Quyển 2 - Chương 99: Ly Hôn (kết)

Editor: Bắp

Sau đó, không ai nhắc đến chuyện này nữa nhưng hắn vẫn đi con đường riêng của mình và không hề né tránh, luôn làm những điều thân mật với Hổ Phách ở những nơi dễ tìm thấy. Ở trường, hắn thỉnh thoảng nhìn thấy Tiểu Bằng và Long Khi, Tiểu Bằng luôn cau mày với cô, Long Khi thì lườm cô, nhưng hắn cũng không tìm họ.

Không ngờ, quyền nuôi Thấu nhanh chóng được giải quyết, không phải đưa ra tòa. Cha mẹ đã ngồi lại với nhau và đồng ý ly hôn. Quyền nuôi Hổ Phách và Thấu thuộc về Minako, các tài sản phân chia có vấn đề, phần của mẹ cô thiếu rất nhiều.

Không vì lý do gì khác, Thấu gọi điện nói Bách Hợp đang mang thai, lúc về nhà gặp phải Y Tuyết mới phát hiện ra, ông bà nội mừng lắm. Sau đó lại nảy sinh vấn đề mới, do mẹ cô chưa ký đơn ly hôn do quyền nuôi con, nếu lâu ngày không thỏa hiệp, hoặc Minako cố tình trả thù, thì rất có thể đứa con trong bụng Bách Hợp sẽ trở thành con ngoài giá thú.

Đó là sự tồn tại không thể ngẩng đầu lên ở Nhật Bản. Trong nước mắt của Bách Hợp, trong sự im lặng của ông bà và sự hùng hổ của Y Tuyết dành cho mẹ cô, Lục Xuyên Bình Giới cuối cùng đã đồng ý giao cho Minako quyền nuôi hai đứa trẻ.

Bình Đẳng Viện rất không hài lòng với việc không ra tòa để cho anh ta sử dụng khả năng của mình.

"Thực sự không hấp dẫn Minako sao? Tin tôi đi, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng ông ấy sẽ không thể lấy một xu." Bình Đẳng Viện đặt tay lên tay Minako đang ký tên xuống, còn Lục Xuyên Bình Giới thì cau mày và nhìn anh ta ở phía đối diện. Bất giác nhìn chằm chằm vào bàn tay mà Bình Đẳng Viện đang đặt trên tay Minako, hắn cảm thấy hơi khó chịu, đây là chuyện giữa hắn và Minako, tại sao người đàn ông phù phiếm này lại luôn gây rắc rối.

“Luật sư Bình Đẳng Viện, xin đừng can thiệp vào phán quyết của chính Minako, được không?” Sau vài lần gặp gỡ, người đàn ông này đã gây cho hắn ấn tượng rất xấu, và người ta nói rằng phí luật sư rất đắt. Làm sao Minako lại tìm được hắn ta?

“Tôi chỉ đề nghị từ vị trí của một người bạn.” Bình Đẳng Viện đứng dậy, chống tay lại và bước đến chỗ Lục Xuyên Bình Giới để ngồi xuống. “Hãy biết ơn Minako. Bộ não của bà ấy không quá sáng và có thể nhìn rõ, nếu không ông thực sự sẽ không nhận được một xu.”

"Anh nghĩ luật sư Bình Đẳng Viện đang lo lắng về phí luật sư của em? Minako, em có biết mình đang thuê loại luật sư nào không? Hắn này đã tính phí cho em bao nhiêu?"

"Anh đừng lo, anh Bình Giới, người giới thiệu cho tôi đến Minako đã trả tiền trước rồi. Tất nhiên, dù không trả tiền thì Minako cũng chỉ cần một bữa ăn là đủ phí luật sư rồi." nhìn Minako và mỉm cười.

“Xin đừng đùa với tôi.” Minako ký, “Tôi có thể lo được cho hai đứa con của mình. Tôi không cần những thứ không thuộc về chúng ta, ký đi, Bình Giới.” Cô đẩy tờ ly hôn trong tay tới Lục Xuyên Bình Giới.

"Minako ..." Cái tên quen thuộc khiến Lục Xuyên Bình Giới lắc lư, mọi bất mãn và ghẻ lạnh dường như tan biến theo cái tên được ký lúc ly hôn, như trở về cái mái ấm êm đềm của một gia đình lúc bấy giờ, cây bút trên tay ngày càng nặng và Lục Xuyên Bình Giới, người đã đệ đơn ly hôn, giờ cảm thấy rất khó ký tên.

"Anh xin lỗi Minako, anh không thể làm được những điều mà anh đã hứa với em. Trong thời gian tới, Hổ Phách và Thấu sẽ nhờ em lo lắng cho chuyện đó. Nếu có chuyện gì thì em có thể đến bên anh. Dù chúng ta đã xa nhau, anh sẽ luôn coi em như người nhà”. Tình nghĩa vợ chồng hơn 20 năm, giờ một chữ ký sắp bị hủy bỏ, Lục Xuyên Bình Giới cảm thấy khóe mắt hơi nóng và có chút nghẹn ngào trong lòng.

"Nói những điều này có ích gì bây giờ? Bình Giới, ký tên đi. Hổ Phách và Thấu, tôi sẽ chăm sóc chúng, không phải vì con, chúng là con của tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc chúng, với tư cách là một thành viên trong gia đình, anh không cần phải thế, miễn là anh có thể nhìn họ, mặc dù tôi không nghĩ họ muốn nhìn thấy anh bây giờ cho lắm. ”Minako mỉm cười và chọc vào bàn chân đau đớn của Lục Xuyên Bình Giới. Cô không phải là người hay phàn nàn với đức hạnh.

“Sau này chăm sóc cho 2 đứa nhé.” Lục Xuyên Bình Giới cũng biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, nhưng Minako, người đã từng cười với hắn vui vẻ, hình ảnh Bách Hợp khóc, đang đấu tranh trong đầu hắn. Hắn không thể viết với cây bút rơi?

Minako nhấp một ngụm cà phê,và Bình Đẳng Viện cũng đang nhếch mép, Lục Xuyên Bình Giới do dự khi chuông điện thoại trên người hắn vang lên.

“Tôi sẽ trả lời điện thoại trước.” Như thể cầm một cây bút còn nóng đỏ trên tay, Lục Xuyên Bình Giới vội vàng ném bút đi và kết nối điện thoại.

"Chà, vẫn chưa, có chuyện gì vậy? ... Sao ?! Có nghiêm trọng không? Con mau gọi xe đưa Bách Hợp đến bệnh viện và chú sẽ đến ngay!" Sắc mặt Lục Xuyên Bình Giới bỗng trở nên rất tệ, "Chú hiểu rồi, đến bệnh viện gọi cho chú. ”Nói xong, hắn không còn do dự nữa, cầm bút ký vào bản ly hôn,“ Bách Hợp đã bị ngã, hiện tại anh muốn nhanh chóng trở về. Còn khi nào Thấu chuyển đến sống với em, chúng ta cùng nhau nói lại lần nữa. "

"Chờ đã, vì Thấu đẩy ngã người, vậy nên tôi sẽ đi theo và xem xét. Đừng lo lắng, tôi sẽ không xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng con trai tôi không làm sai.” Minako kết thúc phiên ly hôn, đứng dậy và lấy áo khoác. “Hôm nay, cảm ơn rất nhiều, luật sư Bình Đẳng Viện. Tôi nghĩ rằng ủy ban này nên kết thúc. Về chi phí, chúng ta hãy nói về nó vào lần sau.”

"Cô, lệ phí đã trả rồi, nếu không tôi sẽ không tiếp nhận loại vụ án ly hôn như thế này. Dù sao cô cho người đàn ông ra khỏi nhà, tài sản cô có được cũng không đủ trả phí luật sư của tôi. Tôi cũng có việc cần tới đó. Bạn có đi không? Không phải với tư cách luật sư, mà là một người bạn. Xe của tôi đang ở bên ngoài. “ Bình Đẳng Viện nghiêng người về phía trước và người đàn ông đưa tay ra và mời Minako.

“Không, luật sư Bình Đẳng Viện, cậu đã giúp tôi rất nhiều.” Minako không có ý định tiếp nhận lòng tốt của Bình Đẳng Viện, “Cảm ơn lòng tốt của cậu.”

“Như vậy có được không Y Tuyết, con thực sự muốn cái này sao?” Bách Hợp yếu ớt nằm trên giường bệnh, nước mắt lưng tròng. "Làm chuyện này không tệ sao? Hắn không phải cố ý."

"Vậy thì mẹ cứ đợi bọn họ không chịu ký đơn ly hôn về vấn đề quyền nuôi con, đợi đứa con trong bụng mẹ trở thành con ngoài giá thú." Y Tuyết nói rất thô lỗ. Nói thật, cô cũng rất sốt ruột với người hiền lành. Bách Hợp giống như hoa sen. Đúng vậy, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là mẹ của thân thể này, chăm sóc bản thân cũng không giả tạo nên cũng cố hết sức bày mưu tính kế.

“Tuyệt đối không!” Đôi mắt Bách Hợp kiên quyết, “Đây là con của mẹ với Bình Giới. Nó là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta. Con không phải là con ngoài giá thú!”

"Vậy mẹ có thể nói với chú Lục Xuyên thế này, hơn nữa cũng đừng nghĩ chuyện xấu như thế này. Thấu luôn muốn đến với mẹ hắn, và mẹ hắn cũng muốn có con của mình. Chúng ta cũng đang giúp đỡ họ thôi” Y Tuyết nắm lấy tay Bách Hợp

“Ừm….Mẹ đang giúp họ… Mẹ không làm chuyện xấu, mẹ chỉ vì con.” Bách Hợp đặt tay lên bụng và lẩm bẩm một mình.