Chương 19Draco dành cả buổi sáng tập luyện cùng với đội Quiditch nhà Slytherin. Trận đấu cuối cùng của năm nay đang đến gần. Tuy chiếc cúp nằm ngoài tầm với của họ, nhưng Draco vẫn đến thư giản một chút. Các trò chơi trong năm sáu đã không còn quan trạng đối với hắn.
Sau đó, Draco dùng bữa với những học sinh Slytherin khác, giả vờ lắng nghe bạn bè nói nhưng ánh mắt thì thường xuyên hướng về phía một Gryffindor nào đó. Hắn rất vui khi thấy chàng trai kia dường như không có khả năng là không để ý đến hắn.
Bây giờ hắn đang trên đường đến ngục tối. Draco để Potter đi trước đợi một chút.
Hắn rất thích thú khi thấy chàng trai Gryffindor rời Đại sảnh đường sớm hơn mười lăm phút so với bình thường và ngay cả hắn cũng không che giấu rằng hắn mong chờ giây phút được ở chung với nhau. Tuy vậy, Draco vẫn đến đúng giờ. Vừa đóng cửa phòng học hỗ trợ độc dược, hắn nhận ra mình bị kẹp chặt vào cửa, môi Potter áp lên môi hắn.
- Chà Potter, phải biết cách cư xử lịch sự, Draco chế giễu.
- Tao chắc chắn mày cố tình đến sát giờ để tao phải đợi, cậu nói, hoàn toàn phớt lờ sự châm chọc của hắn.
Môi của Potter bắt đầu lướt xuống cổ Draco nên hắn mất nhiều thời gian hơn bình thường để suy nghĩ xem nên nói gì. Thật ngạc nhiên khi thấy khả năng ứng xử của hắn giảm đi nhiều trong khoảnh khắc như thế này.
- Hừm… Không phải, tao cũng nóng lòng muốn… Ồ!… Tìm… Merlin!
- Tao là Harry hoặc Potter, không phải Merlin, Cậu bé được chọn cười phá lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo của Draco.
- Im đi, Potter!
Potter vừa nói vừa trượt chiếc áo sơ mi ra khỏi vai chàng trai tóc bạch kim và đặt môi lên cổ hắn trước khi nhẹ nhàng lướt xuống dọc theo ngực đồng thời cậu cũng đang dùng tay vuốt ve. Draco cảm thấy rất khó để mở mắt hoặc thậm chí chỉ đứng trên đôi chân của mình.
Hắn chưa bao giờ có cảm xúc như vậy và đây là lần đầu tiên hắn trải qua việc này. Ngoài nụ hôn tồi tệ với Parkinson cuối năm thứ năm, Draco không có kinh nghiệm gì. Chà, khác hẳn với những gì hắn đã trải qua với Potter trong những tuần gần đây.
Tuy nhiên hắn không sợ sự thiếu kinh nghiệm của mình vì mặc dù nhà Gryffindor thường táo bạo hơn, nhưng Draco vẫn thường thấy sự nghi ngờ trong mắt cậu, một dấu hiệu cho biết cậu cũng không thực sự chắc chắn về những gì cậu đang làm.
Một lần nữa, Draco nhận ra sự điên rồ của những chuyện đang xảy ra. Hắn và Potter ghét nhau và thậm chí có thể người con trai kia vẫn ghét hắn, không biết Gryffindor cảm thấy thế nào về hắn, thậm chí còn không biết trong đầu cậu xác định mối quan hệ của họ là gì.
Đối với Draco, mọi thứ rất rõ ràng, hắn yêu cậu, nhưng trong mọi trường hợp hắn không thể hiện điều đó. Potter sẽ luôn luôn là kẻ thù, không phải vì hắn ghét cậu mà vì họ thực sự đang ở hai phe đối lập.
Dù Draco nghĩ gì, làm gì thì cũng không thể quay đầu lại được nữa. Vì vậy, bất chấp mọi thứ, hắn vẫn thực hiện nhiệm vụ Chủ nhân yêu cầu, hắn muốn cứu mạng sống của bản thân và gia đình. Hắn sẽ sống cả đời để hối hận vì hành động của mình. Tuy nhiên vẫn tốt hơn là phải chết.
Cho nên trong khi bản thân còn có thể, hắn muốn tận dụng tối đa những gì hắn trải qua với Gryffindor. Quyết tâm này là điều khiến Draco muốn tiến xa hơn trong tìиɧ ɖu͙©. Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, hắn muốn ghi dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng Potter. Hắn muốn Chàng trai được chọn vẫn nhớ về hắn trong hai mươi năm nữa, nếu cậu có cơ hội sống lâu như vậy.
Ngay cả khi không có điều đó, Draco vẫn muốn. Hắn cảm thấy thật tuyệt khi được Potter âu yếm, được cậu hôn. Hắn quên đi áp lực, nỗi sợ hãi… Hắn cảm thấy muốn gần như có thể nói lời yêu nhưng hắn vẫn đủ minh mẫn biết rằng đó chỉ là gây ấn tượng nhất thời. Potter có lẽ đủ điên để muốn hắn nhưng không đủ điên để yêu hắn, không giống như Draco.
Với đôi tay hơi run, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình. Nếu hắn cảm thấy lo lắng là bởi vì vẫn còn một chút sợ hãi về những gì xảy ra tiếp theo. Đó là sợ rằng Potter từ chối, nhưng nếu cậu chấp nhận, thì hắn lại lo nó sẽ rất đau đớn…
Chẳng bao lâu, đôi môi của Potter khiến Draco quên đi tất cả những suy nghĩ này và chỉ giữ lại ham muốn. Hắn hoàn thành việc cởi bỏ quần áo và nhìn chiếc quần đùi của Gryffindor trượt xuống chân rồi mắt hắn hướng lên dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của cậu. Lần nữa, sự nghi ngờ lại tấn công cậu, nhưng Potter đẩy nó ra khi hắn tiến lại gần cậu và vật cương cứng của họ chạm vào nhau.
Từ từ, hắn cho phép bản thân bị kéo về phía sau và thả mình xuống ghế sofa. Họ trao nhau nụ hôn nóng bỏng và lại bắt đầu âu yếm nhau. Môi Potter lướt xuống ngực hắn sau đó cậu trượt xuống sàn ngồi giữa hai chân của Slytherin.
Draco tò mò nhìn cậu, tự hỏi liệu hắn có đoán đúng ý định của cậu hay không. Cậu nhìn chằm chằm vào hắn khi Gryffindor đưa miệng lại gần thành viên của hắn. Cảm giác mỗi giây kéo dài hàng giờ và Potter rất vui khi khiến hắn bồn chồn.
Cái nhìn đó và sự do dự của cậu chắc chắn không phải để khiến hắn tức giận, mà là đảm bảo sự đồng ý của Draco.
“Potter…” nhà Slytherin nói đơn giản bằng một giọng ai oán.
Ngay lập tức Potter áp môi mình lên qυყ đầυ của Draco và hắn không thể không nhắm mắt lại trước cảm giác đó. Sau đó hắn cảm thấy lưỡi của cậu lướt qua toàn bộ chiều dài dươиɠ ѵậŧ, khiến hắn rên lên vì sung sướиɠ và Potter mở miệng ngậm nó vào, Slytherin nghĩ rằng bản thân mình sắp ngất đi, điều đó thật tuyệt.
Biết rõ mình không thể cầm cự được bao lâu trước hành động này nên Draco nhanh chóng đẩy Potter ra. Thực sự không biết phải nói điều mình muốn như thế nào, hắn chỉ diễn tả bằng cách trượt xuống sàn nhà, quỳ gối và quay lưng về phía chàng trai kia.
Salazar, đột nhiên hắn cảm thấy thật ngu ngốc khi chờ đợi Gryffindor biết những gì hắn đang nghĩ trong đầu. Hắn chỉ không thể đơn giản nói với cậu hay làm cho cậu hiểu bằng cơ thể của hắn. Nhưng Draco đã quỳ gối ...
Hắn cảm thấy môi Potter chạm vào gáy mình trong khi bàn tay lướt dọc theo tấm lưng trần, nhẹ nhàng đi xuống giữa hai cánh mông hắn. Hắn căng thẳng khi nhận thấy cậu vuốt ve lối vào của mình và nghiến chặt răng khi cậu tiến vào chỉ bằng một ngón tay.
Merlin, nếu chỉ như vậy đã đau thì sẽ thế nào khi… Không, không, hắn không nên nghĩ về điều đó. Hắn nhớ rất rõ những tiết lộ của Flint, người chưa bao giờ che giấu xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình và thậm chí anh không ngại kể chi tiết. Nếu ban đầu Draco buồn nôn vì chuyện đó, thì bây giờ hắn nhớ về nó vì đây là điều duy nhất hắn biết.
Những lần đầu tiên rất đau đớn nhưng kɧoáı ©ảʍ sẽ đến ngày càng mãnh liệt hơn đồng thời cơn đau giảm dần. Nghĩ lại những câu chuyện của Flint khiến hắn nhớ đến nguyên tắc đầu tiên của bản thân là luôn tự bảo vệ mình. Bất chấp căng thẳng khi ngón tay Potter cắm vào người, hắn đặt tay lên cây đũa phép và thi triển câu thần chú không ngừng.
Sau đó hắn cố gắng thư giãn, tập trung vào đôi môi đang hôn lưng hắn hơn là ngón tay di chuyển qua lại bên trong. Có vẻ hiệu quả bởi vì Draco đã quen với cảm giác đó, tuy không thích thú với ngón tay đó nhưng gần như dễ chịu hơn.
Phần còn lại của việc chuẩn bị khá tốn công sức, Draco không thể biết được là do người yêu vụng về hay hắn quá căng thẳng hoặc đơn giản là lần đầu tiên, nhưng cái cảm giác sung sướиɠ có vẻ thực sự nực cười bởi những cơn khó chịu khác.
Potter vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Draco khi cậu di chuyển thêm ngón tay vào bên trong hắn, Draco chỉ có thể cố gắng thả lỏng. Trong khi đó hắn hiểu rằng bản thân phải tập trung vào việc khác chứ không phải căng thẳng như con Bowtruckle*, vậy sẽ tốt hơn.
(Sinh vật huyền bí trong HP: con này kích thước nhỏ lớn nhất thì tầm 20cm, hiền lành nhưng bản tánh giữ nhà là các cây gỗ quý khá hung)
Sau đó, khi Draco đốc thúc cậu tiến vào, Gryffindor đặt dươиɠ ѵậŧ cậu trước lối vào của chàng trai tóc bạch kim và một lần nữa muốn đi vào vẫn không dễ dàng. Nhưng Potter tiếp tục vuốt ve dươиɠ ѵậŧ hắn, hôn lưng hắn và đó là điều Draco muốn để phân tâm hơn là cảm giác khủng khϊếp khi thận và mọi thứ xung quanh lối vào bốc cháy.
Khi cơn đau bắt đầu giảm bớt, hắn cảm thấy người yêu của mình đang hoàn toàn ở bên trong hắn. Nhưng không kéo dài lâu, Gryffindor rút ra và lùi lại. Draco nhận thấy vẻ ngại ngùng mà cậu đang thể hiện.
“Tao… Merlin… Xin lỗi…” Potter lắp bắp, dường như ngày càng xấu hổ hơn.
Draco ngây ra nhìn người con trai tóc đen. Với một cái vẫy đũa phép hắn thấy cậu mặc quần áo rồi đơn giản rời khỏi phòng, không nói thêm một lời nào. Hiện tại, Draco hiểu ra rằng cuối cùng Harry Potter vừa nhận thấy bản thân đã làm gì đồng thời hơn hết là với ai và cậu xem đó là điều sai trái.
Trong khoảng khắc thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên sàn nhà lạnh. Draco chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế trong suốt cuộc đời mình. Tuy mối quan hệ này họ chưa từng xác định là như thế nào nhưng để hắn một mình ở đây sau lần đầu tiên của họ mà không hề quan tâm rằng hắn có ổn hay không ... Chứng minh được sự thờ ơ của Potter đối với hắn. Draco yêu cậu…
Hắn cảm thấy nước mắt trào ra, nhưng hắn cố gắng hít một hơi thật sâu để xua tan chúng. Với một cái vẫy đũa phép, hắn tự làm sạch bản thân và thêm một câu thần chú xoa dịu nỗi đau phía dưới mà hắn đang cảm thấy. Lẽ ra nên dùng thuốc giãn cơ thì tốt hơn, nhưng Draco không có tâm trạng bắt tay vào việc chuẩn bị cho cơ thể mình.
Sau khi mặc quần áo và điều chỉnh lại trật tự mái tóc của mình, người con trai tóc bạch kim đi ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng nhưng không mấy tự tin ít nhất là đủ để người khác không cảm thấy quá khác biệt so với ngày thường. Khi hắn tiếp tục suy nghĩ về những gì vừa xảy ra và sự nhục nhã mà hắn vẫn còn cảm thấy, Draco thấy Parkinson ở phía trước đang đi xuống hành lang. Cô dường như không nhìn thấy hắn.
Đột ngột bị kích động, hắn tăng nhanh bước chân cho đến khi đuổi kịp và nắm lấy cánh tay cô rồi dẫn đến một phòng học trống, sau khi bước vào trong hắn khóa cửa lại. Cô gái nhìn Draco, không hiểu hắn muốn gì ở cô và hắn thấy Parkinson tròn mắt ngạc nhiên khi hắn tiến lại gần hơn với ý định rõ ràng muốn hôn cô.
Draco không thích cảm giác đôi môi quá thơm, mùi nước hoa quá nồng, ngón tay cô quá mảnh mai trên cổ hắn, bộ ngực quá đồ sộ, nhưng bất chấp mọi thứ kinh khủng này hắn vẫn tiếp tục. Hắn cần phải quên đi những chuyện mới xảy ra với Potter và chọn người con gái này rõ ràng là thích hợp.
Mười phút sau, hắn bước đi bên cạnh một Pansy Parkinson đang mơ màng, mãn nguyện bám lấy cánh tay hắn. Nhưng hắn thậm chí còn cảm thấy tâm trạng tệ hơn trước khi bước vào phòng học trống đó. Tuy phải thừa nhận rằng cảm thấy bớt nhục nhã hơn trước, nhưng bản thân hắn vẫn vô dụng như mọi khi. Làʍ t̠ìиɦ với Pansy chỉ càng chứng tỏ thêm tình cảm của hắn dành cho Potter sâu sắc như thế nào. Hắn buộc phải thực hiện tư thế kiểu doggy* và tưởng tượng hình ảnh người con trai đó để có thể tận hưởng - không phải bất kỳ người con trai nào khác, chỉ là Potter.
(*tư thế làʍ t̠ìиɦ theo kiểu con cún và xâm nhập từ phía sau nhé, thề là sẽ Avada Kedavra người vào google search của tui)
Hơn nữa, hắn cũng có thể đổ lỗi cho Pansy về rất nhiều thứ, nhưng cô ấy không đáng bị đối xử như một đồ vật giống những gì hắn vừa thực hiện. Khi cô biết hắn chỉ lợi dụng sự ngưỡng mộ kỳ lạ của cô đối với hắn thì chắc chắn cô sẽ không thể chịu đựng được. Nếu vài năm trước, kiểu hành xử này khó có thể khiến hắn cảm thông thì vừa rồi bị Potter đối xử như một món hàng, hắn đã có cơ hội biết cảm giác này là thế nào ...
Lần đầu tiên, hắn nói chuyện gần như thành thật với Pansy. Draco giải thích với cô rằng những gì mới xảy ra là một sai lầm, tuy cảm giác khá tốt tuy nhiên hắn không nên làm như vậy đồng thời hắn xin lỗi. Tất nhiên, điều này chỉ khiến cô gái ấy tức giận nên đã khóc và la hét, nhưng chắc chắn cô sẽ vượt qua nó. Hắn là người có lỗi nhưng hắn không thể làm gì tốt hơn ngoài lời xin lỗi, ít nhất cô có quyền được như vậy…
Hiện tại, Draco không muốn đối mặt với cô ở Phòng sinh hoạt chung nên hắn quyết định đi dạo xung quanh trong lâu đài mà thật sự không biết điểm dừng. Khi nhìn thấy giáo sư Snape bước vào văn phòng của ông, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Với những bước chân nhanh chóng, hắn đi đến gõ cửa sau khi được mời thì hắn vào trong.
- Draco, con? giáo sư nói một cách đơn giản.
- Xin chào giáo sư, Draco nhẹ nhàng đáp.
Phải thừa nhận rằng hắn không muốn hành xử tốt với ông nhưng vì hắn đang có điều muốn đề nghị bởi vậy trên hết là nên lịch sự nếu hy vọng có được những gì hắn đang mong đợi.
- Con muốn gì ? giáo sư Snape hỏi, không hề bị đánh lừa.
- Thưa giáo sư, căn cứ vào điểm số của Potter từ đầu năm đến nay cho chúng ta thấy được cậu ấy có tiến bộ. Cậu ấy không còn đứng gần như là bét lớp nữa, thậm chí hiện tại cậu còn vượt qua một vài học sinh khác, Draco dẫn chứng.
- Chà, con đang khen ngợi trò Potter sao! Giáo sư chế giễu.
- Ý tôi là, Draco tiếp tục mà không thay đổi ngữ điệu. Bây giờ, các khóa học hỗ trợ Độc dược đã không còn ý nghĩa nữa, vì vậy tôi muốn đề nghị giáo sư hủy bỏ lịch học thêm này.
Snape nhìn chằm chằm vào học trò của mình một lúc trước khi thở dài mệt mỏi.
- Thôi thì buổi hỗ trợ thứ Ba bị hủy, ta sẽ thông báo cho trò Potter và Hiệu trưởng. Con có thể rời đi được rồi.
- Vậy còn thứ bảy thì sao? Và nghĩa vụ phải ở bên cạnh cậu ấy trong giờ học chính quy của giáo sư với việc chấm điểm của tôi trong trường hợp Potter pha chế độc dược thất bại thì thế nào? Draco hỏi, cảm thấy cơn tức giận đang dâng lên.
- Nếu ta không đề cập đến chuyện này, thì có nghĩa là không thay đổi, Draco! Rõ ràng rằng ý tưởng của Hiệu trưởng khá đúng đắn vì mặc dù tôi phải thừa nhận là điểm số Potter tăng lên khá bất ngờ và ngoài ra đã không có cuộc tranh cãi nào diễn ra giữa hai người khiến sự yên tĩnh của tôi bị phá vỡ nữa...
- Điểm của cậu ấy tăng vì ông có vẻ quyết định không đay nghiến Potter trong năm nay! Thật không công bằng, đối với tôi luôn luôn không công bằng! Tôi không muốn phải ứng phó hay tiếp xúc với Potter nữa! Draco cáu kỉnh.
- Thôi thì cứ tự nhiên đi, Draco, như những gì con đã làm cho đến nay, giáo sư Snape kết luận trước khi mở cửa phòng làm việc, nói với Draco đến lúc phải rời đi.
Chàng trai tóc bạch kim bực bội rời khỏi văn phòng. Sau khi bay hai tiếng đồng hồ cho đến tận tối muộn để giải tỏa đầu óc, hắn mới bình tĩnh được.