Quyển 2 - Chương 101: Hạnh Thôn với chiếc mặt nạ dịu dàng được tháo ra

Hổ Phách không biết cha và mẹ nói chuyện như thế nào, cô chạy đến nhà Kanagawa để xem là cậu em trai thì đã thấy thu dọn rất nhiều đồ rồi.

"Xin lỗi chị, em muốn lấy hết đồ của chúng ta, không để lại đồ đạc nào. Chúng ta không thể tự mình di chuyển được nên em đã gọi xe của công ty chuyển nhà. Chị sẽ thanh toán tiền vé với em. Đúng không?”

Hổ Phách lật giở những thứ mà cậu đã thu thập được, nó giống như một vụ cướp bóc lớn. Khi còn nhỏ, một người không gục ngã, ông nội ngồi trong phòng với vẻ mặt nghiêm nghị, bà nội nhìn hai anh em với đôi mắt đỏ hoe.

Hổ Phách mở miệng, nhưng là chỉ là chào hỏi đơn giản, từ lúc biết được giúp cha cô lừa gạt giúp che giấu, đáng lẽ sẽ xảy ra sự tình như vậy, cũng không trách ai được.

Cuối cùng hai chị em cũng không trả tiền, Minako và công ty chuyển nhà cơ hồ cùng đến nhà đúng lúc, xác nhận xong địa chỉ cả nhà đứng lặng người nhìn những thùng đồ mà lòng ấm áp hồi ức, từng ở đây 10 năm giờ đã phải chuyển đi nơi khác, rồi lễ phép chào tạm biệt hai ông già, cả ba quay lưng bỏ đi, Hổ Phách ôm mẹ nằm trên vai, điều đó không có gì là buồn, không được lưu luyến, nhưng những người quan trọng nhất vẫn là xung quanh, và những người khác không quá quan trọng.

Lục Xuyên Bình Giới đã không xuất hiện cho đến khi cả ba rời đi và ở lại với Bách Hợp trong bệnh viện, nếu ông ấy quay lại, Hổ Phách sẽ nói với ông ấy rằng một ngày nào đó ông sẽ hối hận.

Sau khi Hổ Phách dạy kèm em trai mình được gần nửa tháng, cuối cùng cậu cũng đăng ký vào Trường Công lập. Trong lúc đó, vì phải lo học phí cho em trai nên từ chối lời mời của Tích Bộ, vị thiếu gia giàu có đã trực tiếp đưa cho cô một lá thư nhập học của Băng Đế, sau đó bị cô tàn nhẫn ném vào ngăn kéo.

Hổ Phách đã cùng em trai làm thủ tục chuyển trường vì Minako quá bận. Khi cô trở lại Lập Hải, chắc chắn tôi sẽ gặp một vài người quen cũ. Sau khi gõ cửa mời Nhã Trì dùng bữa, Hổ Phách và Thấu lang thang ở Lập Hải một cách nhàn rỗi sau khi hoàn thành các thủ tục và sau đó gặp những người mà cô không muốn gặp.

"Y Tuyết muốn biết về quá khứ của tôi quá nhỉ. Sao cô không đến hỏi riêng tôi. Nói thật, tôi không quen với những bạn học bên cạnh cô. Tôi không nghĩ họ sẽ cho cô những thông tin mà cô muốn biết, đúng không? Lừa đảo? Đạo văn? Không biết xấu hổ quấy rầy bạn trai của người khác? Tại sao cô không đến hỏi tôi? Tôi có thể chia sẻ cho cô.” Hổ Phách nắm chặt lấy nắm tay và vẫn như cũ mặt mỉm cừoi nhìn thẳng nói với Y Tuyết.

Vài người xung quanh Y Tuyết Mộng Anh mơ hồ nhớ rằng, một trong những người từng gặp trong câu lạc bộ đọc sách của trường Lập Hải là bạn học cũ không quen biết. Sau khi chia tay với Hạnh Thôn, những bài báo đăng tải việc cô gian lận trong thi cử là đạo văn, sau khi Hạnh Thôn có bạn gái mới, sự lôi kéo không biết xấu hổ của cô dường như là những người đi đầu trong cuộc vui.

Mặc dù sau đó những lời buộc tội gian lận và đạo văn đã được rửa sạch, nhưng lúc đó cô gần như là một con chuột qua đường lại bị Hạnh Thôn người yêu hết lòng ghét bỏ nên cô mới chuyển sang trường khác.

Chỉ vài ngày sau khi chuyển đến trường khác, cô biết có người đang tìm người để hỏi về quá khứ đen tối của mình.

“Đã lâu không gặp, Lục Xuyên.” Dù mọi người đã thay đổi rất nhiều sau ba năm, nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra. Vài người lần lượt chào Hổ Phách. Cô bắt gặp có người nói những điều không hay về cô sau lưng mình, cũng thấy không xấu hổ, còn chào đón cô một cách hào phóng, Hổ Phách chuẩn bị tán thưởng những người này.

“Các ngươi cũng thật không biết ngại nhỉ, sau lưng nói xấu người khác bị bắt gặp được, không biết xấu hổ sao? Chị tôi có đắc tội các ngươi? Ba năm trước những chuyện kia còn chưa đủ sao? Bây giờ vẫn còn nói. Còn cô nữa, tôi cùng chị tôi đều đã dọn ra, cô cùng mẹ cô cũng nên được toại nguyện, hỏi thăm những người này đối với cô vẫn còn tốt sao?" Hổ Phách vẫn tính bình tĩnh, có điều không nhìn nổi chị chịu ủy khuất, Lục Xuyên Thấu chất vấn.

"Chúng tôi chỉ là ..." Một trong số họ đỏ mặt, xấu hổ đến mức lắp bắp cố gắng giải thích.

"Cô sợ cái gì? Chúng tôi không nói dối để vu khống cô", một cô gái cao lớn cắt ngang lời cô ấy. "Ai mà không biết những chuyện này ở giữa Lập Hải, cho dù những người khác chứng minh là giả dối, không biết xấu hổ. Hạnh Thôn dây dưa. Có phải lúc nào cũng là sự thật không? Mọi người đã thấy điều đó. Hạnh Thôn và Du Tử đã bắt đầu hẹn hò, và cô ta đến cửa lớp để đợi mỗi ngày. Đây không phải là tin giả phải không? "

Đây có vẻ là một người bạn cùng lớp của Hạnh Thôn, người này biết rất rõ rằng cô đã từng đến cửa lớp để đợi Hạnh Thôn.

Y Tuyết bị sốc khi biết Lục Xuyên Hổ Phách và Hạnh Thôn Tinh Thị có quan hệ tình cảm và sau đó chia tay, giống như Tích Bộ Cảnh Ngô đã nói với cô rằng anh đã sớm có quan hệ với Lục Xuyên Hổ Phách. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng nhanh chóng nhẹ nhõm, cô sẽ không bao giờ liên lạc với những người thích Bạch Liên Hoa và nó không liên quan gì đến cô. Nghĩ đến Việt Tiền Long Nhã, người đã tiếp xúc gần đây, Y Tuyết không khỏi cảm thấy rung động.

“Sh*t, có vẻ như các cô vẫn chưa giao huấn đủ.” Không biết từ lúc nào, Nhân Vương đã đến sau lưng Hổ Phách. Hắn tựa vào vai Hổ Phách không chút khách sáo, mỉm cười nhìn vài cô gái, nhưng đôi mắt xanh lục lại lạnh lùng.

"Nhã Trì ..." Một số người đã choáng váng, nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chi phối bởi các fan của Nhân Vương.

"Tại sao? Những bài học trước còn chưa đủ sao? Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục chơi tốt, dù sao dạo này cũng rất nhàm chán." Nhã Trì hờ hững nghịch bím tóc.

“Nhân Vương có nghĩa là gì?” Cô gái dẫn đầu nắm chặt tay, “Vậy rắc rối cho những cô gái thích Nhân Vương không phải do hiểu lầm sao?” Bọn họ đã biến họ từ những kẻ bắt nạt bắt nạt trong khuôn viên trường thành nhưng kẻ bị bắt nạt.

“Đúng vậy, tôi cố ý nói, không có hiểu lầm.” Nhã Trì không quan tâm đến mặt xấu của mình bị những người này nhìn ra, dù sao, anh ta là một kẻ khó chịu.

"Nhân Vương hơi quá đáng. Sao phải dọa vài cô gái như thế này. Họ không nói gì cả. Họ chỉ nói chuyện với tôi về những chuyện trước đây của Lập Hải. Vì nó liên quan đến Hạnh Thôn nên không có gì to tát cả.”Y Tuyết đứng lên, lúc này chinh phục lòng người là hữu hiệu nhất, không ngờ ngay cả Nhân Vương cũng mắc câu, không ai chịu buông tha.

“Không thành vấn đề, tôi không phải người tốt, đi thôi, tôi xin nghỉ chơi tennis rồi, đi ăn ở đâu.” Không có ý định tiếp tục vùng vẫy, Nhân Vương nhìn hai chị em Hổ Phách.

"Những chuyện này không liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ cậu lại thích cô ấy nếu anh chủ động cho cô ấy cái đầu? Anh quen cô ấy khi cô ấy hẹn hò với Hạnh Thôn? Hạnh Thôn có biết chuyện này không?" Y Tuyết không sợ hãi nói, dưới cái nhìn thì cô đoán tám chín phần mười, Lục Xuyên Hổ Phách vừa cùng Hạnh Thôn hẹn hò vừa đi quyến rũ nhưng người khác.

“Tôi có biết hay không cũng không nhọc đến Y Tuyết cô quan tâm.” Hạnh Thôn với khuôn mặt trầm tĩnh bước tới, chiếc mặt nạ dịu dàng cuối cùng cũng được cởi ra. Những thứ đã làm rạn nứt tình cảm giữa hắn và Hổ Phách, hắn không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến nó nữa.