em biết rồi.” Nam Cung Kỳ gật đầu cười. Trong lòng ngọt ngào, hóa ra đây chính là tình yêu. Toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương. Thật tốt! Tiểu Cửu, chúng ta sẽ liên tục như vậy rất đúng đi, mãi luôn, mãi luôn, không rời không bỏ…
“Bây giờ còn khó chịu không?” Xoa nhẹ một hồi, Nam Cung Kỳ hỏi Nam Cung Cửu. “Nếu không, chúng ta ra công viên đi dạo, đi trên đường cũng được, trong nhà có chút đồ dùng sinh hoạt cần mua.”
“Được. Sau khi ăn xong là nên vận động một chút.” Nam Cung Cửu gật gật đầu, hai người cầm lấy ví tiền cùng chìa khóa vai sóng vai ra khỏi nhà. Khi đi ngang qua công viên, vừa vặn gặp hai anh em Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương, không biết đang thân mật nói cái gì, cười đến ngọt ngào mà lại hạnh phúc.
” Kỳ, Tiểu Cửu, hai người đi đâu vậy?” Quý Thần Quang nhìn thấy Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu, cười đến sáng ngời.
“Đi mua chút đồ dùng sinh hoạt.” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt, khóe miệng mỉm cười trả lời một câu.
“Như vậy a, em và anh hai mới vừa đi dạo phố trở về, buổi trưa hôm nay tới nhà em ăn cơm đi, bọn em vừa mua thật nhiều món ăn đây.” Vừa nói Quý Thần Quang vừa giơ giơ lên túi trong tay.
“Được.” Nam Cung Kỳ gật đầu cười. Lại cùng hai người Quý Thần Quang trò cười vài câu, sau đó cùng Nam Cung Cửu đi đến siêu thị. Ở bên trong chọn một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Lúc trả tiền, Nam Cung Cửu cầm một cái hộp tò mò nhìn. Nam Cung Kỳ thấy nhân viên thu ngân ở một bên ánh mắt có chút cổ quái, cũng hiếu kì liếc một cái. Này vừa nhìn, mặt Nam Cung Kỳ lập tức đỏ chót. ‘Bảo hiểm’, toàn bộ, bộ…
“Tiểu Cửu, bỏ xuống đi, chúng ta cần phải đi.” Nam Cung Kỳ kéo kéo tay áo Nam Cung Cửu. Bên cạnh có mấy người đang nhìn.
Nam Cung Cửu nhưng không có để ý Nam Cung Kỳ, mà là ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhân viên thu ngân, giơ giơ lên đồ vật trong tay “Cái này bao nhiêu tiền?”
“25 đồng.” Nhân viên thu ngân nhàn nhạt nói một câu.
Sau đó Nam Cung Cửu từ trong túi tiền lấy ra tiền trả cho nhân viên thu ngân, biểu tình bình tĩnh cầm ‘áo mưa’ ra khỏi siêu thị, Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, “Tiểu Cửu, anh mua nó làm cái gì?”
Bên trong đôi con ngươi đen của Nam Cung Cửu chợt lóe tia tiếu ý. “Hiếu kỳ.”
Nam Cung Kỳ rõ ràng nghe thấy được âm thanh chính mình hoá đá……
PS: từ khi edit bộ này đã rất quắn quéo với xưng hô của Kỳ với Cửu. huynh đệ văn niên hạ thực là hại người mà. nếu để ‘tôi – cậu’ thì quá xa lạ. thích để ’em – anh’ cho nó ngọt ngào thì cứ kỳ kỳ == vì Kỳ vẫn gọi Cửu là Tiểu Cửu == mãi cũng chỉ ưng được ‘tôi – em’ của Cửu với Kỳ mà thôi. haiz. hãy cứu vớt tui đuy.
BÌNH CHỌN XƯNG HÔ CỦA KỲ ĐỐI VỚI CỬU (cmt 1 hoặc 2)
1. tôi – cậu
2. em – anh