- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đồng Nhân
- Độc Dược Và "Tác Dụng Phụ" Của Độc Dược - Drarry
- Chương 17
Độc Dược Và "Tác Dụng Phụ" Của Độc Dược - Drarry
Chương 17
Chương 17
Draco đang ngồi ăn sáng tại bàn nhà Slytherin ở Đại sảnh đường, hoàn toàn không để ý đến sự náo nhiệt xung quanh. Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu Quidditch. Gryffindor với Hufflepuff và hầu như tất cả học sinh đều hy vọng nhà Lửng con sẽ không thua với tỷ số quá cách biệt, để những chú Sư tử không tăng thêm vị trí dẫn đầu ở đầu bảng xếp hạng.
Draco đang nghĩ, như hắn thường làm, về chiếc tủ biến mất đang đợi hắn trong Phòng Yêu cầu. Một tuần trôi qua kể từ khi hắn tìm thấy câu thần chú, nhưng hắn vẫn đang học cách sử dụng. Câu thần chú được đề cập đến rất phức tạp để thành thạo và chúng có thể sửa chữa cả vật phẩm lẫn ma thuật liên kết với chiếc tủ.
- Cậu có đến xem trận đấu không?
Draco nhảy dựng lên và chuyển sự chú ý sang Theo - người vừa hỏi hắn.
- Sao cơ ?
- Cậu có đến xem trận đấu không? Cậu ấy lặp lại.
- Ồ, không, tôi không hề muốn thấy Thánh Potty hôm nay !
Nhắc đến Đầu thẹo, Draco nhìn qua bàn Gryffindor và nhận thấy cậu không ở đó. Thằng ngốc này bỏ bữa sáng. Cậu phải ra sân tham gia trò chơi vô định với cái bụng đói, điều này không hợp lý cho lắm…
Draco lắc đầu, hắn lo lắng quái gì cho cái bụng của Potter vậy ?! Không! Nhưng thực sự những gì hắn chia sẻ với Gryffindor trong một thời gian khá dài bắt đầu có ảnh hưởng đáng kể đến tinh thần của hắn… Chà, việc hắn để mình được hôn và thậm chí nhiều hơn nữa - bởi Potter, đã cho thấy rằng mọi thứ đang diễn ra không theo lẽ thường như hắn mong muốn có trong đầu.
- Ok, vậy hẹn gặp lại sau! Theo nói và đứng dậy.
Draco chỉ gật đầu và họ cùng nhau rời khỏi Đại sảnh đường trước khi chia tay nhau ở cổng. Chàng trai tóc bạch kim lên đường đến Phòng Yêu cầu, suy nghĩ bị giằng xé giữa Potter và câu thần chú mà hắn buộc phải thành thạo. Hắn đột ngột dứt ra khỏi dòng suy nghĩ ở một góc hành lang, khi hắn bị một học sinh khác va vào.
- Bởi Salazar, cậu đui à không nhìn thấy đường đi hả…, Draco bắt đầu khó chịu trước khi nhận ra học sinh được nói đến. Potter!
- Malfoy… Mày đang làm gì ở đây vậy ?!
Draco đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Potter, cố gắng không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Họ không trong phòng độc dược của riêng mình nên việc hắn muốn hôn cậu là điều không thể. Bên cạnh đó, Potter dường như không sẵn lòng chút nào, quá bận rộn dõi theo hắn một cách nghi ngờ.
- Mày đang làm gì ở đây ? Chàng trai được chọn hỏi lại.
- Ồ, nếu đó là việc của mày thì tao sẽ trả lời, nhưng rất tiếc, Draco chế giễu.
- Mày nên đi xem và cổ vũ Quidditch, giống như tất cả các học sinh khác, Gryffindor trả lời mà không để ý đến câu nói của Draco.
- Còn mày, mày không nên có mặt tại sân đấu sao?
Draco thấy rằng chàng trai tóc đen bị giằng xé giữa mong muốn tra hỏi hắn và trận đấu mà cậu sẽ đến nếu không muốn muộn.
- Mẹ kiếp! Potter cáu kỉnh rồi bắt đầu bỏ đi.
Draco nhìn theo cậu đi dọc hành lang trước khi thấy cậu vòng lại và nhanh chóng kéo hắn vào một nụ hôn. Ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý, Slytherin hôn lại cậu cho đến khi cảm thấy thiếu không khí.
- Mày có chúc tao may mắn không? Potter hỏi, với một giọng ngượng ngùng.
- Mày đang mơ à, Potty! Đã vậy, tao không muốn mày rơi khỏi chổi, nhưng điều đó không tệ, phải không? Draco chế giễu.
Nhà Gryffindor nhìn sâu vào đôi mắt xám thép của hắn và bật ra một tiếng cười nhỏ rồi rời đi.
- Chúc may mắn, Potter, Draco thì thầm khi chắc chắn rằng người thanh thiếu niên đi quá xa để nghe thấy.
Slytherin đứng giữa hành lang một lúc và chợt nhớ ra mình đến làm gì. Phòng Yêu cầu. Khi vào bên trong, hắn ngồi vào chiếc ghế mới sửa và nghĩ về Potter.
Cho đến nay, mọi thứ diễn ra trong phòng hỗ trợ và mặc dù vẫn còn kỳ lạ, nhưng nó tạo cho hắn cảm giác kiểm soát. Chỉ khi đến đó, hắn cố gắng tự nhủ với bản thân rằng bên ngoài không có chuyện gì thay đổi, mối quan hệ với Potter sẽ mãi là điều không thể giải thích được nhưng bây giờ…
Nụ hôn đơn giản giữa hành lang vắng vẻ vừa rồi lập tức thay đổi mọi thứ trong tâm trí Draco. Cảm xúc của hắn dành cho Potter đã thay đổi mạnh mẽ trong vài tuần qua và không chỉ giới hạn trong phòng học hỗ trợ. Draco nghĩ về cậu thường xuyên, quá thường xuyên. Chà, chắc chắn rồi, ngay cả khi họ không có mối quan hệ này thì hắn vẫn hay để dòng suy nghĩ trôi đến cậu, nhưng không phải theo cách này.
- Mẹ kiếp! Draco tức giận, lấy tay ôm đầu.
Hắn đang yêu Potter hoặc đã yêu rồi. Hắn thực sự không biết và không muốn có câu trả lời cho câu hỏi của chính mình. Điều đó làm thay đổi rất nhiều thứ đối với hắn. Hắn quan tâm đến Potter nhưng chắc chắn sẽ đánh mất cậu. Bất cứ điều gì hiện giờ Potter cảm thấy với hắn thì vẫn không bao giờ chấp nhận được những gì Draco sắp làm. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì gϊếŧ Dumbledore hay đưa Tử thần Thực tử vào trường.
Tuy nhiên, Draco không còn lựa chọn nào khác, phải thành công. Nhiệm vụ đó liên quan đến cuộc sống gia đình hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ lại phải đối mặt với sự căm ghét của Potter, đây là điều không thể tránh khỏi, trừ khi hắn muốn hứng chịu cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám.
Vì vậy, bất cứ cảm giác gì hắn thực sự thấy được thì hắn vẫn không thể hiện ra một cách rõ ràng với Potter chứ đừng nói đến những người khác. Mối quan hệ của họ bắt buộc phải giấu kín và hắn sẽ tận hưởng những gì đang diễn ra bên trong phòng hỗ trợ miễn là có thể.
Quyết định, người thanh thiếu niên đứng dậy tập trung vào tủ biến mất. Sau hơn hai giờ cố gắng không thành công thì hiện tại hắn đã làm phép được. Tất nhiên, giữa việc phóng bùa chú và thành công, có một sự khác biệt lớn, vì vậy hắn triệu hồi những con chim từ phép biến hình và nhốt một con trong tủ.
Sau đó hắn niệm chú kích hoạt chuyển giao rồi nhìn vào bên trong tủ. Với sự hài lòng, hắn thấy rằng con chim không còn ở đó nữa, đóng cửa lại, đọc câu thần chú thêm một lần, và mở ra hai cánh cửa. Con chim ban nãy hắn nhốt trong tủ giờ đã chết.
Với một cử chỉ đầy tức giận, mệt mỏi, Draco khiến chú chim tội nghiệp biến mất và đóng tủ lại. Có tiến triển nhỏ ít nhất có thể chuyển đồ từ tủ này sang tủ khác, nhưng việc sửa chữa chắc vẫn chưa hoạt động tốt hoàn toàn.
Có lẽ câu thần chú mà hắn tìm thấy không đủ mạnh để hoàn thiện toàn bộ chiếc tủ. Hoặc có thể hắn thực hiện bùa chú quá tệ.
Chà, dù sao thì vẫn có một bước tiến nhỏ so với nhiều ngày qua, nhưng Tử thần Thực tử không thể quay trở lại Hogwarts và năm học gần kết thúc chứng tỏ càng ngày càng nguy hiểm. Hiện tại Giữa tháng Ba rồi, chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là cuối năm học.
Với một tiếng thở dài, hắn quyết định rời Căn phòng Yêu cầu và đến chuồng cú viết thư cho Chúa tể Hắc ám. Phải thừa nhận rằng những gì hắn đạt được ngày hôm nay không phải một bước tiến lớn nhưng có lẽ sẽ làm nguôi ngoai sự mất kiên nhẫn của Chúa tể trong vài ngày tới.
May mắn thay, mẹ chưa bao giờ bị tra tấn vì Draco thiếu tiến bộ trong kế hoạch của mình. Điều đó thể hiện quá rõ ràng rằng nếu Draco không thể đưa các Tử thần Thực tử vào trường và cụ Dumbledore còn sống đến cuối năm học, thì Chủ nhân sẽ buộc hắn phải chứng kiến
cha mẹ chết trong đau đớn tột cùng sau đó là hắn chết tại ngôi nhà của mình.
Trở lại Đại sảnh sau khi gửi con cú, Draco nhận ra các học sinh đã trở lại. Hắn thực sự không hiểu chuyện gì vừa xảy ra vì nhà Gryffindor có vẻ chán nản nhưng nhà Hufflepuffs cũng không vui vẻ gì.
Slytherin phát hiện Theo bước vào Đại sảnh đường và bắt kịp để hỏi cậu ta.
- Kết quả là gì ? hắn hỏi.
- Hufflepuff thắng.
- Làm thế nào mà thằng Summerby bắt được trái Snitch trước Potter ?! Draco thắc mắc.
Theo do dự một lúc rồi nghiêng người về phía bạn mình.
- Zacharias Smith chộp lấy cây gậy từ một trong những Truy thủ đội Gryffindor và đánh một cú bludger bay đến đầu Potter… Tất nhiên, Smith bị đưa ra khỏi trận đấu ngay lập tức và tôi nghĩ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng trò chơi tiếp tục và Summerby không có đối thủ, Theo giải thích.
Trái tim Draco bắt đầu đập thình thịch và hắn cảm thấy bùng cháy tức giận trong lòng.
- Cậu ấy thế nào ? hắn hỏi với giọng điệu cố gắng thờ ơ hết mức có thể.
- Tôi không biết, nhưng có vẻ nghiêm trọng. Mặc dù bà Hooch phản xạ rất nhanh đỡ lấy cú ngã của Potter, nhưng vẫn có tác động của trái bludger vào đầu cậu ấy… Merlin, máu chảy rất nhiều…
Draco không thể chịu đựng được nữa, hắn thấy ngột ngạt và hắn biết mình sẽ không thể tiếp tục thản nhiên nỗi. Hắn đứng dậy bước ra khỏi Đại sảnh đường, phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của Theo và những tia ngạc nhiên từ các Slytherin khác vừa mới đến.
Hắn vào phòng tắm của Myrtle khóc nhè không phải vì muốn nhìn thấy hồn ma mà hắn biết rất rõ ở nơi này, hắn sẽ không bị bắt gặp bởi một học trò hay một giáo viên nào khác. Khi vào phòng, hắn trút bỏ được nỗi sợ hãi, sự tức giận của mình… Hắn không khóc nhưng khuôn mặt không còn vẻ thản nhiên, bình tĩnh nữa.
- Ồ, cậu đến rồi! Myrtle say mê nói.
Người thanh thiếu niên không thèm chào hỏi cô, đó không phải là thói quen và con ma thậm chí còn không nhận thấy sự thiếu lễ phép của hắn, bởi vì quá vui khi có một số bạn bè. Draco đến vài lần trong suốt năm nay, hắn không thừa nhận với bất kỳ ai rằng nói chuyện với Myrtle khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Tất nhiên, hắn chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến hắn, hắn chia sẻ những cảm giác mệt mỏi nhưng không bao giờ nói lý do tại sao. Không biết vì sao, nhưng hắn có cảm giác tin tưởng cô sẽ không hét lên từ khắp mọi nơi rằng hắn đang khóc như một đứa trẻ nghịch ngợm và rằng hắn có nhiều cảm xúc hơn những gì hắn muốn thể hiện.
Tuy nhiên, mặc dù tin tưởng Myrtle nhưng hắn không hề đề cập đến Potter. Trên thực tế, hắn không nói về bất cứ điều gì, hắn hài lòng với việc lắng nghe những lời nói bình lặng của hồn ma, cho đến khi hắn phát ngán. Sau đó, hắn quyết định tham gia vào phòng sinh hoạt chung với hy vọng rằng Pansy, người nhiều chuyện nhất của Hogwarts, có thể tiết lộ tình trạng Potter.
Trên đường đi, khi hắn vừa đến hành lang ngục tối thì đυ.ng phải Theo, người đến từ Hội trường.
- Tôi đang đi tìm cậu, cậu ấy nói.
- À, tôi đây, Draco trả lời đơn giản.
- Đi theo tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu giây lát.
Người thanh thiếu niên đi theo bạn mình đến một phòng học trống và để cậu ấy đóng cửa.
- Tôi nghe đươc tình trạng Potter từ Hermione và tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm.
Draco gần như muốn yêu cầu Theo kể cho hắn mọi chuyện nhưng hắn đột nhiên nhận ra ngụ ý bạn mình rằng tin tức về Cậu bé đã sống có ý nghĩa quan trọng đối với hắn, không, không ổn.
- Tại sao cậu lại nghĩ tình hình của Thánh Potty quan trọng đối với tôi?
- Làm ơn đi Draco, tôi không phải là một thằng ngốc như đại đa số mọi người xung quanh cậu! Đã lâu rồi cậu không phàn nàn về các bài học phải dạy Potter. Đồng thời cậu không còn chọc tức cậu ấy khi có cơ hội nhỏ nhất. Thậm chí tôi không cần phải nói về phản ứng của cậu khi nghe đến Potter gặp tai nạn trong văn phòng cụ Dumbledore hoặc hôm nay trong khi chơi Quidditch. Tất nhiên, ánh mắt cậu không thể hiện nhiều, nhưng vừa đủ để tôi nhận ra.
- Tôi không cảm thấy…
- Nghe này Draco, thực sự, tôi không yêu cầu cậu nói chuyện gì đang xảy ra giữa hai người với tôi. Tôi thậm chí không muốn biết mình đúng hay sai, tôi chỉ nghĩ rằng cậu muốn nghe thông tin của Potter.
- Được rồi, nói cho tôi biết, Draco nhượng bộ.
Theo là người bạn kỳ lạ nhất mà hắn biết. Cậu ấy rất tinh ý và không bao giờ tiết lộ thành những câu chuyện phiếm. Draco đôi khi tự hỏi mình biết được bao nhiêu chuyện chỉ từ vẻ ngoài hay quan sát người khác, Theo rất kín đáo và trầm tính nên mọi người thường nói chuyện mà không để ý đến cậu ấy.
- Potter sẽ trải qua hai ngày trong bệnh xá nhưng tính mạng không còn nguy hiểm nữa. Bà Pomfrey đã phải đưa một phù thủy đến đây để chữa trị những chấn thương nặng của cậu ấy… cậu biết đấy, phép thuật chữa khỏi loại vấn đề này khá dễ dàng.
Chàng trai tóc bạch kim thậm chí không che giấu sự thở phào nhẹ nhõm và Theo cố gắng không đưa ra lời bình luận gì dù là nhỏ nhất. Khi cậu ấy chuẩn bị rời đi, Draco đề nghị cậu ấy ở lại, hắn cần một ai đó để tâm sự vấn đề của Potter và không ai tốt hơn Theo, vì cậu ấy có thể lắng nghe mà không phán xét hay đặt quá nhiều câu hỏi.
- Cậu nói đúng về Potter, có chuyện gì đó đã xảy ra giữa chúng tôi được vài tuần. Điều đó bắt đầu ngay trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh nhưng nó tái diễn kể từ tháng Hai. Tôi không thể xác định điều gì đang xảy ra nhưng… Chà, cậu không sai.
- Tôi biết mình không sai - Theo nói một cách đơn giản, ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh.
- Tôi không biết điều đó bắt đầu như thế nào, tôi thậm chí không biết tại sao vẫn tiếp tục như vậy. Với Salazar, tôi thề là tôi thực sự ghét Potter, đó không phải là tình yêu trá hình hay bất cứ thứ gì tương tự thế… Tôi thực sự muốn chạm vào mái tóc quá đen, quá lộn xộn của cậu ta rồi chết tiệt đôi mắt cậu ấy quá xanh cho nên… tôi hôn Potter và sau đó tôi chỉ mơ về nó ...
- Cậu đang yêu, Draco, và không quan trọng, Theo chế giễu.
- Gì mà không quan trọng ?! Cậu đùa tôi à ?! Cha tôi là thuộc hạ của Chúa tể Hắc ám, kẻ chỉ mơ gϊếŧ Potter… Tôi phục vụ…
Draco cắt ngang câu nói của mình, tự nguyền rủa bản thân vì những gì vừa thốt ra.
- Tôi đã biết rằng cậu đang phục vụ kẻ đó. Như cậu biết đấy, tôi rất tinh ý và dù không biết cụ thể những gì kẻ ấy giao phó cho cậu, nhưng tôi biết rằng chính vì những nhiệm vụ này mà cậu thường xuyên vắng mặt đồng thời cậu dường như càng lo lắng hơn. Tôi không muốn biết bất cứ điều gì trừ khi cậu dự định chia sẻ về điều đó.
Chàng trai tóc bạch kim im lặng hồi lâu trước khi gửi lời cảm ơn chân thành đến người bạn của mình. Hắn hạnh phúc khi có cậu ấy là bạn trong đời.
- Này, nhân tiện, tại sao Granger lại kể cho cậu nghe về những gì liên quan đến Potter vậy? Draco nhẹ nhàng hỏi, nghĩa là hắn không muốn nói về bản thân mình nữa.
- Bởi vì chúng tôi đã hẹn hò kể từ khi cô ấy trở về sau kỳ nghỉ Giáng sinh, Theo trả lời một cách thản nhiên.
Draco tròn mắt ngạc nhiên.
- Chết tiệt, Nott! Đừng ném những thứ gây sốc như vậy cho tôi mà không báo trước, tôi có thể có một cuộc tấn công!
- Cậu có thể nói ra !
Draco không buồn tìm hiểu thêm về cặp đôi của bạn mình. Bởi vì cậu ấy tôn trọng sự riêng tư của hắn và hắn muốn thể hiện lại phép lịch sự tương tự, nhưng cũng bởi vì chắc chắn cậu ấy sẽ không nói về các chi tiết liên quan đến Granger.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đồng Nhân
- Độc Dược Và "Tác Dụng Phụ" Của Độc Dược - Drarry
- Chương 17