Chương 9
Draco đang ở trong đại sảnh đường. Giống như mọi buổi sáng trước khi trận đấu diễn ra, hắn sẽ dậy sớm hơn thường lệ nhưng hôm nay không liên quan gì đến trận đấu sắp tới giữa Slytherin và Gryffindor.
Đêm qua, giáo sư Snape đã gửi cho hắn một tin nhắn từ Chúa tể Hắc ám. Chủ nhân không đe dọa hắn chỉ nói đang chờ nghe tiến trình và kế hoạch của hắn, Draco đã vội vàng viết câu trả lời.
Hắn biết rằng tin nhắn này là do sự thúc đẩy của một trong những kẻ nội gián mà Chúa có đã tiết lộ sự thất bại trước đó của hắn. Hắn chỉ hy vọng rằng mẹ sẽ không ở bên Chúa tể khi Snape đưa thư trả lời cho vị này.
Người thanh thiếu niên ăn sáng xong đứng dậy khỏi bàn, quyết tâm ở lại cả ngày trong phòng Yêu cầu.
- Urquhart, hôm nay tìm người thay thế đi, tôi không được khỏe, hắn nói dối.
- Bởi Salazar, Malfoy, cậu không được chơi tôi như vậy!
- Không, đó là sự thật, Draco trả lời
- Cậu hầu như không đi tập luyện nữa, đã vậy còn không tham gia trận đấu chính thức…
Draco trợn mắt bực tức. Như thể Quidditch nằm trong danh sách những việc ưu tiên của hắn. Chắc chắn, Urquhart không biết những gì đang gánh trên vai hắn và không sao cả, nhưng những nỗ lực của anh ta để khiến hắn cảm thấy tội lỗi đã làm hắn khó chịu hơn bất cứ điều gì. Anh ấy thật may mắn khi chỉ có áp lực lớn nhất là sự vắng mặt của người tìm kiếm trong trận đấu đầu tiên của cả đội…
- Tôi đã nói với anh rằng tôi không có phong độ tốt, anh muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ tôi rơi khỏi cây chổi mới làm hài lòng anh sao? Hắn quát.
- Không, tất nhiên là không… Chà, tôi sẽ nhắc Harper rằng lần này cậu ấy sẽ chơi thay cho cậu vậy, cậu nhóc ấy khá giỏi.
- Hoàn hảo, rất hợp, Draco nói trước khi quay gót rời Đại sảnh đường.
Người thanh thiếu niên sau đó đi đến Phòng Yêu cầu, đảm bảo không có ai gần đó trước khi bước vào trong. Không chút do dự, hắn tháo tấm khăn mà hắn luôn che tủ và kéo những cuốn sách giấu từ dưới tủ ra.
Draco bắt đầu đọc lại, ngày càng tuyệt vọng hơn với mỗi cái lật trang. Hắn đã đọc toàn bộ những cuốn sách có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến chuyên môn về các đồ tạo tác ma thuật quý hiếm. Nếu hắn không thể phân biệt được chiếc tủ trước mặt này là thật hay là bản sao trong cuốn sách này hoặc là tủ cuối cùng các nhà pháp sư tài ba để lại, thì hắn sẽ không biết phải làm gì tiếp theo.
Giá như hắn có thể tìm ra câu trả lời, thì ít nhất hắn sẽ cảm thấy mình tiến bộ hơn một chút. Hắn thực sự cần phải xoay sở để tiến bộ.
Trở lại trường hơn một tháng rưỡi và kế hoạch duy nhất cho một nhiệm vụ có thể thực hiện đã thất bại vang dội, hơn thế nữa, gần như phải trả giá bằng mạng sống của một học sinh. Hắn sẽ không thể kéo dài cả năm trong trạng thái tâm trí tiêu cực với những áp lực của Chúa tể - chắc chắn sẽ ngày càng đe dọa và ngày càng thường xuyên hơn.
Chúa tể Hắc ám được biết đến là kẻ đặc biệt thiếu kiên nhẫn với thuộc hạ và ngay cả khi đã cho thời gian Draco hoàn thành đến cuối năm học của nhiệm vụ gϊếŧ cụ Dumbledore, chắc chắn Chủ nhân sẽ tìm cách bắt hắn trả giá cho sự kém hiệu quả của mình.
Khi mệt mỏi lật thêm một trang nữa, Draco thấy tiêu đề của chương mới và nhanh chóng ngồi dậy. Cuối cùng thì điều hắn muốn cũng ở đó! Hắn đã tìm ra cách để sửa chiếc tủ này.
Hắn bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm nhưng nhanh chóng bỏ qua. Hắn sẽ có câu trả lời cho mình nhưng vẫn chưa biết liệu nó có đi theo hướng hắn muốn hay không. Nếu hóa ra điều hắn tìm ra lại là một sai lầm thì gần như không thể làm cho chiếc tủ biến mất hoạt động trở lại và hắn sẽ phải nghĩ ra một kế hoạch mới khác để đưa các Tử thần Thực tử vào trường Hogwarts.
Trong tình trạng căng thẳng, người thanh thiếu niên đi quanh tủ và nhìn phía sau, ở phía dưới cùng, nếu thấy những chữ rune trên cuốn sách cũng có mặt trên cổ vật ma thuật này... Hắn nhắm mắt lại hít thở sâu rồi mở mắt ra và thắp sáng bằng Lumos. Hắn không mất nhiều thời gian để tìm ra những chữ rune ở vị trí chính xác mà cuốn sách chỉ ra nhưng vẫn còn phải xem liệu chúng có giống hệt nhau hay không.
Với Lumos hắn hạ đũa phép xuống để có thể nhìn rõ hơn dòng chữ khắc trên bề mặt gỗ và mắt anh đảo qua đảo lại giữa chiếc tủ và cuốn sách. Hắn gần như đã khóc lên vì sung sướиɠ sau khi xem chữ rune cuối cùng. Chắc chắn đó đã là một khởi đầu tốt.
Những chữ rune cổ đại thường có mặt trên các đồ tạo tác ma thuật. Hắn chưa bao giờ để ý đến những chữ rune trên tủ biến mất do chúng thực sự rất nhỏ và nếu có nhìn thấy thì chúng cũng sẽ không thu hút sự chú ý của hắn. Hơn nữa, với trình độ hiểu biết hiện tại của hắn về loại chữ cổ này và ngay cả khi nghiên cứu thì vẫn không đủ để có thể đọc hiểu được.
Lắc đầu, hắn đi vòng qua tủ để tiếp tục kiểm tra. Không cần biết các chữ rune nói gì, điều quan trọng chúng giống như trong sách và đó là một bước tiến nhỏ trong kế hoạch.
Người thanh thiếu niên mở rộng tủ và hết sức cẩn thận chặn các cánh cửa để chúng không đóng lại sau lưng hắn. Hắn không có mong muốn ở lại bệnh viện Thánh Mungo như Montague năm trước.
Vẫn sử dụng cây đũa phép thắp sáng của mình, hắn nhìn kỹ bên trong phía bên phải của tủ cho đến khi hắn tìm thấy dòng chữ nhỏ “Ulric Sydney Hilliard - 1753”. Một lần nữa, Draco thở phào nhẹ nhõm. Theo cuốn sách, cái tên này mặc định phải đúng nhưng năm có thể khác là 1742, 1753 hoặc 1758. Đây là ba năm mà ba cặp Tủ biến mất được chế tạo bởi nhà sáng chế tài ba. Ba mẫu ban đầu duy nhất.
Người thanh thiếu niên gần như phát khóc vì cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó hắn ổn định cảm xúc. Đã có thể tiếp tục kế hoạch này, ngay cả khi hắn vẫn còn nhiều việc phải hoàn thành trước khi có thể đưa Tử thần Thực tử vào trường.
Hắn thậm chí không cần phải kiểm tra Barjow"s and Berk"s bởi vì hai chiếc tủ được kết nối với nhau như đã biết vào năm ngoái, điều đó chứng minh rằng cái tủ kia được tạo ra cùng lúc với cái tủ này.
Chàng trai trẻ lấy tất cả những cuốn sách mà mình có và thu nhỏ lại trước khi bỏ chúng vào túi. Hắn vội viết giấy báo cho mẹ biết một khoản tạm ứng nho nhỏ, và trả lại những cuốn sách hắn đã mượn ở dinh thự. Hắn thích gọn gàng nên không để chúng nằm lung tung, mặc dù hắn nghi ngờ có thể có ai đó kết nối tất cả những cuốn sách này với những gì hắn đang làm.
Sau khi sắp xếp lại hầu hết các cuốn sách, hắn đến thư viện để trả những cuốn còn lại. Ngày hôm sau, hắn vẫn sẽ phải quay lại để xem liệu hắn có thể tìm thấy cuốn sách có ích nào về việc sửa chữa các đồ tạo tác ma thuật quý hiếm không. Trong rương của mình, hắn đã có một số đồ đạc mà hắn đã mang theo từ dinh thự trước khi rời đi đến trường.
Đi ngang qua đại sảnh đường, hắn thấy hàng loạt các học sinh đang bắt đầu tiến vào lâu đài. Nhìn vẻ mặt đầy tiếc nuối của những Slytherins, hắn suy ra họ vừa mới thua. Chà, điều đó thực sự không làm hắn ngạc nhiên, Harper chơi kém hơn hắn, đó là một sự thật. Nói thật, Draco sẽ cảm thấy khá tệ nếu người thay thế hắn thành công ở nơi mà hắn luôn thất bại.
Draco nhìn thấy Theo đến và đi về phía cậu ta.
- Cho nên ? chàng trai tóc vàng hỏi.
- Vì vậy, 250 và 40, Weasley có vẻ rất phong độ, cậu ta đã chặn được khá nhiều Quaffle, Theo giải thích với vẻ thất vọng.
Draco cố tỏ ra buồn bã, nhưng hắn cảm thấy quá hạnh phúc về bước tiến nhỏ trong kế hoạch của mình cho nên đã gặp khó khăn trong việc nhịn cười.
- Còn cậu, cậu ở đâu mà không tham gia trận đấu.
- Do tôi không có phong độ tốt, hắn lảng tránh đáp.
Theo trông có vẻ khó tin nhưng không hỏi thêm câu nào, Draco rất biết ơn vì điều đó. Nói dối người khác khá dễ dàng nhưng hắn không muốn làm như vậy với bạn hắn. Bởi vì Theo đã quá khôn ngoan nên hắn muốn trân trọng tình bạn này, nhưng cũng bởi vì cậu là người duy nhất hiểu và thông cảm cho Draco.
Không hỏi ý kiến nhau, hai người Slytherin bước vào Đại sảnh đường và ngồi xuống bàn ăn trưa. Sau đó bàn ăn của họ được gia nhập bởi những người khác như Daphne, Pansy, Zabini và Harper – người hiếm khi ngồi cạnh họ.
Hắn lắng nghe những người khác nói về trận đấu vừa diễn ra và cố gắng tỏ vẻ buồn bã, nhưng hắn không thực sự quan tâm, cũng tương tự như Draco, Theo tỏ vẻ mặt buồn chán. Phải nói rằng chàng trai trẻ không phải là fan cứng của môn thể thao này hay các môn thể thao khác. Chắc chắn, cậu ấy thích xem một trận đấu hay, nhưng không phải việc ngồi hàng giờ thảo luận sôi nổi về Quidditch.
- Tôi suýt chút nữa đã bắt được trái Snitch, trái Snitch vàng đáng nguyền rủa đó, cũng do Potter đã đánh lạc hướng tôi! Harper gắt gỏng kêu lên.
- Mất tập trung? Draco hỏi, sự chú ý của hắn đột nhiên trở lại.
- Ừ, cậu ta hỏi tôi rằng anh đã trả bao nhiêu cho tôi để được thay thế và điều đó làm tôi tức giận và…
Draco cười khúc khích. Dù gì thì Harper cũng đã thua cuộc nên không biết được cậu có nói sự thật rằng đã suýt bắt được Snitch trước Potter hay không, cậu ta phải thật sự rối loạn và tuyệt vọng đến cỡ nào mới bị phân vân giữa việc bắt lấy trái Snitch thay vì quan tâm đến Potter. Cuối cùng, điều đáng sợ nhất là Harper đã bị đánh bại như một tên ngốc.
- Chà, tôi vẫn có chuyện buồn cười hơn nữa, Zabini cười toe toét tuyên bố.
- Ồ? Pansy quan tâm hỏi.
- Ừ, tôi đã gặp Potter sau chiến thắng. Cậu ta lao tới người con gái tóc đỏ để ôm cô. Sau đó lại trông rất xấu hổ, nhưng phần tuyệt nhất là khi Thomas hôn Weaslette. Potter gần như làm tôi cảm thông với vẻ mặt đau đớn của cậu ta, Zabini nói trước khi rời đi trong một tràng cười sảng khoái của tất cả những ai đã nghe.
Draco hòa lẫn tiếng cười của mình với những người khác nhưng trong lòng thì khá khó chịu. Potter đã phải lòng Ginny Weasley và hắn không thể hiểu tại sao ý tưởng đó lại khiến hắn bận tâm. Có lẽ chỉ bởi vì Potter có thời gian thoải mái để quan tâm đến các cô gái và hắn thì không… Đúng, đó là lý do duy nhất mà hắn có thể hiểu được vì có một điều chắc chắn rằng, hắn không hề bị thu hút bởi Weaslette.
- Draco? hỏi Theo sau một lúc.
- Hả?
- Đi nào ?
- Ừ, anh đồng ý, đứng dậy.
Hai nhà Slytherin rời bàn mà không quan tâm đến những người khác và đi về phía phòng sinh hoạt chung, họ ngồi xuống trong một góc.
- Có gì đó không đúng ở đây ? Theo hỏi
Draco vẫn đang suy nghĩ về những gì hắn đã nghe được từ Blaise. Thực ra không hẳn là Potter, mà là những thứ khác liên quan đến các mối quan hệ. Hắn chỉ hôn Pansy và cảm thấy không thích, hắn thậm chí không thể biết rằng cô có kí©h thí©ɧ sự quan tâm của hắn hay không. Hắn biết Blaise đã có vài người bạn gái trong năm qua, cậu ta đã khoe khoang về điều đó đủ để mọi người đều biết đến.
Potter đã bị thu hút bởi Weaslette, bản thân cô ta hẹn hò với Thomas, Weasley’s-Our-King phải lòng cô Miss-know-it-all và ngược lại, điều đó đã cho thấy chuyện tình cảm rất bình thường. Trên thực tế, rất nhiều thanh thiếu niên ở độ tuổi của hắn bắt đầu tỏ ra hứng thú với các mối quan hệ lãng mạn hoặc ít nhất là tìиɧ ɖu͙©, ngoại trừ hắn.
- Cậu có cảm thấy bị thu hút bởi một ai đó không? Draco chuyển chủ đề đột ngột.
Theo loay hoay trên ghế và hắn chợt nhận ra câu hỏi của mình thiếu sự tế nhị. Đó không phải là chủ đề mà họ thường nói với nhau.
- Tại sao cậu lại hỏi vậy? Theo lảng tránh.
- Tôi không biết, tôi chỉ đang băn khoăn. Ở độ tuổi của chúng ta, việc bị thu hút bởi một ai đó là điều bình thường, phải không?
- Ừ thì cũng bình thường thôi, nhưng cũng không phải bắt buộc - Theo trả lời.
Không hiểu sao, câu trả lời của bạn hắn lại khiến hắn yên tâm, hắn không hẳn là người bất thường.
- Còn tôi, tôi thích giữ những điều riêng tư nhất định cho bản thân mình, tôi nghĩ cậu có thể hiểu được, Theo kết luận
Draco gật đầu. Vâng, hắn đã hiểu. Hắn đang che giấu việc phải hoàn thành cho Voldemort, hắn không thể trách người bạn của mình vì đã cố gắng giấu giếm điều này.
Tuy nhiên, Draco phải thừa nhận là khá tò mò. Theodore Nott đã phải lòng ai mà không dám nói với hắn?