Thịnh Văn Khải kinh ngạc, bây giờ mới rõ tại sao nhìn nàng cảm giác rất quen thuộc.”Cô... Cô làm sao lại ở chỗ này? Còn nữa, tỷ tỷ Tĩnh Ngâm của cô đâu?”
Tương Tư nghẹn ngào đem chuyện lúc trước tóm tắt với hắn, Thịnh Văn Khải ngơ ngác hồi lâu: “Làm sao có chuyện này? Tĩnh Ngậm nàng... Thế mà lại gặp phải chuyện này...”
“Tỷ tỷ đã bị bắt đi hồi lâu, ta không biết tìm ai hỗ trợ, lại gặp được ngươi!” Tương Tư cõi lòng đầy chờ mong, Thịnh Văn Khải sắc mặt tỏ vẻ nghiêm nghị, thì thầm: “Năm đó chuyện phụ thân cô khiến Thịnh gia bị liên luỵ, ta ở trong quân phía Bắc đợi vài năm, được chuyển đến kinh thành cách đây không lâu...”.
TruyenHDVẻ u ám giữa hai hàng lông mày của hắn vẫn không suy giảm, trái tim Tương Tư không khỏi có chút chìm xuống, lúc này trong sảnh truyền đến tiếng kêu, dường như có người đang gọi Thịnh Văn Khải quay về.
“Ta có chuyện quan trọng, không có thời gian cùng cô nói dong dài, chờ tiệc tan lại bàn.” Hắn quay đầu quan sát, dặn dò nói, “Còn nữa, để tránh phiền phức, trước mắt đừng nói với ai chuyện quá khứ hai nhà chúng ta.”
“Nhưng tỷ tỷ...” Trong lòng nàng lạnh lẽo, Thịnh Văn Khải đã quay người đi về sảnh.
Cơn gió ẩm ướt mang theo mưa qua hành lang, lăn lên nàng rơi xuống mép váy.
Nàng đứng ở hành lang trống rỗng, trong lòng đủ các loại cảm xúc đan xen, một lát sau mới đờ đẫn lui ngồi dưới hiên, nhìn nước mưa liên tục rơi xuống góc mái, đánh cho cỏ cây góc tường không ngừng rung động.
Sau một khoảnh khắc xuất thần, từ xa có người gọi nàng, là Xuân Thảo ôm đàn tì bà cùng những ca kỹ khác tiến đến. Mọi người nhạc nhiên thấy nàng ngồi thất thần dưới mái hiên, Xuân Thảo bước lên phía trước thay nàng sửa sang lại trâm châu: “Ngươi vẫn luôn ở đây sao? Bên trong bây giờ đã muốn gọi chúng ta vào.”
Tương Tư có chút lơ đãng, nhưng lại không còn cách nào, đành phải tiếp nhận tì bà, đi theo các ca kỹ cùng tiến vào sảnh.
Bên ngoài mưa gió ảm đạm, trong sảnh ánh sáng lóa mắt, những ngọn đèn lá sen mạ vàng xung quanh sảnh được thắp sáng, phản chiếu một thế giới khác.
Trước lễ đường có một bục gỗ đàn hương được thiết kế đặc biệt để hát và chơi nhạc, rèm châu buông xuống đung đưa, các giai nhân đông đảo theo thứ tự ngồi xung quanh. Vẻ ngoài lộng lẫy trang nhã, mỗi người một vẻ, váy áo lấp ló nhẹ nhàng. Tiếng dương cầm vang lên vài lần, giống như dòng suối phá băng, khẽ khàng róc rách. Tiếng sáo trúc du dương, hấp dẫn chim muông trên mây bay lượn cất tiếng kêu. Cùng mưa gió rả rích, tiếng đàn và tiếng sáo thay đổi uyển chuyển, lúc cao lúc thấp, hòa quyện vào nhau.
Bỗng một vòng dây rung lên như trào dâng, tiếng đàn tỳ bà như hạt đi trên đĩa ngọc, mưa bắn tung tóe thủy tinh, rung động lòng người.
“Hiểu Oanh thúc giục nảy lòng tham nấn ná. Xấu hổ đối cô loan. Mưa xuân mành trúc se se. Sở Vân Mạn. Đông quân quan tâm chi đến tiều tụy. Một vết đứt ruột còn vấn vương.”
Tương Tư như cây liễu thổi qua gió, cau mày và hát giọng trầm. Ánh sáng vàng nhạt và bóng đen trải khắp mặt đất, rèm cửa thưa thớt khẽ đung đưa, ngăn cách hai khung trời ấm lạnh.
“Ta không ngừng xây khóa, lặng lẽ nuốt sầu bi. Một sự tình xuân tâm chảy về hướng Đông.”
Ánh đèn nhấp nháy khiến nàng choáng váng, trong đầu nàng vẫn còn hiện ra cảnh Phức Quân bị lôi đi. Chỗ vết máu loang lổ kia hóa thành phồn hoa trước mắt.
Trong bữa tiệc quan lớn ăn uống linh đình, Thịnh Văn Khải thần thái khiêm tốn bên cạnh quan viên tiếp chuyện phiếm, tuyệt không nhìn trên đài một chút. Trâu Thị lang dùng ánh mắt mập mờ liếc nhìn nàng, mỉm cười nói nhỏ với người đang ngồi ở ghế chính giữa.
Người kia nhìn chẳng qua chừng hai mươi, trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh nước biển hoa văn màu bạc, đội khăn lưới khóa màu đen ngọc bích, chỉ nhìn rượu trong ly, mang theo vẻ tự nhiên bất cần và kiêu ngạo.
“... Như cây la hán sống dựa vào thân thông. Như dây cung buộc vào đàn ngọc, hòa mình cùng tri âm. Nguyện ước mãi bên nhau, lưu luyến chẳng xa rời…” Giọng nàng trầm thấp uyển chuyển, hát ra chuyện tình phong trần nữ nhi.
Dưới ánh đèn, Thịnh Văn Khải rốt cục đứng dậy. Tương Tư trong lòng giật mình, chờ đợi hắn có thể mở miệng cứu giúp.
Nhưng mà hắn đeo theo nụ cười hèn mọn, hướng người trẻ tuổi kia mời rượu.
Người kia không hề đứng lên, chỉ nhấp một ngụm trong ly rượu, Thịnh Văn Khải ngược lại nốc một ly cạn sạch.
Đám người bật cười, dây đàn tỳ bà rung lên như ngọc vỡ, Tương Tư hát đến đoạn “Đừng ỷ vào sự tin tưởng bản thân, để rồi dốc lòng cho Đông quân. Phải tin rằng mọi chuyện đều do duyên số, không thể nắm giữ trong tay người”, cảnh tượng trước mắt và trong lòng giao thao, nhịn thật lâu nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống.
Ván gỗ đàn hương đỏ gõ nhẹ, tiếng sáo trúc càng trầm xuống, sau khi hát xong lời này, nàng sợ người dưới đài nhìn thấy mình rơi lệ, liền yên lặng quay mặt, dùng đàn tì bà che khuất nửa gương mặt.
Tiệc rượu đã tàn, mưa gió dữ dội kéo đến không dứt, hỗn loạn cả vườn cỏ cây.
Đám người kia đành phải nán lại một lúc, Nghiêm ma ma cùng mấy giai nhân yêu kiều tận tình ở trong sảnh hầu hạ. Tương Tư lấy cớ dặm phấn, lén lút đến bên đình nhỏ, qua hồi lâu, Thịnh Văn Khải vội vàng từ sảnh bên trong tiến đến, nhìn xung quanh mới tiến đến trong đình.
Nàng không thể lại gọi hắn anh rể, cúi đầu ba tiếng Thịnh đại nhân.
“Tĩnh Uyển.” Hắn trù trừ nói, ” Tỷ tỷ của Cao Hoán là Huệ phi nương nương đắc thế ở trong cung, huống chi ta vừa rồi đã nói với cô, ta chỉ mới đến kinh thành, trong Cẩm Y Vệ cũng không có người quen bằng hữu, thực sự không có biện pháp cứu Tĩnh Ngậm. Chẳng qua Cao Hoán mang tỷ tỷ cô đi trước mắt bao người, chắc sẽ không thật sự lấy mạng nàng, trước mắt không nên quá sốt ruột... Có lẽ hắn chỉ phạt đòn Tĩnh Ngậm, liền sẽ thả nàng trở về.”
“Chỉ phạt đòn? Hắn một khi đã ra tay thì ác độc vô cùng, tỷ tỷ lúc bị kéo đi đã đầy vết thương chằng chịt. Ngài quen biết những quan viên kia, bọn hắn cũng không biết Cẩm Y Vệ sao?” Nàng sợ bị cự tuyệt, lại vội vàng nói, “không cần phải cầu người mang tỷ tỷ trở về, chỉ cần gặp Cao Hoán nói chút đạo lý...”
“Làm sao ta có thể ăn nói với các vị đại nhân chân tướng này?” Thịnh Văn Khải nhìn nàng, hàm ẩn vẻ trách cứ, “Còn nữa, ngươi vừa rồi đàn hát Đoàn vương phụ lòng Quế Anh là có ý gì? Không phải châm biếm ta bạc tình bạc nghĩa? Quan trường tình thế rắc rối phức tạp, làm sao chỉ một hai câu là có thể xong chuyện?”
“Không phải không phải! Khúc hát kia là Trâu đại nhân sớm đã chọn, ta làm sao có ý mượn khúc châm biếm ngài...” Nàng nóng vội cuống quít giải thích, chỉ sợ Thịnh Văn Khải cũng vứt bỏ nàng mà đi. Hắn thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay nàng, “Được rồi, bạc này cho cô, nếu Tĩnh Ngậm có thể trở về, thay ta vì nàng mua chút thuốc trị thương, chỉ là đừng nói cho người bên ngoài.”
Tương Tư như bị trúng tên, mạnh mẽ nhét bạc vào tay hắn, “Ta không muốn tiền này, ta chỉ sợ nàng chịu tội, sợ nàng... Về không được...”
“Ta cũng không phải là không niệm tình bạn cũ, nhưng tình thế như thế, thì có biện pháp gì?!” Thịnh Văn Khải lúng túng, ngừng một chút nói, “Cô... tự mình bảo trọng.”
Nàng ngơ ngác đứng ở đằng kia, mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy bóng lưng hắn im lặng rời đi, chút hi vọng còn xót lại vỡ nát, cảm thấy tứ cố vô thân tới cực điểm.
Mưa to như trút nước, hai mắt nàng đẫm lệ, nghe thấy cửa sảnh lớn vừa mở.
Hoảng sợ quay người, trong tầm mắt mông lung, có người từ bên trong đi ra, rèm cửa bởi vì gió mà lay động, tua rua cũng đinh đang nổi lên.
Tùy tùng bên cạnh vì hắn mà mở ô giấy dầu, hắn nói nhỏ mấy tiếng sau đó hai tên sai vặt ở Đạm Phấn lâu dẫn hắn hướng đình Vân Trì mà đi.
Một lúc sau, Xuân Thảo từ sảnh vội vàng bước ra, đi qua Tương Tư đang ngồi thất thần một mình, nhạc nhiên: “Ngươi làm sao ngồi ở chỗ này? Chúng ta còn tưởng rằng ngươi đi dặm phấn...”
Tương Tư không nói gì lắc đầu, Xuân Thảo khuyên giải: “Mau mau trở về đi, không ma ma lại phải gọi người tới tìm ngươi. Các đại nhân bên trong kia còn đang hứng khởi, xem ra sẽ không rời đi trong chốc lát.”
Tương Tư nghĩ đến Thịnh Văn Khải còn bên trong, không muốn xấu hổ đối mặt, liền hỏi Xuân Thảo muốn đi đâu.
“Đi phòng bếp đưa canh giải rượu.” Xuân Thảo đảo mắt nói nhỏ, ” Vị đại nhân áo xanh kia hình như không thích uống rượu, uống vài chén lại nói là hơi mệt chút, liền đến đình Vân Trì bên cạnh thủy tạ nghỉ ngơi. Ma ma bảo ta một lúc nữa mang canh sang.”
Tương Tư tâm thần bất định, nghĩ đến đám người đó đối với hắn thái độ kính cẩn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có nghe ra hắn mang chức quan gì?”
Xuân Thảo lắc đầu: “Không biết đâu, những người khác đều xưng tên họ, duy chỉ có vị kia, bọn họ chỉ gọi hắn là đại nhân...” Nàng đảo tròn mắt, “Nhưng ta nghe được có người gọi người bên cạnh hắn là Diêu Thiên hộ.”
Tương Tư chấn động: “Thiên hộ? Cái người cao lớn bung dù cho hắn sao?”
Xuân Thảo vội vàng nói: “Không phải mới đây còn tiễn hắn một đường đến thủy tạ sao? Có thể khiến Thiên hộ làm thuộc hạ, xem chừng hẳn là đại quan phủ Nam Bắc? Chớ nhìn hắn trẻ tuổi, thế mà đã lợi hại như vậy... Đúng, Cao Hoán kia không phải là Cẩm Y Vệ sao? Nói không chừng bọn hắn còn quen biết!”
Nàng mới vừa vặn dứt lời, Tương Tư đã đứng dậy.”Xuân Thảo, ngươi đến phòng bếp trước, một lúc ta liền đến.”
“Ngươi không trở về sảnh sao?”
Nàng rũ mắt, đôi mắt trầm tĩnh mà đượm buồn, tiến lên vài bước thì thào nói: “Ta đi trang điểm... thay đổi quần áo.”
Một trận mưa gió khiến cây cối nghiêng ngả. Tương Tư ngồi một mình trước bàn gương, sau khi hít sâu một hơi, mở ra hộp gương.
Bông thơm lướt mặt, phấn trang điểm còn thơm mùi hoa nhài tím, họa đôi lông mày, môi đỏ thắm, trong gương đồng phản chiếu gương mặt như sen hồng. Những bông hoa mây trôi tô điểm giữa trán, nàng rũ mắt xuống, nơi xương quai xanh trắng noãn điểm mấy nụ hoa rơi, vòng eo thướt tha, váy áo linh động.
Từng bước một đi xuống lầu, hoa thạch lựu lúc nãy vẫn còn xinh đẹp rơi vãi tứ tung, cánh hoa đỏ tươi rơi xuống nước đọng, ngâm nước đến hỏng nhị hoa.
Ở cuối hành lang, Xuân Thảo chờ đã lâu, nàng từ đó tiếp nhận cái khay, không dám nhìn nhiều, chợt im lặng rời đi. Quẹo góc, đã có thể nhìn thấy bờ thủy tạ đình Vân Trì. Trong mưa gió đan xen, màu xanh tươi tốt của khu vườn phản chiếu góc mái hiên màu đỏ son, và mặt nước của thủy đình vốn dĩ trong veo như ngọc lại nhấp nhô, mang một nỗi buồn làm xao xuyến chúng sinh.
Gió xuyên qua dãy hành lang dài, Tương Tư bưng khay hướng thẳng về trước, chiếc váy theo gió nhẹ phẩy, bay lên rơi xuống theo bước chân nàng, tựa như bôn ba ngàn dặm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, phía trước chính là thủy tạ yên tĩnh. Sắc trời âm u, cạnh cửa chỉ có thủ vệ Thiên hộ nắm đao, cửa gỗ chạm khắc tinh tế đóng chặt, bên trong không một chút ánh sáng.
Nàng trù trừ một chút, nam tử thân hình cao lớn kia liền nhíu mày quát hỏi: “Làm gì?”
“Phụng ma ma phân công, đưa canh thang giải rượu đến cho đại nhân.” Nàng hơi cong hạ eo, chỉ sợ bị cự tuyệt bên ngoài.
Nam tử dò xét nàng vài lần, nghiêng người đẩy ra nửa cánh cửa, ra hiệu cho nàng đi vào. Nàng tim đập như trống chầu, cúi đầu lặng yên tiến vào thủy tạ.
Ánh sáng trong đại sảnh mờ mịt, nơi uống trà trước đó đã được thu dọn sạch sẽ, chính điện trống không một bóng người. Nàng đứng tại cổng giật mình, lập tức nhìn về chỗ ngồi phía bên trái.
Bức bình phong chạm khắc gỗ đàn hương đỏ khảm ốc và chim muông đứng yên lặng, Tương Tư cẩn thận mà tiến lên một bước, cách bình phong nói khẽ: “Đại nhân là ở bên trong nghỉ ngơi sao? Nô tỳ là đến đưa canh giải rượu.”
Sau tấm bình phong yên tĩnh im ắng, sau một lúc mới có người lên tiếng: “Vào đi.”
Giọng nói khiến người nghe cảm thấy mỏng và lạnh, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bưng khay lượn lờ chuyển qua bình phong.
Một kiểu tĩnh mịch khác được ngăn cách bởi bức bình phong. Dưới cửa sổ có một chiếc ghế dài màu vàng có họa tiết hoa mỹ, nam tử dựa vào nhắm mắt lại, khi nghe thấy tiếng nàng đi vào, cũng chỉ nhìn liền lại nhắm lại hai mắt.
Trong căn phòng mờ mịt, một thân y phục xanh đen hòa lẫn màu bóng đêm đen tuyền, chỉ có vài sợi chỉ bạc lặng lẽ sáng lên, nổi bật lên người như ngọc, đẹp đẽ mà cô độc.