Chương 2

Chương 2

Sau bài học môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám và giờ ăn trưa, Harry và Hermione đã có buổi học Độc dược đầu tiên, ba giờ liên tục, bao gồm tất cả các nhà do số lượng ít những học sinh có thể - hoặc muốn - tiếp tục học.

Tất nhiên, giáo sư Snape rất nhanh đã làm bẽ mặt Harry bằng cách tiết lộ rằng cậu chỉ ở đây vì sự khoan hồng của ông và cậu sẽ phải tham gia các lớp học phụ đạo. Thông tin này khiến Malfoy và Zabini cười to và Hermione đã xoa dịu Harry để cậu không phải trả lời giáo sư Snape.

Sau ba giờ, Harry đã giành cả buổi để bình tĩnh lại cơn thịnh nộ của mình đối với giáo sư Snape và nghiềm ngẫm một cách chán nản về hai tiếng khi cậu sẽ ở một mình trong văn phòng với ông. Cậu không có bất cứ kỷ niệm đẹp nào về những bài học Huyền bí của hai thầy trò và thậm chí còn hoang mang về việc cậu thấy cha cậu trong chậu tưởng ký của giáo sư Snape không hoàn hảo như hình ảnh mà cậu đã xây dựng trong tâm trí của mình về cha.

Ngày hôm sau cậu có môn Biến hình, tiếp theo là môn Bùa chú, và bây giờ cậu đang hướng đến Đại sảnh đường để ăn trưa. Bữa trưa là thời gian cuối cùng ngăn cách cậu ta khỏi lớp dạy kèm với giáo sư Snape.

- Harry, bồ có sao không? Hermione hỏi khi nhìn thấy chàng trai tóc đen tuyệt vọng trước đĩa thức ăn của cậu.

- Sau bữa trưa tớ có lớp học phụ đạo Độc Dược, cậu đáp đơn giản.

- Ồ ! Tớ chắc rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, Hermione nói với giọng điệu nhiệt tình đến mức quá chân thành.

Harry nhìn cô, không tin tưởng nhưng cũng không đáp lại. Bạn thân của cậu chỉ đang cố gắng để cổ vũ cậu với tâm ý tốt.

Harry có cảm giác như thời gian đã trôi qua. Giờ nghỉ trưa xong, cậu rời khỏi Đại sảnh, lê đôi chân để bước đến ngục tối. Cậu gõ cửa văn phòng của giáo sư Snape và chờ được mời vào.

Vị giáo sư chỉ lườm cậu trước khi quay lại chú ý vào tập giấy da ông đang xem. Harry đứng ở cửa một lúc trước khi quyết định đóng cửa lại và bước về phía trước.

Cậu đợi thêm một lúc để giáo sư Snape nói điều gì đó, nhưng ông vẫn tiếp tục im lặng và đọc tấm giấy da như thể Harry không tồn tại, điều này bắt đầu khiến cậu bực bội. Cậu hắng giọng nhưng giáo sư Snape vẫn không nhìn cậu ấy. Vì vậy, Harry quyết định nói.

- Dạ con nên làm gì ?

"Hãy đợi cho đến khi tôi nói với trò" giáo sư Snape trả lời mà không nhìn lên khỏi tấm giấy da.

Harry định trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào," Snape cáu kỉnh.

Cậu sau đó nhìn thấy Malfoy bước vào văn phòng. Cậu tự hỏi chàng trai tóc vàng đang làm gì ở đây. Mọi thứ đã đủ tồi tệ nếu không tính thêm sự hiện diện kinh hoàng của Draco Malfoy.

- Tốt, các trò đến rồi! Cậu Malfoy, như tôi đã nói với trò hôm nay, Potter phải tham gia các lớp học phụ đạo…

“Con không hiểu điều đó liên quan gì đến bản thân con” Malfoy lạnh lùng cắt lời ông.

Harry hơi ngạc nhiên với cách Malfoy trả lời giáo sư Snape. Cậu đã luôn nhìn thấy hắn cực kỳ ngọt ngào với Bậc thầy Độc dược và bây giờ ở đây hắn dường như không thích ông.

- Chính xác, chính trò là người sẽ hỗ trợ cho Potter những khóa học phụ đạo này, giáo sư Snape tuyên bố.

- Cái gì ?! Hai học sinh thốt lên cùng một giọng điệu không kính ngữ.

- Điều này sao giáo sư không bàn trước với con, chàng trai Slytherin nói thêm

- Tôi không nghĩ là tôi sẽ phải hỏi ý kiến

của trò, Snape nhẹ nhàng đáp trả.

- Thưa giáo sư! Malfoy không thể dạy kèm cho con… cậu ấy là học sinh và… Harry xen vào.

- Và việc trưng dụng một giáo viên cho một học sinh duy nhất, kể cả đó là Harry Potter vĩ đại thì không có gì đáng phải bàn cãi. Bên cạnh đó, ngay cả một học sinh năm nhất cũng có thể dạy trò, giáo sư chế giễu.

- Thưa giáo sư! Con đang lãng phí thời gian cho Potter, con đã có đủ chuyện để làm mà không cần phải mang thêm trên mình một vết sẹo…

- Cái sẹo chọc tức mày à, con chồn! Harry lớn tiếng.

Hai thiếu niên tiến lại gần nhau, chuẩn bị đánh nhau nhưng giọng nói của Giáo sư Snape đã ngăn họ lại.

- Rõ ràng là trò không có lựa chọn nào khác! Trò Potter, trò đã cam kết tham gia các khóa học này. Còn trò Malfoy, trò không có tư cách từ chối yêu cầu của Hiệu trưởng. Giờ thì im lặng đi theo tôi trước khi tôi quyết định hình phạt đối với cả hai trò.

Harry không tranh luận, như giáo sư Snape đã nói, cậu đã cam kết tham gia các lớp học phụ đạo. Bên cạnh đó, Harry nghĩ Giáo sư McGonagall đã cố gắng giúp đỡ cậu được phép trở lại lớp Độc dược. Cậu hoàn toàn không muốn làm bà thất vọng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chịu đựng con chồn hỗ trợ năm giờ hàng tuần. Chà, ít nhất cậu cũng đã cố gắng tự nhủ rằng chủ nhiệm nhà Gryffindor đã không lãng phí thời gian cho cậu.

Đáng ngạc nhiên, chàng trai tóc vàng cũng không thèm tranh cãi. Hai người theo giáo sư của họ đến một căn phòng nhỏ có lối vào ngay bên cạnh phòng học độc dược.

Phòng rất nhỏ chỉ chứa một bàn làm việc với hai cái vạc, một cái tủ nhỏ và một cái bảng đen. Chưa kể cả đống đồ vật vỡ vụn, chất thành đống ở phía sau phòng.

- Đây, đây là nơi cả hai trò sẽ đến trong năm giờ hỗ trợ. Trong ba giờ vào cuối tuần, tôi cho phép hai trò tự quyết định thời gian để vào phòng học nhưng không được hủy buổi học phụ đạo này. Nói rõ hơn, nếu không tôn trọng cam kết thì sẽ có chế tài ...

- Vâng, Potter có nghĩa vụ phải tuân theo, đó là điều bình thường nhưng con… Tại sao lại là con ?! Malfoy phản đối.

- Bạn học cùng năm với trò ấy và trò là học sinh giỏi nhất của tôi. Ngoài ra, Giáo sư Dumbledore nghĩ rằng đó sẽ là một cách tốt để kết thúc cuộc cãi vã vô nghĩa của hai trò, mặc dù điều đó không quan trọng với tôi, giáo sư Snape đáp lại với vẻ thờ ơ.

Cậu nhóc Slytherin nghiến chặt quai hàm, Harry có thể thấy rõ ràng hắn đang kìm chế. Chàng trai tóc đen có thể hình dung ra những lời xúc phạm mà chàng trai tóc vàng muốn tung ra đối với giáo sư Snape hoặc Hiệu trưởng.

- Thôi, mọi chuyện đã bàn xong hết rồi, giáo sư Snape bỏ đi.

Không đợi để biết liệu một trong hai học sinh có điều gì để nói nữa hay không, Snape quay lưng lại với họ, trong một động tác phất áo choàng mà chỉ mình ông biết, và rời khỏi phòng. Hai cậu thiếu niên nhìn nhau một lúc. Sự thù địch giữa họ gần như có thể nhìn thấy được. Cuối cùng, Slytherin là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.

- Không thể cung cấp cho chúng tôi một căn phòng với sự thoải mái tối thiểu, hắn càu nhàu khi nhìn quanh phòng.

- Tất nhiên họ nên đảm bảo rằng gu thẩm mỹ sang trọng của Cậu quý tử Malfoy phải được tôn trọng, Harry chế nhạo.

- Chúng ta đến đây là vì sự kém cỏi của mày, tránh không cho cậu trả lời, Malfoy ném cho cậu một ánh mắt thù hận.

- Tao không yêu cầu đó là mày! Mày nghĩ sao !? Thật là nhục nhã khi cần giúp đỡ để theo đuổi ước mơ mà không phải chịu đựng những lời nhận xét mà mày sắp dành cho tao. Chưa kể tao có thể chắc chắn rằng cả nhà của mày sẽ được cười sảng khoái khi mày kể về các buổi học của chúng ta!

Draco biến một trong những chiếc ghế đẩu đã nát ở cuối phòng thành một chiếc ghế bành màu xanh lục có tay vịn màu bạc, trông rất thoải mái.

- Tao phải tận dụng tình huống này, cậu nhóc tóc vàng cười toe toét nói trước khi thả mình vào chiếc ghế bành vừa xuất hiện.

Harry nắm chặt tay, kìm chế lại sự tức giận. Hắn ở đây để cậu cải thiện và chắc chắn rằng nếu cậu tiếp tục đớp trả, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nữa. Cậu không biết giáo sư Snape định trừng phạt gì nếu họ đánh nhau hoặc không tôn trọng giờ hỗ trợ, nhưng cậu chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn hiện tại.

Tuy nhiên, cậu không biết mình nên làm gì và bởi Merlin, cậu không muốn hỏi con chồn.

- Mày định đứng đó suốt hai tiếng đồng hồ à? Malfoy hỏi một cách mỉa mai.

- Mày phải giúp tao và mày chỉ cần ngồi trên ghế của mày!

- Tao chắc rằng mặc dù phải thừa nhận ngưỡng ngu ngốc của mày rất cao, mày vẫn biết cách châm lửa mà không cần sự trợ giúp. Phần còn lại, chỉ cần làm theo các hướng dẫn này, Malfoy nói, gõ cây đũa phép của hắn lên bảng.

Harry nhìn bảng và cơn giận dữ lại dâng lên trong người.

- Là độc dược chữa mụn nhọt! cậu phản đối.

- Tốt lắm Potter! Mày biết đọc chữ! Bởi Salazar, đó là một chiến thắng!

- Im đi Malfoy! Đó là lọ thuốc năm nhất mà mày yêu cầu tao pha! mày đem tao ra làm trò đùa ngu ngốc à?

- Ôi Potter, đã lâu rồi tao không đem mày ra làm trò tiêu khiển vì sự ngu ngốc của mày nữa, theo thời gian tao đã khẳng định được điều đó.

- Mày thực sự chỉ là ...

- Dừng lại Potter, tao đến đây không phải để bị sỉ nhục! Vâng, đó là độc dược năm đầu tiên, tao hy vọng mày pha chế loại này đúng và nếu sai tao sẽ biết những gì cần sửa trong quy trình pha của mày. Nếu mày không thích điều đó, xin vui lòng ra khỏi đây và phàn nàn với giáo sư Snape!

Harry lườm hắn nhưng vẫn đồng ý pha chế lọ độc dược. Cậu đang định mài nanh của Serpent trong vạc thì anh nghe thấy tiếng cười khúc khích từ Malfoy.

- Thậm chí còn không làm đúng. Không, chắc chắn rồi, ngay cả với lọ độc dược năm nhất, tao đã đánh giá quá cao mày rồi!

- Gì ?! Harry nghiến răng hỏi.

- Nó là bốn vạch, nhưng mày đang ở năm. Làm tốt lắm Potter, mày chỉ cần bắt đầu lại!

- Mày có thể ngăn tao áp dụng biện pháp thứ năm thay vì đợi cho đến khi quá muộn! Harry khó chịu.

- Sẽ buồn cười hơn. Làm lại đi, hắn ta ra lệnh.

- Fuck you và cái lọ độc dược chết tiệt của mày.

- Lịch sự hơn với cấp trên của mày, Malfoy chế nhạo

- Cấp trên của tao ?! Mày có nghĩ rằng mày là người vượt trội? Được rồi, mày giỏi độc dược hơn nhưng nếu không thì tao thấy mày chỉ là một tên khốn kiêu ngạo!

Cậu nhóc tóc vàng giận dữ đứng dậy và tiến lại gần Harry.

- Đừng xúc phạm tao nữa, chúng ta ở đây là vì mày rồi, mày không tôn trọng tao là điều quá đáng, đồ nhát gan với bộ óc teo tóp!

- Hãy tôn trọng tao và tao cũng sẽ làm vậy, đồ chồn sương!

Giọng điệu ngày càng tăng lên và họ sắp tiến đến đánh nhau.

- Nếu mày không hài lòng, hãy ra khỏi căn phòng chết tiệt này để tao cũng sẽ làm như vậy!

- Tốt rồi, tao chán lắm rồi! Harry hét lên trước khi quay đi.

Cậu mở cửa căn phòng nhưng thấy mình đang đối mặt với giáo sư Snape.

- Quay vào trong! giáo sư ra lệnh.

Cơ thể run lên vì giận dữ, Harry bắt buộc làm theo.

- Chà, đúng như tôi dự đoán, trò không làm gì mang tính chất có ích và thêm vào đó, trò định rời khỏi phòng trước khi kết thúc hai giờ, vì vậy tôi sẽ cho hai trò thêm hai tiếng để học hôm nay. Trò sẽ có cơ hội để tiếp tục làm việc với các lọ độc dược.

- Nhưng là cậu ta muốn rời đi, không phải tôi! Malfoy tức giận.

- Đừng nghĩ tôi là đồ ngốc, tôi đã nghe hết mọi chuyện và tôi biết rằng trò muốn rời đi bằng cách kích động Potter ra khỏi căn phòng này. Một trong hai trò có việc làm nào sai trái thì cả hai trò sẽ nhận lấy hậu quả như nhau. Thậm trí, trò Malfoy, để khuyến khích trò thực hiện điều này một cách nghiêm túc, trò và Potter sẽ ngồi cạnh trong lớp và nếu trò Potter bỏ lỡ hay làm sai một lọ độc dược thì điểm số của Potter cũng là điểm số của trò Malfoy, Snape thông báo.

- Thật là bất công! Cậu bé tóc vàng phản đối.

- Cuộc sống luôn luôn có sự bất công, trò Malfoy.

Harry ở bên cạnh chỉ muốn im lặng. Nếu cậu bắt đầu nói thì lời nói đó sẽ chỉ là xúc phạm giáo sư Snape hoặc Malfoy và điều đó sẽ làm cho trường hợp của cậu vốn đã có vẻ đáng trách, trở nên tồi tệ hơn.

Malfoy cũng không nói thêm bất cứ điều gì, có lẽ vì những ý nghĩ tương tự như Harry.

- Vậy thì mọi chuyện đã ổn, tôi đi đây.

Một lần nữa, Snape rời khỏi phòng và để hai thiếu niên đối mặt với nhau.

Không nói lời nào, Harry đứng trước cái vạc của mình và tiếp tục chuẩn bị. Malfoy chỉ nói với cậu khi hắn phải điều chỉnh những bước không đúng so với quy trình pha chế lọ độc dược chữa mụn nhọt, giọng điệu khô khan nhưng không có sự xúc phạm hay chế nhạo nào trong lời nói của hắn. Đối với Harry, như vậy là đủ.