Chương 11

Chương 11

Draco đang ở trong Phòng Yêu cầu, vẫn say sưa đọc sách. Hắn chưa bao giờ đọc nhiều như mùa thu này trong đời.

Niềm vui của hắn khi tìm cách xác định chiếc tủ là nguyên bản đã gần một tháng trôi qua, kể từ bước tiến nhỏ này thì không có gì tiến triển sau đó. Làm thế nào hắn có thể sửa chữa một vật phẩm ma thuật mạnh mẽ như vậy với kiến

thức ít ỏi của bản thân? Nếu ngay cả khi hắn tìm thấy đúng câu thần chú, hắn vẫn phải xoay sở học cách sử dụng nó ...

Khi tìm thấy thứ gì đó có thể hiệu quả, hắn thường mất hơn một tuần để thành thạo câu thần chú được đề cập đến và thường bắt đầu với những việc đơn giản như phát âm, tìm cách đọc đúng... Đồng thời, để sửa chữa một chiếc tủ như vậy, người ta cần một trình độ cao hơn nhiều so với trình độ của một học sinh năm sáu - thậm chí là tài năng nhất trong số các bạn cùng lớp.

Người thanh thiếu niên rêи ɾỉ và ném cuốn sách đang cầm lên tủ. Với việc đang bị đau nửa đầu và thần kinh căng thẳng hắn không thể ở đây lâu hơn được nữa.

Chúa tể Hắc ám đã viết tiếp cho hắn một lá thư vào ngày hôm trước để nhắc nhở hắn rằng nếu cuối năm học thứ sáu này cụ Dumbledore vẫn còn sống, thì hắn và bố mẹ hắn sẽ gặp xui xẻo. Draco cảm thấy bế tắc với tính mạng cả gia đình đang bị đe dọa. Hắn đã và đang cố gắng hết sức để cứu họ, nhưng mọi thứ có thể làm vẫn không đủ và điều đó khiến hắn thất vọng.

Hắn đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu nhưng đều không có kết quả, áp lực đến từ mọi phía cùng một lúc. Chúa tể ngày càng mất kiên nhẫn, mẹ ngày càng trở nên tồi tệ hơn vì cuộc sống ở trang viên, Potter - người vô cùng nghi ngờ điều gì đó về hắn và theo dõi hắn, các bài học, bài tập về nhà, giờ học hỗ trợ, Snape người cũng đang để mắt đến hắn…

Draco chỉ ước thế giới ngừng quay trong vài giờ để có thể nghỉ ngơi và hít thở. Trong khoảng thời gian đó hắn sẽ có thể bày tỏ nỗi sợ hãi, sự tức giận, sự đau khổ của mình mà không phải xấu hổ, đồng thời không sợ bị đánh giá.

Và điều mà hắn muốn trên hết là có thể quên tất cả những áp lực đó trong vài giây. Muốn tin tưởng trong một khoảng thời gian rất nhỏ rằng hắn vẫn là cậu bé vô tư, chỉ có lo lắng liệu cuối cùng hắn có bắt được trái Snitch trước Potter hay tìm cơ hội tạo ra một đòn hiểm mà hắn sẽ làm với cậu.

Hắn chưa bao giờ nhận ra tại thời điểm đó mình đã may mắn như thế nào khi có những ý nghĩ đó và hắn chưa từng tưởng tượng được mọi thứ có thể thay đổi nhiều đến vậy. Sự trở lại của Chúa tể hắc ám, lúc ban đầu hắn xem như thể đó là một điều tốt lành nhưng bây giờ đã trở thành điều tồi tệ nhất xảy ra với gia đình hắn.

Potter đã đúng khi nói với hắn thủ phạm thực sự của tất cả những điều này là Chúa tể Hắc ám. Nếu không có vị ấy, thì cha vẫn sẽ tự do, mẹ vẫn hạnh phúc như mọi khi, và hắn vẫn vô tư và tự hào về gia đình.

Chính Chúa tể đã sai cha hắn đi thực hiện một sứ mệnh mà vị này có thể tự mình hoàn thành trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ. Chủ nhân đã dụ Potter và cho thuộc hạ vào Bộ đồng thời giao nhiệm vụ cho cha lấy lại quả cầu tiên tri bị nguyền rủa từ cậu ta. Kết quả là cha đã bị bắt giam ở Azkaban và Chúa tể từ chối giúp ông thoát khỏi đó với lý do là ông đã thất bại?

Thật không công bằng. Cha đã làm những gì ông có thể làm và ngay cả khi Chúa tể Hắc ám muốn trừng phạt, dì Bellatrix cũng đáng phải gánh chịu cùng, nhưng không, dì ta vẫn tiếp tục đơn giản là xum xuê chủ nhân của mình…

Nếu hắn đã từng bị cám dỗ để theo bước chân của cha bằng cách phục vụ Chúa tể, thì giờ đây hắn lại căm ghét vị ấy đến tận xương tủy. Tất nhiên, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ hết sức có thể, nhưng điều đó không có nghĩa là tin phục vị này.

Sự thay đổi quan điểm duy nhất này đã dẫn đến câu hỏi về một số điều khác. Đầu tiên, sự ngưỡng mộ mà hắn luôn dành cho cha. Hôm nay hắn vẫn thương ông, không nghi ngờ gì. Lucius Malfoy, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, là một người cha, người chồng yêu thương nhưng hắn không còn ngưỡng mộ ông nữa. Làm sao hắn có thể khi vì sự lựa chọn đi theo Chúa mà chính ông đã dẫn dắt cả gia đình đến vị trí tệ hại như hôm nay?

Tiếp theo, sự căm ghét của hắn đối với Potter. Hắn không nói là không còn ghét cậu nữa, nhưng dù sao đi nữa, mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều. Hắn không thể ghét cậu nhiều như trước, vì những giờ hỗ trợ đáng nguyền rủa đó buộc phải ở bên cạnh cậu, nhưng phần lớn là vì sâu thẳm Draco muốn tin rằng một ngày nào đó Potter sẽ xoay sở để đánh bại được Chúa tể hắc ám.

Potter… Nghĩ đến cậu ta khiến hắn nhớ đến lớp học phụ đạo diễn ra một ngày sau trận đấu Slytherin với Gryffindor. Hắn nhớ lại khoảnh khắc Đầu Thẹo đặt tay lên cánh tay hắn và hắn đã sôi máu nổi điên lên.

Hắn ngay lập tức phản xạ đẩy cậu ta ghim vào tường và nắm chặt cổ họng đối thủ của mình. Bất chấp tất cả những gì hắn đã gây sự với Potter và bạn của cậu ta trong suốt nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ thực sự muốn bất kỳ ai trong số đó chết, vậy mà ngay tại thời điểm này, hắn có thể ra tay gϊếŧ chết họ. Cơn thịnh nộ mà hắn cảm thấy vào lúc đó lớn đến mức trong đầu hắn không có bất kỳ một suy nghĩ hợp lý nào.

Hắn để cho tất cả những cảm xúc tiêu cực đã chôn giấu trong nhiều tháng ập vào Potter, mặc dù cậu không phải là người duy nhất chịu trách nhiệm cho tất cả cảm giác này, nhưng cậu ta ở đó và hắn có thể làm tổn thương cậu ta không giống như Chúa tể nằm ở ngoài tầm với.

Hắn không biết tại sao Potter không làm gì để đẩy hắn ra hoặc để đánh trả, có lẽ cậu không thể thực hiện một động tác nhỏ nhất. Có thể do bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ và phép thuật của Draco ngăn Potter khỏi vùng vẫy… Rất có thể, cậu ta đang ở trong tình trạng không thể kiểm soát được bất cứ thứ gì.

Sau đó, một việc đã xảy ra mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được. Potter mở miệng với hy vọng hít thở được chút không khí. Khi làm vậy, Gryffindor thở ra một hơi phả vào mặt Draco mà hắn đã cảm nhận trên làn da ở khuôn mặt mình.

Một lần nữa, Draco đã không làm chủ được bản thân. Hắn như bị thôi miên bởi đôi môi đối thủ truyền kiếp của mình và chỉ với một ham muốn duy nhất, được nếm đôi môi ấy, được hôn, chiếm hữu nó và để một lần nữa cảm nhận được hơi thở này trên da hắn.

Salazar, nếu nhà Gryffindor không đẩy hắn ra, có lẽ hắn đã hôn cậu ta. Ít nhất thì hắn cũng đã muốn thử và chỉ cần nhớ lại điều đó đã khiến hắn muốn đập đầu vào tường. Nghiêm túc mà nói, hắn bị làm sao khi muốn hôn Potter vậy ?!

Vào cùng ngày hôm đó, hắn đã có hai ham muốn trái ngược nhau không thể kìm nén được là gϊếŧ cậu ta và hôn cậu ta. Nói thật, đến bây giờ hắn cũng không thể nếu ra được niềm khao khát nào trong hai điều này khiến hắn kinh hãi nhất.

Cuối cùng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì Gryffindor đã đẩy ra. Khi đã ở một khoảng cách hợp lý hơn với Đầu Thẹo, hắn lập tức lấy lại tinh thần và rời khỏi căn phòng hỗ trợ. Draco thậm chí không nhìn đồng hồ, cơn thịnh nộ tiềm tàng của giáo sư Snape dường như không khủng khϊếp bằng việc ở lại lâu hơn một giây với Potter. Sau đó, giáo sư Độc dược cũng không nói hay phản ứng gì cả.

Kể từ đó, Potter và hắn không trao đổi với nhau một lời nào, ngoại trừ khi nói đến độc dược và mọi chuyện không đến nỗi tệ. Draco thậm chí còn tránh mọi hình thức gần gũi với đối thủ, thích đứng ở phía bên kia bàn làm việc hơn là ở bên cạnh cậu để kiểm tra độc dược trong cái vạc.

Với một tiếng thở dài cuối cùng, người thanh thiếu niên đứng dậy rời khỏi Phòng Yêu cầu. Hắn không thể tìm được gì nhiều hơn hôm qua, với sự thiếu tập trung và cảm thấy quá tệ để tạo thêm áp lực cho bản thân. Hắn phải dành buổi tối này cho riêng mình. Hơn nữa, còn có buổi tập luyện tối nay, lần này hắn sẽ xuất hiện. Cảm giác được bay trên không trung sẽ làm tinh thần của hắn tốt hơn.

Hắn đến sân vận động Quidditch và mặc lại đồng phục trước khi tham gia cùng những người khác đã tập luyện khoảng mười phút.

- Ngài Malfoy đến đây để làm hài lòng chúng tôi sao? Blaise hỏi một cách mỉa mai.

Draco không để ý đến cậu ấy, điều này dường như khiến cậu ta bực bội hơn là khi hắn nói gì đó phản công. Chàng trai tóc vàng nhảy lên chiếc chổi và phóng mình lên không trung. Không khí mát lạnh làm rát mặt hắn, đã lâu rồi không cảm thấy dễ chịu như thế này.

Hắn thực hiện một vài vòng trên sân và bay cao hơn mức cần thiết trước khi thực sự tham gia vào khóa huấn luyện. Vì trời tối như mực, không thể thả trái Snitch ra, nhưng trong những trường hợp như vậy, Draco tập luyện với vai trò Truy thủ. Hắn cũng thích vị trí này. Trước đó hắn thường nhắc nhở Blaise thân yêu rằng Tầm thủ có thể dễ dàng bắt và ném quả Quaffle như một Truy thủ trong khi điều ngược lại thì hiếm hơn.

Họ tập luyện hơn một giờ và khi mưa bắt đầu rơi, Urquhart quyết định đã đến lúc vào Đại Sảnh Đường để sưởi ấm. Bên cạnh đó, giờ ăn sắp đến. Ngay khi bước vào, Draco đã đi cùng Theo, người đang đi một mình, như thường lệ.

- Ủa, cậu đi tham gia đào tạo à? hỏi Slytherin.

Mặc dù hắn đã thay lại bộ quần áo bình thường, nhưng việc hắn bị ướt vì mưa đã đủ nói lên điều đó.

- Đúng vậy, tôi cần phải bay, Draco trả lời đơn giản, thả mình xuống chiếc ghế dài, ngay đối diện bạn mình.

- Chắc là luyện tốt lắm rồi, dạo này tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn nhỉ?

- Đúng vậy, hắn nói.

Hai người bạn ăn trong im lặng và sau đó về phòng sinh hoạt chung. Họ ngồi vào chiếc ghế dài đối diện với lò sưởi, để có được độ ấm bởi ngọn lửa, và ngay sau đó được gia nhập bởi Pansy, Daphne, Blaise, Crabbe và Goyle, khiến Draco mất tinh thần. Chà, Daphne thì hắn không phiền lòng, nhưng những người khác ...

- Cậu biết chuyện gì không?! Pansy thốt lên sau vài phút im lặng.

Draco đang bắt đầu ngủ gật trước ngọn lửa ấm áp thì người con gái này làm giật mình. Salazar, ngay cả khi cố gắng tách khỏi nghiên cứu của mình thì hắn vẫn phải bị quấy rầy sự nghỉ ngơi trong thời gian ít ỏi mà bản thân cho phép.

- Brown và Weasel* đang hẹn hò…

(*họ Weasley phát âm khá giống với Weasel nghĩa là con chồn)

- Sắp tròn một tháng rồi chúng hôn nhau khắp nơi và quấn lấy nhau như siết cổ con mồi. Vậy điều này thực sự không phải là tin tức gì, Draco chế giễu.

- Đây không phải là việc tôi muốn nói! Đó là về Granger! Pansy phản biện.

Draco nhận thấy sự quan tâm đột ngột của Theo, nhưng không biết làm thế nào để nói ra. Đầu tiên hắn nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình đơn phương cô ấy, vấn đề này sẽ giải thích tại sao lần trước cậu ta không muốn nêu tên người con gái mà Theo đã bị thu hút. Không, nghĩ lại thì cũng không đúng.

Tại vì khi ai đó nhắc đến Potter, mọi người đều luôn chú ý đến câu chuyện đó mà không hề do sức hút nào hết. Slytherin quay lại chú ý đến Pansy, gạt đi giọng nói nhỏ trong lòng rằng hắn đã muốn hôn cậu cách đây không lâu.

- Cậu có thể nhận thấy rằng con nhỏ Mudblood* không còn bên cạnh Weasel? Chà, cậu có thể tưởng tượng rằng cô ta đã yêu gã tóc đỏ…

(*Máu bùn, người được sinh ra bởi dân Muggle không có phép thuật)

- Đó cũng không phải tin tức gì mới mẻ, cậu chỉ cần nhìn thấy ánh mắt say mê mà cô dành cho cậu ta, Draco lại ngắc lời Pansy.

- Không, nhưng đợi đã! Tôi chưa kết thúc!

- Tôi hy vọng cậu chuyện tiếp theo sẽ trở nên thú vị…, Draco chế giễu.

- Vì vậy, tôi đang muốn nói là cô ấy đã phải lòng chàng trai tóc đỏ và rõ ràng có điều ngươc lại. Dường như hai người họ sắp thành một đôi, nhưng Weasley lại đi hẹn hò với Brown với lý do trẻ con là Granger đã tán tỉnh Krum ở năm tư! Cậu ta ghen tị khi cô ấy hôn ai đó và đã trả thù bằng cách quyết định hẹn hò với Lavender, Pansy kể lại.

- Tôi nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn!

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Goyle, ngạc nhiên vì cậu ấy tham gia vào cuộc thảo luận, điều hiếm khi không phải về thức ăn.

- Sao vậy? Daphne hỏi, một trong số ít người tỏ ra thân thiện với hai người khổng lồ.

- À, nếu có một cô gái thích tôi và tôi cũng thích cô ấy thì tôi sẽ không hôn một người khác để được bình đẳng với cô ấy. Đặc biệt nếu nụ hôn này đã là của hai năm trước đó. Vì vậy, tuy tôi biết tôi không phải là người thông minh, huh, nhưng tôi thực sự thấy điều đó quá ngớ ngẩn!

Draco nhướng mày, hắn phải thừa nhận là rất ấn tượng. Thật vậy, hắn đồng ý với cậu ấy và nếu ngay cả Goyle cũng nhận ra sự ngu ngốc của Weasel thì cho thấy gã tóc đỏ đã nực cười đến mức nào.

Draco không quan tâm đến chuyện tình của Granger hay của người khác. Tuy nhiên, hắn cho rằng một người chẳng có ưu điểm gì - Ronald Weasley thật may mắn khi có một cô gái như Granger - dù sao cũng khá thông minh, lại tỏ ra cô bị thu hút bởi con người của cậu ta. Ngoại trừ khuyết điểm Mudblood, Draco có thể thấy cô ấy vẫn có một số phẩm chất khá tốt mà người con trai út Weasley không có.

- Vâng, bạn nói đúng Goyle, Daphne đồng ý. Nó hoàn toàn vô lý!

Goyle ưỡn ngực, tự hào về bản thân, và Draco lại khép mắt, quyết tâm nằm nghỉ ngơi trên ghế dài một chút trước khi đi vào phòng ngủ.