Chương 8
Harry thức dậy vào sáng thứ Hai với cảm giác giống như chưa được ngủ. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về Katie, lo lắng về tình trạng của cô ấy và cũng thắc mắc về việc ai có thể đã đeo chiếc vòng đó vào tay cô. Chỉ có một cái tên xuất hiện trong đầu: Malfoy.
Cậu không có bằng chứng, nhưng thực sự chắc chắn về điều đó. Mặc dù con chồn đã ở lại Hogwarts, không di chuyển. Hắn phải chuyển chiếc vòng qua một người trung gian nào đó. Việc cậu là người duy nhất tin điều đó càng khiến cậu tức giận hơn.
Cho đến nay, cậu đã không thực sự cố gắng chứng minh rằng con chồn đang lén lút làm gì đó. Chắc chắn, cậu đã dõi theo Malfoy với bản đồ Đạo tặc nhưng không có gì cả. Bây giờ Katie đã bị thương, cậu quyết tâm chứng minh quan điểm của mình. Cậu sẽ theo dõi hắn với sự chú ý nhiều hơn trên bản đồ và đồng thời nhờ chiếc áo choàng tàng hình.
Khác với chuyến đi chơi Hogsmeade của cậu vào đêm trước, hôm nay thời gian trôi qua khá chậm. Trong hàng giờ lớp học hỗ trợ, Malfoy đã im lặng kể từ khi cậu tiết lộ về xuất thân của Voldemort. Hắn xoay sở để quản lý các lớp học và bài tập về nhà của cậu.
Những việc học trong môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám là thú vị nhất. Từ một giáo viên như Umbridge trở thành một giáo viên xuất sắc như Moody là sự thay đổi mạnh mẽ. Cuối cùng, các lớp học có rất ít lý thuyết và thực hành rất nhiều.
Mặt khác, Harry gặp khó khăn trong việc sử dụng những phép thuật không lời, nhiều học sinh khác cũng vậy. Dù cậu biết những phép thuật mà giáo sư Moody đã dạy, giống như các thành viên DA khác, cậu vẫn không thể sử dụng chúng theo cách không lời.
Tuy cựu Thần sáng khuyến khích họ không phát âm các công thức, nhưng ông vẫn khoan dung và không phạt bất cứ ai khi không thực hiện được. Dù vậy, ông đã cảnh báo từ đầu năm học tiếp theo vào tháng Một, những ai vẫn chưa thành thạo kỹ năng này sẽ bị trừ điểm.
Ngoài ra, Giáo sư Moody không phải là giáo sư duy nhất, trong môn Bùa chú và Biến hình các giáo sư nhất quyết cảnh bảo phải thực hiện tốt hơn cho học kỳ mới của năm sau. Rõ ràng, nếu đầu năm mới Harry vẫn chưa sử dụng được phép không lời mà không bị phạt hay trừ điểm thì đó là nhờ vào lòng khoan dung mà các giáo viên vẫn biểu hiện. Cậu sẽ phải nhanh chóng học cách thành thạo chúng nếu không muốn phí phạm một năm học của mình.
Chà, cậu đã cảm thấy rất vui vì tài liệu môn học của giáo sư Snape không yêu cầu thêm những điều gì khác. Dù có thì cậu có thể chắc chắn rằng giáo sư sẽ đưa ra những nhận xét chê bai sỉ nhục cậu mặc dù phần lớn các học sinh khác không làm tốt hơn cậu.
Cuối cùng một ngày cũng trôi qua và Harry rất mong đợi được tham gia cùng cụ Dumbledore vào tối nay. Cậu đã nhận được một bức thư từ cụ vào ngày hôm trước. Cậu sẽ có thể nói với cụ những nghi ngờ về Malfoy, có lẽ cụ sẽ dễ chấp nhận ý kiến đó hơn những người khác… Dù sao thì cậu cũng hy vọng như vậy.
Sau bữa ăn tối, Harry đến văn phòng Hiệu trưởng và khi được mời vào trong cậu ngồi vào chiếc ghế quen thuộc.
- Thưa hiệu trưởng, con cho là ngài biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua trên đường trở về từ Hogsmeade? Harry hỏi sau khi chào cụ.
- Đúng vậy.
- Vâng, vậy Katie thế nào?
- Trò ấy được đưa đến bệnh viện Thánh Mungo trong đêm. Tình trạng trò ấy vượt quá khả năng của bà Pomfrey, Hiệu trưởng trả lời một cách nghiêm túc.
- Dạ ngài có suy đoán nào về người đã đưa chiếc vòng cổ không ạ? Harry hỏi, háo hức muốn biết được điều mà cậu mong muốn.
- Không.
- Dạ có ai nói với ngài những nghi ngờ của con về Ma…
- Có, Harry, giáo sư McGonagall đã nói với ta những nghi ngờ của con về trò Malfoy, nhưng ta đồng ý với giáo sư ấy, nếu không có bằng chứng thì con không nên buộc tội một trong những người bạn cùng lớp của mình như vậy. Đặc biệt là trò ấy bị cấm túc vào ngày hôm đó…
- Hắn rất có thể đã nhờ người khác chuyền chiếc vòng cổ…, Harry ngắt lời.
- Cũng như việc trò có thể không liên quan đến câu chuyện này, Dumbledore lần lượt ngắt lời cậu.
Giọng cụ bình tĩnh nhưng hơi khô khan, Harry biết không nên nhấn mạnh vào điểm đó nữa. Cậu chợt nhớ đến Mundungus Fletcher, người mà cậu đã gặp ở Hogsmeade, trên tay ông chất đầy những đồ vật bị đánh cắp từ Quảng trường Grimmauld. Không hề lường trước được vì ngay sau đó cậu đã thấy Katie cọ vào chiếc vòng cổ.
Họ không quan tâm đến kẻ trộm là ai, cụ Dumbledore cũng không thể làm gì được, và Harry không bận tâm một chút nào đến việc cuối cùng thì kẻ trộm đã đánh cắp được thứ gì. Tuy nhiên, sự xâm phạm vào nhà của cha đỡ đầu đã khuất khiến cậu phát cáu. Hiệu trưởng chỉ đơn giản là hứa đảm bảo rằng kẻ trộm không thể vào ngôi nhà mà cậu thừa kế nữa.
Sau đó cụ Dumbledore đã cho cậu một ký ức mới. Đó là ký ức của ông Berk, một trong những chủ sở hữu cửa hàng Barjow and Berk. Harry có thể nhìn thấy Merope (mẹ của Voldy cho những ai quên) - đang mang thai, đến bán chiếc dây chuyền mà trước đó cậu đã thấy trên cổ của Elvis Gaunt.
Harry không biết nhiều về giá bán của những món đồ trang sức, kể cả ở thế giới phù thủy hay Muggle, nhưng, vì chiếc dây chuyền là một trong những vật phẩm thuộc về bốn nhà sáng lập lừng lẫy của trường Hogwarts, nên cậu đã nghĩ rằng nó đáng giá cả một gia tài...
Tuy nhiên, chủ cửa hàng chỉ đưa ra cho cô mười Galleon và người phụ nữ trẻ đã chấp nhận mà không do dự. Cô ấy không biết giá trị về nó cho thấy, người đàn ông đã lợi dụng điểm yếu của Merope một cách đáng xấu hổ và khiến Harry vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, cụ Dumbledore đã kể cho cậu nghe những gì cậu biết hoặc đã suy luận. Merope đã sinh con trai của mình trong một trại trẻ mồ côi muggle và hầu như không có thời gian để đặt tên cho đứa con của mình trước khi cô ấy chết, có lẽ vì những tháng cuối cùng cô ấy đã trải qua quá bấp bênh.
Tiếp theo, họ chuyển sang ký ức thứ hai, cậu có thể thấy cụ Dumbledore trẻ hơn nhiều đến thăm cậu bé Tom Riddle mười một tuổi. Ký ức này là cách cư xử của đứa trẻ, những gì cậu bé đã phản xạ trước mặt cụ Dumbledore và những gì mà bà quản lý trại trẻ mồ côi đã tâm sự, Harry tự hỏi làm sao hiệu trưởng của cậu ấy lại có thể đồng ý cho cậu bé nhập học trường Hogwarts. Tuy nhiên, cậu ấy cẩn thận không nói ra điều đó.
Harry quay trở lại phòng sinh hoạt chung và nghĩ rằng chắc chắn có thể tránh được sự xuất hiện và sự phá hoại của Voldemort đối với mọi thứ cậu đã trải qua nói riêng, thế giới phù thủy trải qua nói chung nếu cụ Dumbledore không có xu hướng khó chịu là nghĩ rằng trong thâm tâm mỗi người đều có điều tốt đẹp tồn tại.
Cậu nhanh chóng đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cụ Dumbledore đã làm những gì cụ có thể làm và những gì cụ cho là đúng. Đành rằng như vậy vẫn chưa đủ nhưng con người luôn có sự sai lầm và đó là một sai lầm trong cuộc đời của cụ. Harry luôn coi hiệu trưởng của mình là người không có khuyết điểm nhưng thực tế không phải vậy, cụ ấy cũng là con người cũng giống như những người khác.
Sáng hôm sau, cậu kể cho Ron và Hermione nghe toàn bộ cuộc gặp của mình với Hiệu trưởng trước khi đến lớp. Hai người bạn thân của cậu đều bị sốc khi biết người chủ cửa hàng chỉ cung cấp mười Galleons mua lại một món trang sức vô giá của một phụ nữ đang mang thai có nhu cầu.
Và cuối cùng, Ron đã lặp lại những gì cậu đã nghĩ trước đó rằng cụ Dumbledore có thể tránh được tất cả những điều này bằng cách chú ý hơn và trên hết, nghi ngờ cậu bé Tom Riddle nhiều hơn. Mặt khác, Hermione cho là không phải ai cũng có thể biết trước được tương lai như thế nào kể cả cụ Dumbledore.
Khi ở Hogwarts, dưới sự quan sát của khá nhiều người mà đứa trẻ này vẫn thực hiện được những việc mà các giáo sư không hề hay biết. Ít nhất thì cụ Dumbledore cũng đã theo dõi cậu bé, nhưng vẫn không đủ. Đối với trường Hogwarts sau này, rất nhiều người đã cố gắng ngăn chặn kẻ ấy, nhưng đều không thành công.
Harry khá đồng ý với quan điểm này của Herminone, nó kết hợp với một trong những suy nghĩ mà cậu đã có vào đêm hôm trước khi đi ngủ là cụ Dumbledore không phải siêu nhân. (^^)
Sau đó, sự chú ý của hai người bạn thân nhất của cậu bị chuyển hướng bởi một tin trên bảng thông báo trong phòng sinh hoạt chung. Viết rằng một vũ hội sẽ được tổ chức cho ngày Giáng sinh, nó sẽ diễn ra vào thứ sáu ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, tức là ngày 20 tháng 12. Họ biết được từ Lavender, người đang đi ngang qua thời điểm họ đọc bảng thông báo rằng ý tưởng này đã được thống nhất và đưa ra bởi hai vị chủ nhiệm, và các giáo viên đã đồng ý.
- Thành thật mà nói, họ cũng có thể thông báo trước với các huynh trưởng mà, Ron phàn nàn.
- Điều gì sẽ thay đổi? Có lẽ các giáo sư muốn đảm bảo rằng vũ hội này được thông báo trước khi bị rò rỉ ra ngoài và họ sẽ thất vọng nếu bị từ chối, Hermione giải thích.
Ron càu nhàu và Hermione không thèm quan tâm đến. Harry, cậu nghĩ mình không thích các vũ hội bởi vì cậu không dám thực hiện bước đầu tiên là mời cô gái cậu muốn, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy cô gái ấy đến đó với một người con trai khác.
Bạn thân của cậu thực sự không ổn và Harry đã đoán rất rõ đó là Hermione và bồ ấy đã kéo cậu ngồi cùng suốt bài học buổi sáng. Cô dừng lại khi bữa trưa kết thúc, sau lần cố gắng cuối cùng, mệt mỏi khi thấy Ron vẫn tiếp tục hờn dỗi vì kế hoạch khiêu vũ.
Harry rời khỏi khi họ bắt đầu tranh cãi về tâm trạng của Ron. Lần đầu tiên, cậu rất vui khi có lý do để thoát khỏi hai người họ. Cậu cảm thấy mệt mỏi khi chứng kiến những màn cãi vã vô lý đó. Cuối cùng, vấn đề đây không phải ở lỗi chủ đề mà là các cuộc tranh luận này chỉ để người này chờ người kia chịu thua trước và ngược lại. Sau đó kết quả cuối cùng vẫn là họ sẽ lại cãi nhau với lý do nhỏ nhất để làm như vậy.
Khi đến phòng hỗ trợ, Malfoy đã ở đó.
- Đây, bài tập cho ngày mai. Như thường lệ, tao đã thêm một số đoạn quan trọng. Tất cả những gì mày phải làm là sao chép, hắn nói, đặt tờ giấy da lên bàn.
- Cảm ơn, Harry trả lời trước khi bỏ tờ giấy da vào cặp.
Kể từ cuộc gặp gỡ giữa họ vào tháng trước, họ chỉ bằng lòng nói về độc dược và bất cứ thứ gì liên quan đến nó, chẳng hạn như bài tập về nhà của Harry. Trong những điều kiện đó, Chàng trai đã sống không có gì phải phàn nàn. Dù sao thì Malfoy cũng rất nghiêm túc. Chà, cậu nghi ngờ đó là do giáo sư Snape đe dọa sẽ hạ điểm Malfoy nếu cậu thất bại. Điều đó nói lên rằng, hắn vẫn xứng đáng được cậu cảm ơn, ngay cả khi hắn không nói gì.
Sau đó, chàng trai Gryffindor bắt đầu làm việc, cố gắng không liếc mắt nhìn về hướng chàng trai Slytherin đang ngủ gật trên ghế. Harry nhận thấy rằng hắn trông đặc biệt mệt mỏi, có quầng thâm dưới mắt do lo lắng? Cậu không thể hiểu điều gì đã mang lại ấn tượng cuối cùng đó, rốt cuộc, mối quan hệ của cậu với Malfoy không cho phép rằng cậu hiểu hắn ta.
Tuy cậu biết một số việc về hắn, nhưng điều đó không so sánh được với bạn bè của cậu. Ron và Hermione là những người duy nhất mà cậu có thể biết được họ đang buồn, lo lắng, hạnh phúc, thích thú… Tuy nhiên, trong trường hợp này, cậu chắc chắn, Malfoy đang bận tâm việc gì đó.
- Malfoy, tao xong rồi, Harry thông báo sau một giờ rưỡi.
Slytherin nhảy dựng lên và sau ngáp một cái trước khi đứng dậy nhìn cái vạc.
- Thật hoàn hảo, hắn nói trước khi quay trở lại ghế của hắn.
Mặc dù Harry đã làm xong nhưng cả hai người vẫn chờ hết hai tiếng đồng hồ vì sợ dính phải việc kéo dài gấp đôi thời gian vô cớ. Biết rõ giáo sư Snape và ý thức được tình hình hiện nay, tốt nhất là không nên chọc tức ông ta.
- Hoàn hảo ?! Wow, Malfoy, mày phải thực sự kiệt sức để nói điều đó, Harry chế nhạo.
Cậu không để ý đến sự thật rằng trước mặt cậu đây là người phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Katie. Cậu không có bằng chứng nhưng vẫn tin chắc vào điều đó. Tuy nhiên, cậu biết rằng không phải bằng cách tra hỏi hay tấn công hắn thì sẽ có câu trả lời, vì vậy cậu cũng phải giữ thái độ nhã nhặn. Ai biết được, có lẽ nó chỉ sẽ hoạt động trong một thời gian ngắn.
- Ừ, tốt, hoàn hảo, hoàn hảo… Hoàn hảo nhất có thể một trong số những lọ độc dược mà mày đã pha chế, hắn nói với giọng mệt mỏi.
Harry không bỏ lỡ nụ cười nhếch mép ngắn ngủi trên môi Slytherin.
- Mày ngủ không ngon à ? cuối cùng cậu cũng hỏi.
Malfoy nheo mắt và nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
- Xin lỗi ?
- Tao đang hỏi mày xem mày có khó ngủ không, Harry lặp lại.
- Điều gì làm mày quan tâm như thế? người thanh thiếu niên hỏi, lúc này đang tỉnh táo.
- Tao chỉ đang cố gắng trò chuyện và mày có vẻ đặc biệt mệt mỏi, vì vậy…
- Thôi đi! Tao không muốn tranh cãi với mày. Nghiêm túc đấy, mày có nghĩ rằng nếu tao ngủ không ngon, tao sẽ đến và tâm sự với mày?
- Ok Malfoy, quên câu hỏi của tao đi. Tao thậm chí không biết tại sao tao nghĩ nói chuyện lịch sự với mày sẽ là một ý kiến hay!
- Tao cũng vậy, mày thấy đấy! Thành thật mà nói, mày đã nghĩ gì vậy ?! Rằng chúng ta sẽ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện uống trà à ?!
- Nếu tao được phép rót đầy cốc, tao sẽ uống trà nhiều hơn, Harry bình tĩnh trả lời.
Malfoy mở miệng định đốp lại nhưng lại đổi ý. Harry quay sang cánh cửa vừa mở. Giáo sư Moody đã ở đó.
- Trò Potter, ta muốn gặp con, ông thông báo. Trò Malfoy, trò có thể rời đi.
Slytherin không cần phải nói lần hai lập tức bỏ đi mặc kệ hai người kia.
- Vâng, thưa giáo sư Moody? Chàng trai trẻ hỏi.
- Nghe này, ta đã suy nghĩ rất nhiều từ đầu năm và ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ta giúp con những bài học riêng.
- Dạ? Các bài học cá nhân khác ?!
- Đúng, đó sẽ là một giờ nhỏ mỗi tuần, không nhiều, nhưng hơn ai hết con nên làm chủ những phép thuật không lời. Con phải chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi con ở tương lai, lúc đó không phải là cách con sẽ học như ở trên lớp.
Harry thực sự không muốn từ chối, tất nhiên dù việc học này mất thời gian rảnh rỗi nhưng chắc chắn lớp học rất hấp dẫn. Tuy cậu có khá ít thời gian nghĩ ngơi nhưng chỉ có một giờ mỗi tuần thôi và cậu thực sự phải học được kỹ thuật này, giáo sư Moody đã đúng.
- Vâng, con đã sẵn sàng.
- Chà, vậy chúng ta sẽ làm việc này vào thứ sáu hàng tuần, ngay sau buổi học của con, được chứ? Cựu thần sáng quyết định.
Harry gật đầu, người đàn ông không nói thêm lời gì và bỏ đi. Harry thu dọn đồ đạc và đi về phòng sinh hoạt chung. Tại đó, cậu nhìn vào Bản đồ Đạo tặc để tìm Malfoy. Và cậu phải đối mặt với sự thật, thêm một lần nữa tên Malfoy không có trên bản đồ.
Mùi Mùi: Haizz còn đến 3 hoặc 4 chương nữa mới đến nụ hôn đầu của Harry và Draco