Giang Hoài Việt nhìn Cao Hoán ngã trên mặt đất bằng ánh mắt khinh thường, nhíu mày hỏi: “Chết rồi?”
Diêu Khang bước lên phía trước dò xét hơi thở, quay người nịnh nọt: “Còn chưa, tên này chỉ là ngất đi.”
“Cao Thiên hộ chống đối không chịu nhận tội nên vội vàng ngất đi, đưa về phủ chữa trị cho tốt.” Hắn sửa sang lại cổ áo, không thèm nhìn nữa, xoay người đi ra ngoài đại sảnh. Nhóm Đông Xưởng kéo Cao Hoán đứng lên, Diêu Khang đang chờ bọn thủ hạ tiếp tục tra kiểm rõ ràng, thoáng nhìn Tương Tư một mặt hoảng sợ đang trốn ở cây cột đằng sau, lại sai người đưa nàng đẩy ra ngoài, “Đốc công, còn quan kỹ này xử lý như thế nào?”
Giang Hoài Việt đã ra khỏi phòng, nghe tiếng quay đầu, Tương Tư bị ánh mắt xuyên thấu lòng người của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân ớn lạnh.
Nàng không tự chủ được nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: “Đa tạ Đốc Công cứu mạng... Đốc Công đại ân đại đức nô tỳ ghi nhớ trong lòng! Nô tỳ lúc trước lỗ mãng ngu xuẩn, xin Đốc Công thứ tội...”
Giang Hoài Việt từ trên cao nhìn xuống nàng, lại nghiêng mặt qua.
“Mang về cùng nhau.” Hắn hờ hững dứt lời, trực tiếp hướng về phía lá vàng rơi bước đi.
Nàng bị người ta lỗ mãng trói hai tay, liên tiếp đẩy tiến lên xe ngựa. Trong xe còn có người hôn mê bất tỉnh nằm nghiêng, chính là Phức Quân trước đó được mang đi.
Tương Tư gọi mấy tiếng, Phức Quân cũng không thể mở mắt. Trong lòng nàng hoảng hốt nhưng không cách nào dìu nàng lên, chỉ có thể lại gần tỷ tỷ, dường như chỉ có cách này mới có thể giảm bớt nỗi lo trong lòng nàng.
Từ trưa đến bây giờ, sự việc hối hả không ngừng, thật vất vả mới nhìn thấy Cao Hoán bị bắt, vốn cho rằng cùng tỷ tỷ rốt cục có thể chạy thoát, lại không ngờ bị bắt về Tây Môn, rơi vào vòng xoáy hiểm ác hơn.
Hán vệ ngoan độc tàn bạo thế nào là chuyện xưa nay nàng không dám nghĩ tới.
Nàng chỉ biết, mấy chục năm qua quan viên từ trong ngục còn sống bước ra, quả thực chỉ có vài người đếm được. Phụ thân năm đó bị Cẩm Y Vệ áp giải hồi kinh, cuối cùng chết tại xưởng Đông, nghe nói khi chết đã hoàn toàn thay đổi...
Tiếng xe lăn bánh, nàng gục xuống trong xe, vô hồn nhìn về phía trước. Một lúc sau, lại nghe Phức Quân phát ra thanh âm, nàng vội vàng cúi thấp người gọi.
Phức Quân cố hết sức mở mắt ra, nhìn thẳng vào nàng: “... Đám người Cao Hoán, có làm gì với muội hay không?”
“Không có.” Tương Tư hai má nóng bừng nhỏ giọng “Tên thương nhân kia đang muốn kéo muội vào nhà... Đô đốc Tây Hán liền đến.”
“Đô đốc Tây Hán?” Phức Quân nhíu mày khó khăn nhìn về phía cửa sổ xe, “Tỷ chỉ nhớ rõ có người hỏi tỷ chuyện tình phát sinh hôm nay, sau đó tỷ cũng không biết gì nữa...”
“Đó là Giang đại nhân, sau đó Cao Hoán bị bắt!” Tương Tư ngồi quỳ xuống bên cạnh nàng sốt sắng nói “Cao phủ bị xét nhà, cho nên chúng ta mới có thể thoát ra ngoài.”
Phức Quân dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe, ngây người hồi lâu lại hỏi: “Vậy chúng ta, được trở về giáo phường sao?”
Tương Tư giật mình, giọng như mất tiếng: “Không phải... Chúng ta, bị đưa đi Tây Hán.”
“Cái gì?!”
Tương Tư sợ nàng không chịu nổi, vội vàng an ủi: “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng! Chúng ta không làm sai chuyện gì, Cao Hoán đều đã bị tóm, Tây Hán hẳn là không làm khó chúng ta... Có lẽ, bọn họ chỉ là muốn lần nữa thẩm vấn rõ ràng, sau đó liền đem chúng ta trả về.”
“Trả về?” Phức Quân sắc mặt xám xịt, “Muội biết đã đến Xưởng Đông và Tây Hán đều sẽ gặp cực hình như thế nào... Muốn sống không được, muốn chết không xong... Cha chúng ta... Không phải bị chôn vùi trong tay bọn lang sói này sao? Bọn hắn đều là ác thú ăn người không nhả xương!”
Nàng nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ dứt khoát: “Ta từng thề sẽ bảo vệ muội thật tốt, không nghĩ tới vì ta mà muội bị liên lụy, là tỷ hại muội... Thế nhưng Tĩnh Uyển, muội phải nhớ kỹ, khi còn sống cha thù hận bọn hắn ra sao, chúng ta nếu bị những tên cầm thú này lăng nhục, cha mẹ nơi chín suối sẽ càng thêm hổ thẹn, chi bằng sớm kết thúc!”
Tương Tư ngơ ngác, nước mắt lăn dài: “Tỷ tỷ làm sao đến mức nói lời như vậy! Trước kia không phải tỷ nói, mặc kệ như thế nào đều phải sống sót, chỉ có còn sống, mới có thể đợi đến ngày nỗi oan khuất của cha được giải sao?”
Phức Quân đau đớn nhắm mắt, dường như đã không còn ảo tưởng trong lòng.
Tương Tư hít sâu một chút, tỷ tỷ tính tình cao ngạo, nhiều năm nhẫn nhục sống tạm bợ đã là cực hạn, bây giờ gặp phải chuyện này, sợ nàng khi tiến vào Tây Hán liền liều mình kết thúc. Nàng nhìn Phức Quân đầy vết thương chồng chất, vội vàng chuyển đề tài: “Tỷ tỷ, trước mắt không nên gấp gáp, muội lúc trước có gặp Thịnh công tử ở Đạm Phấn lâu... Hắn biết chúng ta gặp chuyện, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến cứu.”
Nàng bỗng nhiên run lên, “Muội nói ai?”
“Là công tử Thịnh Văn Khải, hắn đã trở về!” Tương Tư vội vàng nói, “Muội có nói chuyện của tỷ cho hắn, hắn rất lo lắng cho tỷ.”
“... Thật?” Phức Quân trên mặt kích động khó tin, đôi mắt dường như đã trải qua mấy đời bi thương dần dần gợn sóng.
Tương Tư trong lòng đau đớn, trên mặt lại còn mang theo ý cười: “Muội làm sao lại lừa tỷ...”
Không ngờ, chưa kịp nói lời nào thì bên ngoài đã có tiếng vó ngựa cất lên, chiếc xe dần dần dừng lại..
“Xuống mau!” Người Đông xưởng dữ tợn lôi nàng xuống. Tương Tư hai tay bị trói, đứng không vững suýt nữa té ngã, thấy hai người khác lên xe nhấc Phức Quân xuống, gấp đến độ hô lên: “Nàng bị thương rất nặng, đừng va vào!”
Người Đông Xưởng phớt lờ nàng, liên tục đẩy nàng hướng về phía trước. Sắc trời sớm đã đen, chung quanh yên tĩnh như bóng ma, có thể mơ hồ nhìn thấy vách tường cao chót vót màu trắng xám kéo dài, chỉ có cửa hông một bên mở ra. Nàng loạng choạng bước vào cửa, dây thừng trên tay vừa được cởi, ngay sau đó đã bị tấm vải đen bịt mắt, trong lòng hoảng hốt.
Lảo đảo bước đi, cách đó không xa truyền đến giọng nói thiếu niên kinh ngạc.”Ai? Chuyện gì vậy, đốc công không phải nói là đến chỗ Cao Hoán sao? Làm sao lại mang về hai cô nương?”
Đông Xưởng đáp: “Đốc Công hạ lệnh mang về, trước tiên nhốt lại rồi tính. Một người còn bị thương không nhẹ, làm phiền ngài chăm sóc.”
“Phi phi phi, khó trách sáng nay mí mắt ta liên tục nhảy, người này cả người đầy máu loang lổ, cũng đừng chết ở bên cạnh ta a...” Người kia oán than liên tục, dẫn đám người tiến đến.
Tương Tư càng lo lắng bất an, không biết đã vòng qua bao nhiêu đường, cuối cùng bị đẩy vào nhà, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, sau đầu chợt buông lỏng, có người cởi tấm vải đen bịt mắt.
Bốn phía u ám, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ chỉ thắp một ngọn đèn dầu. Đứng gần đó là một thanh niên áo xanh, khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt không hài lòng, hắn ta nhìn nàng vài cái dò xét rồi tiếp tục chăm đèn.
Tương Tư theo bản năng đứng sát cánh cửa, giấu tay sau lưng nhẹ nhàng nắm then cửa, thiếu niên chậm rãi nói: “Đừng tốn sức, muốn chạy trốn? Ngươi biết đây là nơi nào sao?”
Nàng co người lại, “Tây Hán?”
“Biết được Tây Hán liền tốt!” Hắn như thằng bé con bĩu môi, “Chờ ở tại đây đi, đợi Đốc Công lên tiếng, chúng ta tự nhiên sẽ theo lý xử trí.”
Theo lý xử trí?
Là phải vào tù hay là chịu phạt? Tương Tư sắc mặt trắng bệch, thấy bên trong chỉ có mình mình, không khỏi hỏi: “Tỷ tỷ của ta bị các ngươi mang đi nơi nào rồi?”
“Gấp cái gì? Cũng không phải đưa đi chặt đầu.” Hắn dừng một chút, ra vẻ nhân hậu, “Ta còn sợ nàng chịu không nổi mấy ngày liền chết đó, tự nhiên có người chăm sóc, ngươi chính là nên an phận đợi ở đây.” Dứt lời, liền mở cửa phòng rời đi. Tương Tư mới đuổi kịp một bước, cửa phòng đã bị hắn đóng sầm lại, khóa sắt rơi xuống, nàng hoàn toàn bị nhốt trong phòng.
“Ta đã làm sai điều gì mà lại bị nhốt ở đây?” Nàng lo lắng nhìn qua cửa sổ, “Sao ngươi không dẫn ta đi bái kiến Đốc Công, ta muốn hướng ngài thỉnh tội xin lỗi...”
“Đốc Công đang bận, nào có rảnh gặp ngươi? Không nên hỏi nhiều cũng đừng mở miệng, chúng ta bắt người còn cần một năm một mười nói cho ngươi biết rõ ràng?” Hắn ở ngoài cửa sổ làm mấy động tác tay, cố ý hung tợn nhe răng cười lộ răng nanh sắc nhọn, “Chảo dầu đằng kia, chỉ chờ tim, gan, phổi, thận của tội phạm cho vào nồi, hay còn lấy thêm lưỡi của ngươi cho vào?”
Tương Tư mím chặt môi, nắm lấy song cửa sổ không dám hé răng.
Dương Minh Thuận thấy nàng hiển nhiên đã bị dọa, quay lưng cười trộm mấy lần, liền xoay người đi đến một sân khác, sai bảo thủ hạ xắc cho Phức Quân một chén thuốc, mới chạy lại hình phòng bên kia. Hình phòng nằm ở chỗ sâu nhất, ban đầu xây dựng như vậy để tránh tiếng la khóc ra bên ngoài, mặc dù như thế toàn bộ kinh thành này ai không biết Tây Hán tàn khốc ra sao? Còn chưa đến gần liền sớm tránh né đi đường vòng, bởi vậy nhà giam giữ bí mật ngay chốn phồn hoa phía Tây kinh thành nhưng cũng không có mấy người dám ở chung quanh.
Hắn đạp trên bóng đêm đi vào hình phòng, bên trong gào khóc đến kịch liệt.
Thanh âm sắc nhọn chói tai, chấn động đến đau đầu. Xuyên qua một đường hầm dài, cuối cùng là căn phòng đá lạnh lẽo, tên thương nhân toàn thân béo thịt đã máu me khắp người ngã vào mấy bậc thang. Thủ hạ Diêu Khang dùng roi da trâu thấm nước, đang chuẩn bị trận tra tấn lần nữa.
Giang Hoài Việt ngược lại vẫn thờ ơ ngồi giữa bục cao, Dương Minh Thuận bận bịu dâng lên chồng sổ dày trên dĩa gỗ, sau đó lui đến một bên.
Giang Hoài Việt tùy ý lật xem những quyển sách kia, chậm rãi nói với Tống Dẫn: “Giấy tờ tìm ra ở Cao phủ trước đó chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, Cao Hoán chỉ dựa vào mình cũng không cách nào vì ngươi giành chức vị cho đám con cháu đồng hương, việc đã đến nước này, Tống đại quan nhân còn không chịu nói rõ ràng?”
Tống Dẫn run mặt, “Đại nhân... Ta, ta thực sự không biết! Cao Thiên hộ nhận liền liền thu xếp cho con cháu chúng ta vào làm Hán vệ, nhưng hắn đến cùng còn tìm người nào hỗ trợ cũng sẽ không nói cho ta...”
Hắn lời còn chưa dứt, bên cạnh người hành hình Đông xưởng đã vυ"t ngọn roi, nhất thời da tróc thịt bong tróc máu đen chảy ròng. Tống Dẫn thảm thiết kêu đừng, mắt thấy thủ hạ Diêu Khang đưa qua một cây sắt thiêu nóng đỏ, hồn bay phách lạc, há to miệng tru lên, âm thanh cực kỳ thảm thiết.
Diêu Khang không mất cơ hội cơ nghiêm nghị đe doạ: “Ngươi còn dám ngụy biện?! Cao Hoán bản thân còn khó bảo toàn, ngươi vì hắn mà làm khiên đỡ chết có ích lợi gì?! Một gậy này đâm xuống so với roi đều thoải mái hơn nhiều!”
“Ta, ta thật sự không muốn gánh chết!” Tống Dẫn hận không thể đem trái tim móc ra, đập vào phiến đá khóc lóc ” Nếu ta thật sự biết hắn còn tìm đến quan viên nào, ta thật sự có thể còn sống sao?”
Giang Hoài Việt liếc xem một chút, gậy sắt nung đỏ trong tay Đông Xưởng đã nhắm ngay ánh mắt Tống Dẫn, Tống Dẫn toàn thân run rẩy bất tỉnh. Dương Minh Thuận khục một tiếng, mang theo ý cười hoà giải: “Đốc công ngài nhìn, tên gia hỏa này giống như cũng không phải cố ý muốn cùng ngài đối nghịch, chẳng qua chỉ là không nhớ ra Cao Hoán đến cùng còn tìm người nào, không bằng chúng ta nhắc cho hắn một chút, cũng miễn cho hắn phải chịu tội?”
Giang Hoài Việt rũ mắt hỏi: “Ngươi thật là có lòng tốt, cũng đừng đến lúc bị người ta cắn lại một cái, nói là chúng ta cưỡng bức dẫn dụ, còn dựng chuyện bảo chúng ta bao che.”
Tống Dẫn kia là nhân vật khôn khéo, nghe lời này lập tức phủ phục bò đến, “Đốc công minh giám! Đầu óc ta hồ đồ, Cao Thiên hộ đúng là nói với ta danh tính những quan viên khác, nhưng ta lại không biết bọn hắn, nghe liền quên...” Hắn nâng lên gương mặt nhuốm máu, cười gượng rơi lệ, “Chỉ cần ngài thiện tâm nhắc nhở tiểu nhân, rất nhanh đều có thể nhớ lại! Nhớ rõ ràng, bảo đảm sẽ không quên!”
Giang Hoài Việt quay mặt chỗ khác, không muốn nhìn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn kia, khẽ xoa lông mày yên lặng.
Dương Minh Thuận ngầm hiểu, lập tức từ trong mâm gỗ mang đến một quyển sách, lắc lắc trước mắt Tống Dẫn, kéo dài giọng đọc lên năm sáu cái tên “Lần này nhớ chưa? Đừng qua vài ngày liền nói nhớ không ra!”
“Ghi nhớ! Ghi nhớ! Quên cha mẹ ruột cũng sẽ không quên tên của bọn hắn!”
Tống Dẫn dập đầu như giã tỏi, lập tức có Đông Xưởng lấy ra một tờ giấy, dắt lấy ngón tay của hắn ấn vào dấu đỏ như máu. Giang Hoài Việt lúc này mới đứng dậy, chậm rãi nói: “Cao Hoán làm sao cùng những người này thông đồng mua bán chức vụ Cẩm Y Vệ, còn phải hỏi kỹ. Diêu Thiên hộ, ngươi lại thẩm tra đi.”
Diêu Khang khom người trả lời, Giang Hoài Việt liền thảng nhiên bước xuống bậc thềm, đi về phía hành lang.
Dương Minh Thuận một đường theo sát, hớn hở ra mặt: “Đốc công, sáng sớm hôm nay mí mắt tiểu nhân liên tục nhảy, liền không nhịn được tính một quẻ, quẻ tượng kia nói là đã đến lúc có chuyện thành. Bởi người ta nói mưu cầu nhân duyên là chuyện phí sức, sắp tới nhất định có...”
“Ngươi nói tiếng người sao?!”
Giang Hoài Việt tức giận liếc hắn một chút, Dương Minh Thuận vội vàng nghiêm mặt nói: “Chúc mừng đốc công chúc mừng Đốc Công, cái thằng Cao Hoán này ngông cuồng cực kì, trước kia còn trên yến tiệc cố ý khıêυ khí©h lão nhân gia ngài, lúc này khẳng định triệt để xong đời!”