Chương 21

Chương 21

Kể từ cuộc xung đột của họ bắt đầu từ cuối tháng ba đến hiện tại đã là giữa tháng bốn, Harry và Malfoy không hề nói chuyện với nhau nữa. Nhà Gryffindor không muốn tiếp tục tranh cãi. Cậu không còn muốn thay đổi bất cứ điều gì khác. Cậu trả lời khi được hỏi, cậu cười nếu đó là phản ứng mà những người khác mong đợi, nhưng chỉ là để không làm ai lo lắng.

Nó dường như hiệu quả, đương nhiên ngoại lệ với Hermione. Chỉ là cô ấy cảm thấy Harry không được khỏe, tuy họ nói chuyện rồi nhưng vẫn không thay đổi được gì. Chàng trai được chọn giận bản thân vì khiến cô lo lắng, nhưng cậu đơn giản là không thiết tha gì nữa.

Vào sáng nay thêm một lần nữa cô gác lại việc ôn tập hay thời gian lẽ ra dành cho bạn trai của mình để ở cạnh Harry. Họ đang ngồi bên bờ hồ và Hermione kiên nhẫn chờ đợi cậu lên tiếng nói điều gì đó.

- Không biết hiện giờ Ron đang ở đâu? Harry đột ngột hỏi.

Đêm trước, Ron tranh cãi với Lavender do cô tiếp tục nổi cơn ghen vì sự hiện diện của Hermione gần cậu ấy. Nếu những lần trước đó, Ron vẫn giữ được bình tĩnh thì lần này cậu ấy quyết định nói ra nỗi lòng mình. Sau một cuộc cãi vã lớn, chàng trai tóc đỏ cố gắng nói với Lavender là mọi thứ đã kết thúc giữa họ rồi những giọt nước mắt của cô gái không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Khi ở một mình, Ron tâm sự rằng bản thân lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với nỗi buồn, đó là bằng chứng cậu ấy đã đưa ra quyết định đúng đắn. Do đó, Harry tự hỏi tại sao người bạn thân nhất của họ lại không đi cùng vì rõ ràng cậu ấy cũng không bên cạnh Lavender.

- Bồ ấy đang kẹt lại với giáo sư Moody, bồ không nhớ sao? Hermione đáp lại.

- Ồ ừ, đúng rồi!

Thực tế là Harry không nhớ nhưng nếu cậu thừa nhận thì sẽ làm cho người bạn thân của mình thêm một lý do lo lắng.

- Chắc bồ biết là tối qua Ginny và Dean cũng chia tay rồi chứ?

- Ồ? Chàng trai tóc đen giả vờ quan tâm.

- Ừ, sáng nay em ấy thuật lại lý do của cuộc chia tay tại phòng sinh hoạt chung. Một câu chuyện ngu ngốc về sự ga lăng bởi những gì Dean thể hiện quá chu đáo với cô ấy.

- Tại sao chúng ta lại trách ai đó quá ga lăng? Harry thắc mắc.

- Mình nhận thức được Ginny là kiểu người như thế nào, em ấy có khả năng tự mở cửa và nếu Dean thực sự hiểu em ấy thì cậu ta sẽ biết rằng Ginny không phải là một cô gái thích bạn trai giữ cửa hay kéo ghế cho em ấy.

Harry không chắc phải làm gì trong trường hợp này nhưng điều đó trở thành một lý do để chia tay thì rõ ràng họ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Và nếu tính lịch thiệp là vấn đề duy nhất gây ra chiến tranh lạnh giữa cậu và Malfoy thì chắc chắn hiện tại cậu đang nếm trải vị ngọt trên đôi môi của hắn.

Harry nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này. Kể từ cuộc tranh cãi của hai người, cậu chỉ đơn giản quyết định đẩy lùi mọi thứ liên quan đến hắn vì một lý do dễ hiểu và chính đáng rằng nó khiến cậu thực sự cảm thấy tồi tệ.

- Harry? Hermione lo lắng hỏi.

Đó là khi Chàng trai được chọn nhận ra một giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Bằng một động tác quẹt tay nhanh chóng, cậu khiến kẻ phản bội biến mất và đứng dậy bỏ đi.

- Hãy nói chuyện với hắn, cô gái trẻ thốt lên trước khi cậu đi.

Lời đề nghị này, cô ấy đưa ra cho cậu suốt những ngày qua nhưng mỗi lần Harry đều vội vàng nói rằng tình huống của cậu với Malfoy không liên quan gì đến cảm giác trống rỗng mà cậu đang gặp phải. Chỉ có điều, hôm nay, cậu không còn sức lực để phủ nhận.

- Lần trước hai người bọn mình nói chuyện cũng không giúp được gì nhiều.

- Bồ nói sự thật hay chỉ cãi nhau vậy? Cuộc tranh luận ngu ngốc sẽ khiến bồ chẳng đi đến đâu. Không, mình đang yêu cầu bồ thực hiện một cuộc trò chuyện thực sự, bồ xin lỗi nếu bồ đã làm gì đó sai và bồ nên lắng nghe nếu hắn có điều muốn tâm sự.

- Mình…

- Bồ không muốn nói cho mình biết nguồn gốc của vấn đề và mình thông cảm, nhưng chính bồ lại là người gây ra tất cả những chuyện này hay hắn ta? Hoặc có thể hai người đều có lỗi? Hermione hỏi.

Rõ ràng nguyên nhân chính do cậu, nếu cậu không rời đột ngột thì mọi chuyện có lẽ không ra nông nỗi như thế này… Nhưng đồng thời, Malfoy ngủ với Parkinson, hắn cũng không hề vô tội…

- Lỗi cả hai, cuối cùng Harry cũng trả lời. Hắn lên giường cùng Parkinson và bồ biết rất rõ điều này vì họ có tranh cãi trước mặt chúng ta.

- Ừm, hắn hành động như vậy có phải để đáp lại điều gì đó mà bồ đã làm sai hay không?

Đây là lần đầu tiên Harry tự vấn mình trong trường hợp này. Theo tính tình của Malfoy, liệu hắn có ngủ với ai đó để trả thù không? Nếu là cậu thì rõ ràng sẽ không, nhưng cậu cũng không phải Malfoy. Xét về tính cách của Slytherin, nhiều khả năng hắn hành động như vậy nhằm đáp trả cậu hoặc đơn giản rằng để bản thân cảm thấy tốt hơn.

Harry rời đi không một lời, bỏ lại người yêu của mình trong một tình huống cực kỳ khó xử. Merlin, bây giờ cậu đang đặt mình vào vị trí của Malfoy, tự hỏi cậu có thể cảm thấy thế nào khi đối phương rời đi ngay sau lần đầu tiên thất bại, cậu thực sự phát hiện mình đã làm gì sai…

Slytherin hẳn nhận thấy mình bị sỉ nhục và cho dù hắn có yêu cậu hay không thì vẫn không thể chịu đựng được... Sau đó Harry xử lý vấn đề này như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mặc dù sợ hãi, xấu hổ, nhưng ít nhất cậu nên nói điều gì đó để cố gắng trấn an người yêu của mình.

- Hermione, mình phải đi, cậu nói gấp gáp.

Cô gái gật đầu và Harry bắt đầu chạy vội về phía lâu đài. Khi vào trong, cậu nhận ra mình không biết Malfoy đang ở nơi nào. Cậu đi đến một hành lang vắng vẻ rồi lấy Bản đồ Đạo tặc từ túi bên trong của chiếc áo choàng đồng phục và kích hoạt nó.

Cậu nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu trong một hành lang ngục tối đang ở cùng Theodore Nott, một cơ hội tốt cho Chàng trai được chọn, cậu cất Bản đồ rồi đi về hướng Malfoy. Họ lướt qua nhau tại chân cầu thang dẫn đến ngục tối. Khi nhà Slytherin dường như không thèm chú ý đến nhà Gryffindor, tuy nhiên cậu đã bắt lấy cánh tay hắn.

- Potter, tao có thể biết tại sao mày lại chạm vào tao không? Malfoy hỏi một cách khô khan.

Harry không ngạc nhiên trước giọng điệu hay ánh mắt mà chàng trai tóc bạch kim dành cho mình. Vốn dĩ, hai người họ rất lạnh lùng với nhau ngay cả khi không có mâu thuẫn gần đây, để tránh tình trạng như thế này trước mặt mọi người, cậu sẽ không phản ứng gì với hắn. Tuy nhiên, hiện tại Harry không cần quan tâm nữa. Hơn nữa, chỉ có Theo là bạn trai của Hermione nên không có gì phải lo lắng cả.

- Tao cần nói chuyện với mày, cậu trả lời một cách nóng nảy.

- Và tại sao tao phải quan tâm đến nhu cầu của mày? Malfoy chế nhạo.

- Please…! Harry nhấn mạnh, nhìn sâu vào đôi mắt xám thép đó.

Slytherin dường như do dự vài giây trước khi hắn thở dài rồi quay sang người bạn của mình.

- Vậy đành hẹn gặp lại cậu, hắn nói với Theo.

- Không sao, Theo trả lời đơn giản rồi đi xuống cầu thang dẫn đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Không cần hỏi ý kiến

nhau, hai thanh thiếu niên còn lại hướng về phòng hỗ trợ của họ. Harry, người cuối cùng bước vào rồi đóng cửa lại. Sau đó, cậu quay lại và nhìn Malfoy. Cậu luôn biết mình phải nói gì nhưng đứng trước mặt hắn, cậu đột nhiên lo lắng hơn trước rất nhiều.

- Potter, tao không có cả ngày đứng đây chỉ để nhìn mày… Malfoy cuối cùng cũng thốt lên.

- Tao… tao muốn xin lỗi, Harry bắt đầu.

- Xin lỗi? Hắn lặp lại một cách thận trọng.

- Ừ, về việc tao rời khỏi phòng này sau khi ... Chà, mày cũng biết đó. Dù sao thì do tao đã cư xử rất tệ, đáng lẽ tao nên nói chuyện với mày… Tao nên giải thích rằng tao bỏ đi không liên quan gì đến mày…

Chàng trai tóc bạch kim chế nhạo thậm tệ.

- Không liên quan đến tao?! Mày đang đùa tao đấy hả Potter ?!

- Không phải!

- Vậy tại sao mày lại bỏ đi nếu không phải mày hối hận vì đã làm chuyện ấy với tao ?!

Đôi mắt Harry mở to ngạc nhiên và tiến lại gần Malfoy, nhưng dừng lại khi thấy hắn lùi lại.

- Malfoy ... Merlin, nếu tao biết mày có thể tạo dựng lên kết luận như vậy ... tao thực sự không hối hận vì việc làʍ t̠ìиɦ với mày chút nào! Chà, có lẽ tao nên… Sau tất cả, chúng ta từng ghét nhau và tao vẫn nghi ngờ mày đang làm việc gì đó xấu xa nhưng… Tao không quan tâm đến bất kỳ Malfoy nào trong số này. Tao không hề hối hận về những gì đã xảy ra. Tao chỉ cảm thấy có lỗi về… thôi, mày thấy đấy…, cậu kết thúc với sự ngại ngùng hiển lộ trên khuôn mặt.

Harry biết họ sẽ đi đến điểm này mà cậu vô cùng xấu hổ. Chưa kể đến việc cậu vừa mới nhận ra rằng trong lời giải thích của cậu đề cập đến mình "có quan hệ tìиɧ ɖu͙©" với Malfoy. Cậu không biết chàng trai tóc bạch kim sẽ phản ứng thế nào với thuật ngữ này, cậu hy vọng hắn không để ý.

Malfoy dường như lắng nghe cẩn thận và có vẻ ít lạnh nhạt hơn nhiều.

- Không, tao không thấy gì cả.

Harry thở dài rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa của họ. Cậu hít vào thật sâu và không dám nhìn trực diện người yêu của mình, cậu ngượng ngùng lên tiếng thừa nhận.

- Tao cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đến quá nhanh ... mà không cùng lúc với mày.

Một tràng cười vang lên từ nhà Slytherin khiến cậu sững sờ. Tất nhiên, đây là một trong những phản ứng mà cậu đã lường trước, nhưng cậu thực sự ước mình nghĩ sai. Harry cảm thấy như mình hiện tại đang xuất hiện trong cơn ác mộng mà mỗi tối cậu mơ. Đau đớn, nhục nhã, cậu đứng dậy muốn rời khỏi phòng, nhưng bàn tay của Malfoy nắm chặt lấy cánh tay cậu.

- Mày định đi đâu vậy, Potter? Hắn hỏi, cố gắng làm dịu tiếng cười của bản thân.

- Tao không cần phải ở đây nhìn mày cười nhạo tao, mày cũng có thể tự cười một mình, chàng trai tóc đen đáp mà không nhìn người con trai kia.

- Bởi Salazar, Potter, tao không đùa cợt mày! Nhưng nó hoàn toàn nực cười, mày thử hình dung xem chúng ta chiến tranh lạnh với nhau chỉ vì điều nhảm nhí này trong gần một tháng! Mày là một thanh thiếu niên Potter, bọn mình đang ở độ tuổi teen… Tao không thể tin rằng tao phải trấn an mày về việc này nhưng… Vào thời điểm mày đang có lần đầu tiên của mình, mày sẽ không biết bản thân mong đợi điều gì hoặc thực sự làm thế nào để đạt được điều đó. Hơn nữa, tao chắc chắn mày thậm chí chưa bao giờ mở một cuốn sách tìm hiểu về tìиɧ ɖu͙©, Malfoy trêu chọc.

- Một quyển sách sao ?! Ờ…

- Như tao nói ?! May mắn thay, mày cũng biết nên tìm ở đâu nhỉ !

Cuối cùng Harry cũng nhìn lên và bắt gặp khuôn mặt đang cười của Malfoy. Cuộc trao đổi này đã xoa dịu cậu, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc, cậu gần như muốn cười bởi sự ngu ngốc của mình với Slytherin. Chỉ có điều, mặt khác, cậu càng tự trách bản thân hơn vì không bộc bạch ngay từ đầu nguyên nhân này. Nếu cậu làm vậy sớm thì người yêu sẽ trấn an cậu như vừa rồi và hắn đã không đi quan hệ với Parkinson…

- Tao thành thật xin lỗi vì tất cả những điều này, chỉ vì tao…

- Hiện giờ đó là chuyện trong quá khứ rồi Potter, nếu mày không phiền thì đừng nói đến nữa.

Harry gật đầu, vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Malfoy, người đã tiến đến hôn cậu. Khi môi hai người chạm nhau, Gryffindor vòng tay qua cổ Slytherin và áp sát cơ thể vào hắn. Merlin rằng cậu cực kỳ nhớ hắn…

Rất nhanh, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, quần áo liền rơi xuống. Lần này, Harry buộc mình phải cảm nhận cơ thể và lắng nghe tiếng rêи ɾỉ của người tình đồng thời cậu thấy kɧoáı ©ảʍ của chính mình cao trào hơn. Cậu quan tâm đến mức cậu nhận ra mình trở nên vụng về hơn, nhưng người yêu cậu dường như rất cảm kích điều đó.

Cậu di chuyển ra vào từng bước chậm rãi bên trong Malfoy, cẩn thận kiểm soát bản thân. Tất nhiên, một lần nữa, mọi việc diễn ra khá nhanh chóng nhưng ít nhất họ xuất tinh cùng lúc với nhau.

- Mày xem khi nào mày muốn bỏ đi! Slytherin gọi lớn, thở hổn hển.

- Ồ, im đi, Malfoy, Harry đáp lại và cười.

Hai chàng trai trẻ tự làm sạch và mặc quần áo với sự trợ giúp của đũa phép rồi cùng ngồi lên ghế sofa. Họ ngồi sát nhau và im lặng một lúc trước khi bụng Harry bắt đầu réo.

- Potter rất đẳng cấp! Malfoy chế nhạo.

- Tao không thể nhịn được nếu đói, Chàng trai được chọn càu nhàu.

- Đi ăn cơm, hẹn nhau tại đây sau bữa ăn vậy, Slytherin quyết định.

Harry đứng dậy cùng lúc với chàng trai tóc bạch kim. Ngay trước khi mở cửa, họ nhìn nhau và không kiềm được trao một nụ hôn nhẹ nhàng khác thường. Từ trước đến nay, giữa bọn họ chưa bao giờ có khái niệm gọi là ngọt ngào nên Harry rất coi trọng sự mới lạ này, nó mang đến cho cậu cảm giác thân thiết sâu sắc hơn một chút.

Không nói thêm lời nào, Harry bước ra khỏi phòng. Họ không muốn thu hút sự chú ý bằng cách cùng nhau đi bộ lên hành lang hay vào Đại sảnh đường, vì chàng trai tóc đen đói bụng nên Draco bảo cậu đi trước.

Sau đó, khi hai người tiếp tục gặp nhau trong ba giờ hỗ trợ Độc dược, Draco hướng dẫn cho Harry những lời khuyên và mẹo về một số nguyên liệu nhất định. Ví dụ như thực tế rằng tốt hơn là nghiền một hạt đậu sẽ có nhiều nước hơn so với cắt nó để chiết xuất nước ...

Ba tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng giữa những lần học tập, những cái vuốt ve, những nụ hôn, những cuộc thảo luận nhẹ nhàng. Harry muốn biết tất cả sự thật về người con trai tóc bạc kim này. Cậu không để ý đến những nghi ngờ đầu năm của mình và cậu phải thẳng thắn thừa nhận là cậu thực sự muốn sai để có thể tin tưởng người yêu. Cậu không biết mình cảm thấy thế nào nếu hóa ra Draco phục vụ Voldemort.

Vào buổi tối, Harry ngồi xuống ghế bành trong phòng sinh hoạt chung, bên cạnh hai người bạn thân nhất của cậu và bắt đầu thảo luận đầy tinh thần về Quidditch với Ron. Hermione không bình luận gì, nhưng nụ cười rạng rỡ mà cô dành cho Chàng trai được chọn đủ để cậu biết rằng cô hiểu mọi chuyện diễn ra thuận lợi giữa cậu và Malfoy nên cô rất vui vì điều đó.

Khi cậu chuẩn bị đi ngủ, Fawkes xuất hiện trước mặt cậu. Con chim phượng hoàng đang ngậm một mảnh giấy da và thả nó vào tay Harry rồi biến mất. Cậu nhanh chóng mở ra đọc tin nhắn.

- Tấm giấy ghi gì vậy ? Hermione hỏi khi thấy người bạn thân nhất của mình đứng lên.

- Cụ Dumbledore lấy được trí nhớ của người đồng nghiệp cũ, cụ muốn mình đến văn phòng càng sớm càng tốt, Harry đáp nhẹ nhàng để không bị những học sinh khác có mặt nghe thấy.

Hai người bạn thân nhất của cậu gật đầu và hứa sẽ đợi cậu đến cùng với câu chuyện. Harry gần như chạy đến văn phòng Hiệu trưởng, háo hức muốn biết điều mà cụ Dumbledore cho rằng rất quan trọng.

_____

Mùi Mùi: Cuối cùng cũng hết những chương ngược rồi ^^

Những chương sau phải thay đổi xưng hô giữa Draco và Harry. Mị vẫn còn đang cân nhắc