"Tiểu Đình à, dậy rồi sao? Mau lại đây ăn sáng nào."
Vừa bước xuống dưới lầu, Mạn Lan Đình đã rất bất ngờ khi thấy ông nội Bạch ngồi kia, trên môi vẫn treo nụ cười hiền hậu vẫy tay gọi cô. Cô khẽ thất thần một chút, sau đó cất bước lại gần phía ông nội Bạch, nở một nụ cười chào hỏi ông.
"Ông nội, thật ngại quá, để ông phải đợi cháu." Cô hơi ngại ngùng nói.
"Haha...không sao, ta cũng vừa mới đến. Vốn dĩ định tìm tiểu tử A Kình bàn chút chuyện, mà nó đã rời đi từ sớm, thật là..."
Nói đến Bạch Thiên Kình, ánh mắt của ông nội Bạch có chút thay đổi, ông thừa biết đứa cháu này của mình tính tình ra sao, chắc chắn lại làm con gái nhà người ta buồn rồi.
Dù ông biết bản thân ép buộc Bạch Thiên Kình kết hôn với Mạn Lan Đình là chuyện không mấy tốt, nhưng ông không hối hận, ông tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình. Ông tin tưởng đến một ngày nào đó Bạch Thiên Kình sẽ hiểu được, tất cả những gì ông đã làm và đang làm là đều muốn tốt cho hắn.
"Chắc anh ấy có chuyện gấp nên mới rời đi sớm thôi ạ." Cô khẽ cười gượng, nói đỡ giúp hắn.
"Được rồi, con cũng ngồi xuống ăn sáng đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Ông nội Bạch thấy sắc mặt có chút gượng gạo của cô thì cũng hiểu ý, bèn chuyển chủ đề khác, ông thực sự rất yêu quý cô cháu dâu này.
"Vâng, thưa ông."
Mạn Lan Đình ngồi xuống bàn ăn, sau đó cùng ông nội Bạch thưởng thức bữa sáng, nửa tiếng sau đã xong xuôi. Sau bữa sáng, ông nội Bạch ở lại một chút trò chuyện với cô, sau đó cũng rời đi vì có việc.
Một mình Mạn Lan Đình ngồi trong hoa viên có chút chán, vô thức cô lại nhớ đến hắn, nhớ đến người đàn ông lạnh lùng của nhiều năm trước.
Mạn Lan Đình còn nhớ lần gặp gỡ đó là vào buổi dạ tiệc của Mộ gia, lúc đó cô xuất hiện với thân phận cô cháu gái nuôi của Mộ gia chủ.
Cũng giống như những lần tham gia các buổi dạ tiệc trước, sau khi nghe chủ nhân của bữa tiệc phát biểu xong, Mạn Lan Đình đều chọn cho mình một góc khuất để ngồi. Bởi lẽ cô không thích tiếp xúc với những người được coi là những ông trùm, những thương nhân trong giới thượng lưu cho lắm, nên cô rất ít khi được người khác chú ý đến.
Ngoài cái danh phận cô cháu gái nuôi của Mộ gia chủ ra, mọi người đều không biết đến sự tồn tại của cô, vì ở Mộ gia đã có Mộ Thừa Hiên làm tâm điểm. Hắn ta luôn là một người ưu tú, xuất sắc trong mắt người đời, luôn được người khác ngưỡng mộ.
Nhưng đối với cô, Mộ Thừa Hiên chính là tên ác ma biếи ŧɦái, hắn ta luôn lấy cô ra làm thú vui để đùa giỡn, thậm chí là lăng nhục. Nói trắng ra, trong mắt hắn ta cô chính là một kẻ ăn mày được ông nội hắn ta thương xót mà nhận nuôi, mà mục đích duy nhất của Mộ gia chủ chính là biến cô trở thành một công cụ gϊếŧ người.
"Chậc chậc, em gái, sao lại ngồi đây một mình vậy? Không ra kia chào hỏi quan khách sao? Ông nội chắc hẳn đang tìm em đó."
Mạn Lan Đình đang ngồi thất thần chọc chọc miếng bánh kem trên dĩa, bỗng nghe thấy giọng nói của Mộ Thừa Hiên vang lên bên cạnh khiến cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Một ánh mắt tràn đầy sự căm ghét cùng khinh bỉ của Mộ Thừa Hiên hướng tới, Mạn Lan Đình cũng không có tránh né, bởi cô đã quá quen với nó rồi. Cô biết Mộ Thừa Hiên ghét cô, không chỉ đơn giản là ghét, phải nói là vô cùng chán ghét.
"Anh muốn làm gì?"
Cô đối mặt với ánh mắt chán ghét kia, lạnh giọng hỏi, đôi mày thanh tú càng lúc càng nhíu chặt lại vì sự kiên nhẫn sắp tan biến. Cô không thích nói chuyện với Mộ Thừa Hiên, nhìn bản mặt của hắn ta thôi cô đã cảm thấy khó chịu rồi, mặc dù hắn ta thật ra rất đẹp trai.
""Làʍ t̠ìиɦ!" Được không?!" Hắn ta cúi người ghé sát vào mặt cô, cười cợt đáp.
Đôi mắt tràn đầy sự chán ghét bỗng chuyển thành ham muốn thứ du͙© vọиɠ mãnh liệt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy kinh tởm và rùng rợn. Mạn Lan Đình nhíu chặt mày lại, khẽ vươn tay đẩy hắn ta ra xa, nhìn hắn ta cảnh giác nói.
"Không nghĩ trong đầu anh lại chứa những thứ ghê tởm như vậy. Nếu như để ông nội biết được...chậc chậc, chắc anh sẽ rất thảm hại."
Nghe thấy những lời châm chọc phát ra từ miệng cô, cơ thể hắn ta trở nên căng cứng, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn cô. Bàn tay đang cầm ly rượu vang siết chặt lại, mơ hồ còn nổi lên gân xanh, dường như chỉ cần dùng lực thêm một chút nữa thôi là chiếc ly trên tay hắn ta sẽ vỡ vụn.
Nhìn cảnh tượng này cũng đủ để hiểu, Mộ Thừa Hiên đang vô cùng rất tức giận, nhưng hắn ta lại chẳng thể làm gì hay phản bác lại những lời cô nói. Bởi vì hắn ta đã từng vì du͙© vọиɠ đen tối đó mà bị Mộ gia chủ phạt nặng, thậm chí là cấm túc một tháng.
Nghĩ đến cảnh tượng năm đó, hắn ta vẫn không khỏi cảm thấy rùng rợn, mặt vô thức cắt không còn một giọt máu.
"Hừ! Được lắm! Đừng vội đắc ý, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết ở cái Mộ gia này!"
Mộ Thừa Hiên siết chặt nắm đấm, rít từng câu từng chữ qua kẽ răng, nhìn cô đe dọa. Nhưng Mạn Lan Đình vẫn dửng dưng không quan tâm, bởi cô biết khi bản thân còn có giá trị lợi dụng trong mắt Mộ gia chủ, tuyệt nhiên Mộ Thừa Hiên sẽ không dám làm gì cô.
"Được, tôi đợi!"
Dù biết bất lợi cho bản thân, nhưng cô vẫn tiếp tục khıêυ khí©h Mộ Thừa Hiên khiến hắn ta tức muốn hộc máu, ngay lập tức rời đi chỗ khác. Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, Mạn Lan Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật sự là vừa nãy làm cô sợ hãi muốn chết.
Cô khẽ vuốt vuốt ngực, bình ổn lại cảm xúc, rồi đi tìm gặp Mộ gia chủ, xin phép rời ra ngoài hoa viên tản bộ. Không nghĩ tới ở một nơi như hoa viên, cô lại gặp được Bạch Thiên Kình, người đàn ông đã khiến cô rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Lúc đó vì mải mê ngắm cảnh đến thất thần, nên cô không chú ý đến trong hoa viên ngoài cô ra còn có sự hiện diện của người khác, đến khi phát hiện ra thì đã muộn. Cô đã vô tình trở thành kẻ nghe lén cuộc nói chuyện của người khác, còn là một cuộc cãi vã của đôi tình nhân.
"Thiên Kình, em xin lỗi. Em không thể từ bỏ sự nghiệp được, anh biết mà, còn có... Em không muốn bản thân trở thành vợ của một kẻ máu lạnh vô tình, suốt ngày chỉ biết chém gϊếŧ!"
Một giọng nói chua ngoa truyền đến tai Mạn Lan Đình, cô khẽ bước lại gần hơn nhìn chủ nhân của giọng nói kia, đó là một cô gái rất xinh đẹp. Trên khóe mắt cô ấy còn vương chút nước, hẳn là nước mắt, cơ thể còn không ngừng run rẩy lên từng hồi, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng thống khổ.
Mà đối diện với cô ấy là một người đàn ông vô cùng dụ hoặc, khuôn mặt góc cạnh đẹp không một góc chết, sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng quyến rũ. Tất cả vẻ đẹp hoàn hảo đều tụ hội trên người đàn ông kia, khiến Mạn Lan Đình đắm chìm, vô thức trái tim nhỏ bé trong l*иg ngực đập loạn xạ.
"Mạn Châu...những lời em vừa nói, đều là sự thật sao?"
Người đàn ông như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy mà hỏi lại, ánh mắt mông lung nhìn cô gái. Trong đó ẩn giấu một thứ tình cảm rất mãnh liệt, Mạn Lan Đình cũng có thể nhận ra đó chính là ánh mắt của một kẻ si tình.
"Phải! Đều là sự thật!" Cô gái kia chắc nịch đáp lại, sau đó lại tiếp tục buông ra những lời nói chua ngoa:
"Còn nữa, anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, làm sao đủ tiền nuôi tôi được. Từ nay về sau tôi và anh đường ai nấy đi, đừng đến tìm tôi nữa!"
Đối mặt với những lời nói khó nghe của cô gái, người đàn ông kia chỉ đứng bất động, không lên tiếng nói bất cứ điều gì. Người đó chỉ lặng lẽ đứng đó, cúi mặt xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó nở một nụ cười chua xót.
"Được."
Rất lâu sau đó, Mạn Lan Đình mới nghe thấy người đàn ông kia nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Dù không thấy rõ ràng được biểu cảm khuôn mặt lúc đó của người đàn ông kia, nhưng cô cũng cảm nhận được dường như lúc ấy người đàn ông kia rất đau khổ.
Không có níu kéo, không có nước mắt, người đàn ông kia chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô gái khuất dần sau ngã rẽ, sau đó tất cả trở lại bầu không gian tĩnh lặng.
Mạn Lan Đình cũng đứng bất động nhìn người đàn ông kia, trái tim của cô khẽ nhói đau, không hiểu sao khi nhìn thấy người đàn ông kia đau khổ cô lại rất khó chịu. Vốn dĩ muốn đi đến chỗ người đàn ông kia, nhưng đúng lúc có người đến gọi cô trở lại bữa tiệc, vì vậy cô đã bỏ lỡ cơ hội.
Từ lúc đó, cô đã không còn gặp lại hắn, cho đến lúc nghe tin bản thân sẽ kết hôn với hắn, cô đã rất ngạc nhiên. Trong lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp, và rồi khi gặp lại hắn, mọi thứ lại trở thành cơn ác mộng của cô.
Khép lại dòng hồi ức, Mạn Lan Đình đứng dậy rời khỏi hoa viên, mang theo muôn vàn cảm xúc phức tạp...