Quyển 2 - Chương 91: Y Tuyết Mộng Anh và Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử

Editor: Bắp

“Lợi hại như vậy sao?” Lục Xuyên Thấu đang đứng trên sân thượng, gió thổi làm mặt Thấu như muốn đóng băng, “Chưa từng thua?” Cậu có chút không tin “Vì sao một người lợi hại như vậy lại giúp chúng ta một vụ kiện nhỏ như vậy? Chị, đừng để bị lừa.” Cậu cảm thấy chị cậu có thể vì tìm kiếm gấp mà hoa mắt lại đi tìm một luật sư lừa đảo.

"Thật đấy, hắn là qua một người bạn của chị giới thiệu, rất xuất sắc. Trên mạng có nhiều bài báo về hắn ta, có một số vụ kiện tưởng chừng thua nhưng hắn vẫn lật được. Đừng lo, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.” Giọng nói êm dịu của Hổ Phách phát ra từ điện thoại, dường như có ma lực, xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Thấu.

"Thật không? Em hy vọng chuyện này sẽ sớm kết thúc. Em thực sự không muốn ở lại đây nữa. Chị ơi, ở Tokyo có trường nào tốt không? Thứ bảy tuần sau chị có muốn đi xem cùng em không?" Chuyển chủ đề, hắn không muốn phiền đến chị về những chuyện xảy ra hiện tại ở Kanagawa.

"Tất nhiên, vậy đến lúc đó chúng ta gặp nhau. Giờ chị sẽ lên kế hoạch tham quan và xem xét một số trường học tốt cho em."

"Ừ, chuyện này nhờ chị, em sẽ đãi món há cảo ở cửa hàng mà chị thích."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Xuyên Thấu bực bội xoa xoa tóc như một mớ rơm. Mẹ và chị gái đã rất bận rồi, mẹ vừa đi công tác vừa phải cùng ba tranh quyền nuôi cậu, chị thì đang học nhưng năm cuối cấp sắp vào đại học, cậu không muốn đem những chuyện kia làm phiền lòng họ.

Cánh cửa phía sau bị đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh bước vào.

“Không phải tôi đã nói không đi theo tôi sao?!” Bất quá quay đầu lại, tưởng là Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử, nhưng không ngờ lại là nữ nhân mà cậu hận hơn. Hắn không muốn nhìn thấy cô, quay đầu đi về phía cầu thang, hít thở cùng không khí với nữ nhân đó thật kinh tởm.

"Chờ một chút, đây là hộp cơm của bà nội chuẩn bị cho cậu. Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng đây là sự quan tâm của bà cậu dành cho cậu, đừng làm người thương cậu thêm buồn. Cầm lấy." Một cái tay đưa hộp cơm đến trước mặt Thấu.

"Tôi sẽ không chạm vào cái gì đó mà cô đã chạm qua, ngay cả khi tôi chết đói. Nếu cô muốn cho ông bà của tôi thấy nó thì cứ làm, còn tôi, không có nghĩa vụ phối hợp với cô." Hắn muốn tránh mặt người phụ nữ kia, nhấc chân muốn rời đi.

"Thật là ngây thơ. Dùng cách tự làm tổn thương bản thân để đối phó với những kẻ đáng ghét. Cái bụng đói meo của cậu chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Tất cả những gì cậu có thể làm tổn thương chính là những người yêu thương cậu." Người phụ nữ đi đến cũng nghiêng đầu nhìn Thấu, khóe miệng nở nụ cười châm chọc "Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, yên tâm, tôi đối với những thứ của cậu một chút cũng không có hứng thú."

"Nói gì thì nói, dù sao thì tôi cũng tuyệt đối không cần bất cứ thứ gì mà cô đưa tới. Mẹ cô đã cướp ba tôi và cô đã cướp phòng của chị gái tôi ngay khi bước vào nhà tôi. Thật xấu hổ khi nói những điều như vậy, Y Tuyết Mộng Anh."

Đó là Y Tuyết, người đã chuyển đến Đại học Lập Hải vào ngày hôm nay.

Ý định của Lục Xuyên Bình Giới rất rõ ràng. Ông ấy và mẹ hắn đã ký đơn ly hôn rồi, giờ chỉ còn quyền nuôi con là chưa giải quyết xong, ngày xét xử đang đến gần, chị gái và hắn chắc chắn sẽ đi theo mẹ, mặc dù sẽ không có vấn đề gì về tài chính. Tuy nhiên, xét về việc chăm sóc con cái thì vẫn nên có đủ ba mẹ ở bên, bên cạnh mẹ hắn hiện không có ai nên việc giành quyền nuôi con với Lục Xuyên Bình Giới là một vấn đề lớn.

Sau đó, cuộc hôn nhân của Lục Xuyên Bình Giới và Bách Hợp, ông ấy cũng nói rõ cho ông bà nội, mẹ cô ta cũng đã chính thức gặp ông bà nội, mặc dù bà nội có phần phản đối Y Tuyết Mộng Anh, nhưng Lục Xuyên Bình Giới cũng nói sau này sẽ hòa hợp.

Vấn đề lớn nhất chỉ có hắn là phản đối cô và mẹ cô nhiều nhất. Vì sau này chắc chắn sẽ sống chung dưới một mái nhà, nên Lục Xuyên Bình Giới để Y Tuyết tiếp xúc nhiều hơn với những người trong nhà, Bách Hợp ban đầu không đồng ý, nhưng sau khi Y Tuyết khóc lóc và van xin, cô ta đã chuyển đến nhà của hắn. Thật phiền phức khi phải dọn dẹp căn phòng mà không có người ở trong một thời gian dài, vì vậy Lục Xuyên Bình Giới đã để cô ta ở phòng Hổ Phách đã ở từ trước.

Khi ba nói với cậu để người phụ nữ sống trong phòng của chị gái, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong nhà, Lục Xuyên Thấu không hề tức giận và ồn ào, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn ba, bước vào phòng của chị gái và dọn hết đồ đạc của chị mình vào phòng mình và không nói một lời.

"Hừ, đó là chuyện giữa người lớn với nhau. Cô không cần phải vơ đũa cả nắm. Mấy chuyện đó tôi cũng không quan tâm. Nếu không phải mẹ cô cầu xin thì cô đã không sống ở nhà tôi rồi."

Chuyện như vậy Y Tuyết đã sớm liệu đến, sau khi nhìn thấy Hổ Phách và em trai cô trong nhà hàng ngày hôm đó. Trở ngại lớn nhất để vào gia đình Lục Xuyên là Lục Xuyên Thấu.

Cô nên xử trí như thế nào để thuần phục hắn đây? Y Tuyết đã suy nghĩ về điều đó, đối với một người trong lòng căm ghét không cần phải nhân nhượng lấy lòng. Lúc đầu, đối chọi gay gắt, sau đó để hắn tự phát hiện có sự giấu diếm quan tâm trong đó, là cách tốt nhất để tấn công một thiếu niên như vậy.

Bây giờ rất khó, nhưng cô vẫn còn rất nhiều thời gian. Lục Xuyên Hổ Phách có mối quan hệ tốt với em trai, phải không? Cô thực sự muốn nhìn thấy biểu hiện của cô ta khi thấy những thứ quan trọng bị người khác cướp đi mất.

“Không thành vấn đề, ngược lại những thứ đó chúng tôi đều không cần.” Không có ba cũng được, không có phòng cũng chẳng sao, “Cô cứ lấy đi, không cần cố ý cùng tôi nói chuyện.”

"Cậu..." Y Tuyết định nói gì đó thì có người bước lên cầu thang.

"Thấu... Chị Y Tuyết? Chị?!" Đôi mắt của Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử mở to. Chị Y Tuyết rất thân thiết của cô đang kéo tay người mà cô đang theo đuổi, Lục Xuyên Thấu, và chị Y Tuyết đang mặc giống đồng phục Lập Hải như anh trai cô. Cái quái gì đang diễn ra vậy?

"Mĩ Toa Tử? Đã lâu không gặp, em quen cậu ấy?" Y Tuyết buông tay, quay đầu nhìn hai người rõ ràng quen biết nhau và đang quan hệ tốt.

Lục Xuyên Thấu đi xuống lầu không thèm quay đầu nhìn lại, Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử muốn đuổi theo, nhưng Y Tuyết nắm lấy tay cô, "Đã lâu không gặp Hạnh Thôn Mĩ Toa Tử, hình như hai đứa không hợp nhau? Hắn không thèm nhìn em?"

"Em ..." Tại sao hắn lại nói với chị ấy rằng quan hệ cô và anh trai cô hiện tại rất căng thẳng? “Chị sao chị lại ở đây, mặc đồng phục của trường Lập Hải?” Và nắm tay Thấu? Chẳng lẽ ... Nghĩ đến vẻ mặt của Thấu không tệ khi gặp anh trai mình, Mĩ Toa Tử cắn môi dưới, nhìn lại Lục Xuyên Thấu đã mất hút rồi đi theo Y Tuyết lên sân thượng.

"Chị đã chuyển đến Lập Hải, và chị học cùng lớp với anh trai của em. Hãy chỉ giáo cho chị trong tương lai, Mĩ Toa Tử." Y Tuyết mỉm cười với Mĩ Toa Tử.