Chương 27: Hồi phục

Đi dạo quanh phố thì bọn trẻ lại muốn đến nơi ở lúc trước

Đi dưới lớp tuyết trắng xóa nhìn vào bầu trời không chút gợn nắng. Đến nơi, đi vào trong thì bị cô chủ nhà gọi lại

" Cháu đến trả tiền nhà à "

Haha... à quên mình đã nợ tiền nhà bao nhiêu vậy nhỉ?

Sau khi thanh toán tiền xong thì cô chủ nhà đưa cho cô một hộp thư

" Mỗi ngày thư điều gửi đến do cháu không có ở đây nên cô đành bỏ trong hộp này. Mà thời này lại có người dụng tâm viết thư hén... lãng mạn ghê "

" Cô nói gì thế, bạn ấy không biết sử dụng điện thoại nên đành viết thư cho cháu "

" Ừm "

Noãn Tâm nhìn Bắc Thần, bốn mắt chạm vào nhau

Thư sao!

Bạn à!

Thời này ai còn không biết sử dụng công nghệ thông tin chứ!

Bắc Thần nhanh nhão giơ hai tay lên đòi hộp thư trên tay của Ninh Hinh

" Mama ơi, để tụi con cầm cho "

Ninh Hinh nghi hoặc nhìn Bắc Thần. Nó muốn hộp thư này làm gì?

Noãn Tâm lên tiếng để cứu anh trai

" Mama bọn con thấy cái hộp đó đẹp nên muốn sờ một tí "

À thì ra là thế à, trẻ con mà ai mà không thích đẹp chứ

Ninh Hinh không nghi ngờ gì đưa cho bọn trẻ rồi quay lại nói chuyện tán gẫu với cô chủ nhà

Bắc Thần mở hộp thư ra, nhếch môi lên cười rồi đóng lại còn Noãn Tâm chưa kịp thấy gì thù đã bị đóng lại tức giận cô bé định nói lên nhưng bị hành động căn ngắn của anh trai làm cho im bật

Cậu bé bật chế độ mong manh yếu đuối kéo kéo chiếc áo khoác của Ninh Hinh

" Mama, đã trễ rồi chúng ta về thôi "

" Ừm " Ninh Hinh cũng không biết nói gì nên gật đầu tán thành với lại đi chơi cũng lâu rồi mà cũng nên về

Ba mẹ con trở về trong rất vui vẻ, nhìn thôi cũng thấy ấm lòng rồi

Ninh Hinh nhìn lão phu nhân đang nhâm nhi trà bên cạnh cửa sổ rất thư thái

Ninh Hinh đi đến lễ phép chào hỏi

" Cháu ngồi ở đây được không ạ! "

Lão phu nhân vui vẻ đáp trả " Cháu cứ tự nhiên "

Ninh Hinh ngồi xuống nhìn vào cái cây lớn đang ra lá và hoa giữ nền tuyết trắng

" Cây này thật đẹp "

Lão phu nhân để ý đến lời nói của cô nhướng mày hỏi

" Cháu lần đầu thấy nó à "

Ninh Hinh vui vẻ, rót trà cào lý thư thái nói

" Vâng! Lúc đầu thấy nó cháu cứ ngỡ nó đã chết rồi ấy chứ "

" Chết? Không thể nào, duyên chưa dứt sao nó có thể rời "

" Duyên ạ? "

" Cháu có muốn nghe ta kể một câu chuyện không? "

Lão phu nhân đặt trà xuống nhìn cô với ánh mắt sâu rộng

" Vâng " Ninh Hinh đáp

" Ta từng chứng kiến một câu chuyện tình nhẹ nhàng dưới tán cây này. Cô gái là một họa sĩ tài ba, chàng trai là một lão đại đầy quyền lực cứ ngỡ là hai thế giới khác nhau nhưng lại đến với nhau. Cứ tưởng sẽ là một kết thúc đẹp nhưng rồi lại bị quyền lực dồn ép khiến họ phải xa cách. Sau khi sinh con người anh trai của cô gái đã khiến họ chia cắt nhau 5 năm... "

Kể đến đây thì bà ngưng lại còn Ninh Hinh thì cảm thấy tiếc nuối

" Rồi sao nữa vậy ạ "

" Ta cũng không rõ nhưng ta biết cái cây này chính là vật định tình của họ "

Cô nhìn vào bông hoa trên cành cây đang sắp nở rộ nó thật đẹp, mang màu tình của tình yêu thủy chung và màu xanh từ lá màu của hi vọng. Cô hy vọng dù có như thế nào họ cũng sẽ vượt qua và sống hạnh phúc bên nhau

" Cháu đi theo ta "

Lão phu nhân đứng dậy bước đi mà không đợt câu trả lời của cô

Ninh Hinh đi theo lão phu nhân đến một căn phòng tối, đến đây cô cảm thấy sợ không biết lão phu nhân đưa cô đến đây để làm gì

Bỗng dưng đèn sáng, Ninh Hinh nhắm chặt mắt lại vì chói nhưng rồi cũng từ từ mở ra

" Đây là... "

Cô bước lên phía trước ngỡ ngàng, xung quanh cô toàn là hình ảnh của cô và Sở Nam Dạ, cô đi lướt chạm từng bức ảnh

Cô dừng lại ở bức tranh do chính cô vẽ trước đây trước khi mình rời đi

Cô chạm vào mọi hình ảnh giọng nói cứ như cuộn phim vậy tua lại trong đầu cô. Chợt... cô rơi nước mắt, giọt nước mắt lăng trên má cô rơi xuống nền nhà mang theo bao hình ảnh mà cô đã quên đi

" Em yêu anh "

" Xin lỗi anh, em không thể bên cạnh anh và con nữa rồi "



Khi bị rơi xuống vực cô may mắn được sóng đẩy vào bờ. Bước đi khó khăn đi trên đường thì bỗng nhiên đèn xe ô tô xuất hiện chạy thật nhanh tông cô, cô nằm lăn xuống đường máu bắt đầu chảy ra, trước khi nhất đi cô đã nhìn thấy mặt của kẻ đã tông cô

" Mày chính là hiểm họa cho tao, nếu không có mày... tao sẽ nắm giữ cái bệnh viện đó rồi. Cho nên đừng trách chú "

" Ninh...Tư...Khanh "

Cô nhớ lại rồi, cô chính là Ninh Hinh, cô chính là Ninh Hinh

Ninh Hinh quay lại cười chua chát

" Bà nội... "

Rồi ngất đi

" Ninh Hinh "