Trong bữa tiệc có người nói: “Thật khéo, lần trước Trâu Thị lang đến Đạm Phấn lâu, cố ý gọi ngươi hát khúc, bản quan còn nhớ kỹ.” Lại hướng Giang Hoài Việt cười nói, “Hình như ngày đó đốc công cũng ở đấy, không biết có ấn tượng không?”
Hắn bưng chén rượu lên, cười nhạt một tiếng: “Có chuyện như vậy sao, ta không nhớ rõ lắm.”
Trấn Ninh Hầu vung tay lên: “Đã thế, liền từ nàng bắt đầu tấu khúc đi!”
Chủ tử lên tiếng, nhóm ca kỹ tự nhiên đều tuân theo, trừ Tương Tư tất cả đều lui ra phía sau mấy bước. Tương Tư hơi chần chờ, đành phải ôm tì bà ngồi xuống. Ngón tay nhỏ nhắn linh động, tiếng đàn véo von, chợt như suối núi mát tinh khiết bay bổng, chợt như biển xanh sóng vỗ ào ào, lúc nhẹ nhàng như gió xuân, dịu dàng lướt qua mặt, lúc gấp rút giống như một vạn con ngựa đang phi nhanh lao tới, chấn động lòng người.
Trong bữa tiệc Trấn Ninh Hầu ngồi ngay ngắn gật đầu, chúng quan viên xì xào bàn tán, mà Giang Hoài Việt thì an yên tĩnh ngồi yên ở đó, tự rót tự uống, phảng phất như chưa từng quen biết Tương Tư.
Một khúc đã xong, dư âm lưu luyến, trong phòng lúc đầu yên tĩnh, chốc lát đám người vỗ tay khen ngợi, chỉ có hắn thần sắc vẫn nhàn tản, chỉ nhìn Tương Tư một chút, liền thu hồi ánh mắt.
“Nô tỳ mới đến kinh thành, bêu xấu trước các vị đại nhân.” Tương Tư chậm rãi đứng lên, lại lần nữa hành lễ. Trấn Ninh Hầu gật đầu ca ngợi, quan kỹ tiếp theo thứ tự mà lên, hoặc đánh đàn hoặc thổi tiêu, phong quang kiều diễm, bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn.
Ăn uống linh đình, cả phòng thơm ngát, Giang Hoài Việt ngồi trong bữa tiệc, tuyệt không nhìn Tương Tư thêm một chút, mà nàng cũng từ đầu đến cuối đợi ở một bên, ánh mắt chỉ rơi vào giữa bình phong núi non đậm nhạt.
Rượu đến vòng thứ ba, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, có quan viên thức thời vẫy gọi mỹ nhân đến ngồi giữa rót rượu, nhóm quan kỹ nhao nhao buông xuống nhạc cụ, lượn lờ mềm mại dựa sát vào Trấn Ninh Hầu cùng mọi người bên cạnh.
Tay ngọc cầm ấm, rượu ngon rót ra, rượu ngon pha lẫn mùi hương son phấn, tiếng cười đùa ríu rít lần lượt vang lên. Tương Tư vốn cũng không thích dạng tình huống này, thêm nữa gặp Giang Hoài Việt ở đây, cho dù làm bộ như không thấy, cũng cảm thấy giơ tay nhấc chân đều xấu hổ. Nhưng do thân phận hạn chế lại không thể không từ, đành phải cố ý trì hoãn, kề đến một vị đại nhân tuổi lớn hào hoa phong nhã, vì đó rót rượu khuyên uống.
Lão giả kia diện mạo hiền lành, uống vào rượu ngon liền hỏi nguyên quán Tương Tư cùng quá khứ ngày xưa. Nàng còn chưa đáp mấy câu, lại bị hắn rót một chén rượu, đương lúc cảm giác mặt đỏ đến mang tai, chợt nghe thấy đối diện có nữ tử ai nha một tiếng, ngẩng đầu đã thấy quan kỹ phụng dưỡng bên cạnh Giang Hoài Việt thần sắc khẩn trương, nóng vội cuống quít lấy khăn lụa ra hướng trên người hắn lau.
Hắn đưa tay né tránh, Trấn Ninh Hầu khiển trách quan kỹ kia: “Cái chén cũng bưng không xong, làm sao mời rượu?!”
“Nô tỳ... Nô tỳ đáng chết, không nghĩ tới đại nhân không nhận...” Nữ tử xinh đẹp run lẩy bẩy, lui ra phía sau mấy bước.
“Không có gì đáng ngại.” Giang Hoài Việt khục một tiếng, giương mắt nhìn về phía Tương Tư, “Đổi người khác là được.”
Lão giả bên cạnh Tương Tư thấy thế, thuận nước đẩy thuyền chào hỏi đổi nữ tử kia sang đây. Tương Tư còn đang do dự, ánh mắt lạnh lùng của Giang Hoài Việt đã nhìn chằm chằm tới. Nàng đành phải chậm rãi từ từ chuyển đến bên cạnh hắn.
Bữa tiệc tiếp tục náo nhiệt, Trấn Ninh Hầu đã cùng quan kỹ bên người tùy ý nói cười.
Giang Hoài Việt không nói một lời nhìn Tương Tư, nàng dường như trong lòng vẫn mang e ngại cùng hiềm khích, sau một lúc lâu, mới chậm rãi quỳ gối bên cạnh, buông thõng mi mắt đen dày, dùng khăn lụa trắng thuần thêu bướm thay hắn nhẹ lau vệt rượu trước vạt áo.
Tay ngọc thon thon lướt qua vạt áo vàng dệt kim màu lam sẫm, ánh mắt hắn trầm xuống, rơi xuống chiếc cổ mịn màng duyên dáng của nàng.
Đôi khuyên tai thạch ngọc lam dát bằng lụa vàng đang lắc lư, dập dờn sinh tư.
Hắn khẽ hạ thắt lưng, dựa vào gần, Tương Tư cảnh giác ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn.
Trong mắt nàng có dè chừng sợ hãi, run rẩy, Giang Hoài Việt lập tức lạnh lùng, cụp mắt nhìn chén rượu trong tay, lại dùng giọng Nam Kinh mà nàng quen thuộc nhất trầm giọng: “Lão đầu kia, háo sắc.”
Tương Tư chưa hề nghĩ rằng trong trường hợp này, từ hắn còn có thể nghe được giọng nói quê hương, nhất thời không kịp phản ứng. Giang Hoài Việt ghét bỏ liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lại ném sang đối diện. Tương Tư lúc này mới vụиɠ ŧяộʍ liếc qua, lại thấy lão giả tóc hoa râm trước đó, mắt đã say lờ đờ đem bàn tay quan kỹ nắm lấy, xoa đi xoa lại.
Trên mặt nàng nóng bừng, lại không biết nên đối Giang Hoài Việt nói cái gì cho phải, ngập ngừng ngẩng đầu đυ.ng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn.”Không phải nói không có khách nhân sao? Hôm nay lại bị ta tại chỗ nhìn thấu!”
Giữa tiếng vui đùa, hắn hạ giọng, nhưng ý chỉ trích lộ rõ trên mặt.
Tương Tư đột nhiên bị trách cứ đến không hiểu vì sao, nghĩ nghĩ mới hiểu được hắn nói đến nguyên nhân mình giao giấy trắng, không khỏi nhỏ giọng ủy khuất giải thích: “Ta làm sao dám lừa gạt ngài, thời gian trước đắc tội ma ma, một mực đang bị nhốt, hôm nay có người đến điểm tên của ta, mới đi khỏi Đạm Phấn lâu.”
“Cô thay bà ta kiếm tiền, bà ta nhốt cô làm cái gì?”
“... Trách ta không nghe lời, không thuần phục.”
Hắn dò xét Tương Tư, nở nụ cười gằn: “Xác thực không làm người khác ưa thích.”
Lại bị nói móc như thế, Tương Tư thừa dịp đám đông say sưa, len lén nguýt hắn một cái. Vốn cho rằng hắn hẳn sẽ không lưu ý, không nghĩ tới Giang Hoài Việt lại lạnh lùng nói: “Cô dám trừng ta?”
“Nô tỳ sao dám có gan này?” Nàng còn quỳ gối bên người hắn, đi đứng đều mỏi nhừ, mượn không khí lả lướt này, đem tay nhẹ khoác lên trên gối hắn, nửa oán hận nửa xấu hổ nói, ” Đốc công đã cảm thấy nô tỳ không có thành tựu, vậy liền từ bi bỏ qua ta, mỗi người riêng phần mình mạnh khỏe, không được sao?”
Nàng vốn là chếnh choáng nũng nịu, muốn hắn đừng có gọi mình làm cái gì mật thám, thế nhưng lời này trong tai Giang Hoài Việt nghe đến lại có cảm giác khác thường. Cái gì mà từ bi bỏ qua, còn mọi người riêng phần mình mạnh khỏe, cảm giác giống như là lời nói giận dỗi chia tay của tình nhân. Nếu như bị người khác nghe được, còn tưởng rằng Giang Hoài Việt hắn cũng giống Bùi Viêm, bá chiếm quan kỹ không chịu buông tay!
Trong lòng của hắn buồn bực, đẩy tay nàng ra, mắng một câu: “Nói hươu nói vượn, cũng không sợ đỏ mặt!”
Tương Tư lại khó hiểu, thầm nghĩ vị đại nhân này động một chút lại tức giận, êm đẹp cùng hắn thương lượng, không đáp ứng cũng thôi đi, mắng người ta nói hươu nói vượn không sợ đỏ mặt làm cái gì? Khó trách người khác thường nói thái giám tính tình quái đản cùng người thường khác biệt, đây chẳng phải là bằng chứng sao?
Đang lúc kinh ngạc, phía sau bỗng nhiên có người kinh ngạc kinh hỏi: “Uẩn, nữ tử này chẳng lẽ cũng phạm sai lầm, làm sao quỳ hoài không dậy?”
Đang lúc nói chuyện, Trấn Ninh Hầu mặt mày hớn hở lại gần, nắm chặt lấy vai Tương Tư túm sang hướng bên kia. Tương Tư sợ hãi, Giang Hoài Việt bỗng nhiên đưa tay, đè lại Trấn Ninh Hầu, cười cười: “Không có chuyện gì, ta biết được nàng đến từ Nam Kinh, nhất thời tưởng niệm cố đô, liền cùng nàng nói chuyện còn bé, lại quên bảo nàng đứng lên.”
Trong bữa tiệc tất cả mọi người đều cao giọng cười nói, hắn lại cùng Tương Tư nhỏ giọng thì thầm, lại dùng giọng Nam Kinh, Trấn Ninh Hầu ngay tại bên cạnh, nhưng cũng không nghe thấy nội dung.
“Thì ta là vậy, ta bây giờ mới nhớ tới, ngươi trước kia cũng ở Nam Kinh vài năm. A, đúng, nghĩa phụ ngươi cũng là người Nam Kinh. Nói đến sông Tần Hoài a, nơi đó phong cảnh cũng thật sự tốt...” Trấn Ninh Hầu rõ ràng uống say, nói ngày càng nhiều, đầu lưỡi cũng líu lại.
Giang Hoài Việt liếc nàng một chút, Tương Tư lúc này mới đứng lên, cúi đầu bên cạnh
. Lúc này lão bản tửu lâu tiến đến, nhìn mọi người đã uống đến say chuếnh choáng, liền đẩy ra cửa phòng riêng, bên trong còn có màn buông xuống, là một nơi độc nhất vô nhị để nghỉ ngơi. Bọn sai vặt vội vàng pha trà đưa nước, chúng quan viên nhao nhao mang theo quan kỹ vừa ý qua bên kia chờ tỉnh rượu cười nói. Trấn Ninh Hầu bước đi, lôi kéo Giang Hoài Việt càng nói càng hăng hái, Tương Tư đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Giang Hoài Việt thấy vậy, hướng Trấn Ninh Hầu nói: “Hầu gia, chúng ta có nên đến phòng nghỉ ngơi hay không, uống chút nước trà giải rượu?”
“Được, được...” Trấn Ninh Hầu đứng dậy không vững, dưới chân lảo đảo, Tương Tư ở bên, tự nhiên không thể không đưa tay nâng.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang, không ngừng có tiếng la hét thất thanh. Trấn Ninh Hầu đang sửng sốt, nhướng mày định hỏi thì đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cửa bị đạp tung ra, một đám vυ" già tráng kiện từ bên ngoài xông vào, đánh tên sai vặt gác cửa khiến hắn vấp ngã lăn lộn mấy vòng.
Cầm đầu là một phu nhân hoa phục mắt phượng môi mỏng, bay thẳng đến trước mặt Trấn Ninh Hầu, thuận tay quơ lấy bầu rượu mạ vàng trên bàn, liền hướng vào đầu Tương Tư đập tới.
“Cái đồ thấp hèn vô liêm sỉ!”
Tương Tư kinh hô một tiếng vội vàng lùi lại, cái vòi bình hoa dài mảnh xẹt qua trán nàng, lúc này máu lập tức chảy đỏ, rượu cũng vẩy khắp một mặt. Phu nhân kia nắm chặt áo nàng còn muốn đưa tay tát, lại cảm giác đầu vai bị xiết chặt, bị người dùng lực kéo về hướng bên cạnh bàn.
“Cái đồ không có mắt nào làm càn như vậy?!” Phu nhân bị lôi kéo dưới chân không vững, may mắn được vυ" già tiến lên đỡ mới không té ngã trên đất. Nàng giận dữ quay đầu thấy người trẻ tuổi dung mạo lạnh lùng trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị, không khỏi cắn răng nói: “Ta tưởng là ai, thì ra là Giang xưởng công, ngài làm sao cũng tới nơi lộn xộn bẩn thỉu này?”
“Phu nhân chê cười, Hầu gia ở đây mở tiệc chiêu đãi khách quý, mọi người nâng cốc nói chuyện thù sao gọi là chuyện bẩn thỉu được?” Giang Hoài Việt trên mặt mang nụ cười, ánh mắt vẫn băng lãnh. Trấn Ninh Hầu bên cạnh lúc này mới tỉnh táo lại, dùng tay lau mặt một cái, tức giận đến sôi lên: “Cái người đàn bà đanh đá như nàng thật tốt, dám chạy đến đây giương oai, đem mặt mũi Trấn Ninh Hầu phủ đều bôi tro trát trấu!”
Trong phòng kế bên đám quan chức lúc này mới co đầu rụt cổ hướng bên này nhìn, tất cả mọi người biết Trấn Ninh Hầu cưới chính là hòn ngọc quý của Quốc Công, vị phu nhân này thuở nhỏ được nuông chiều từ bé, không kiêng nể ai, sau khi thành hôn càng đối với Hầu gia quản thúc rất nghiêm, không nhường chút nào. Ngày thường chỉ nghe nghe đồn, bây giờ lại thấy chiêu thật, từng người không dám lên tiếng, chỉ sợ tự rước lấy họa. Nhóm quan kỹ còn lại trốn đến nơi hẻo lánh, hận không thể tìm cửa nhỏ chui ra trốn thoát.
Trên quần áo Tương Tư đều là rượu, một vệt máu uốn lượn trên trán bóng loáng, hằn sau vào tim nàng đau nhói. Nàng ủy khuất đến muốn khóc, hốc mắt đều đỏ, lại cố nén nước mắt, trong mắt sương mù tràn ngập mờ mịt.
Trấn Ninh Hầu phu nhân vẫn không chịu thua, thẳng lưng chửi bới: “Ném mặt mũi Trấn Ninh Hầu chàng? Ta thấy là chàng không muốn có mặt mũi! Không cùng ta thương lượng liền chạy đến Liêu Đông đánh trận, hại ta suốt ngày nơm nớp lo sợ ngủ không yên, trước mắt mới trở về không biết thương cảm ta, lại cấu kết bạn xấu đến hoa tửu! Ta ngược lại hỏi chàng còn một chút lương tâm nào không!” Nàng vừa mắng vừa hướng phía trước, thẳng bức Trấn Ninh Hầu liên tiếp lui về phía sau, mắng một nửa còn chưa hết giận, bỗng nhiên quay người chỉ vào đám quan chức trong phòng kế nói: “Nhìn các ngươi ngày bình thường giả vờ giả vịt chững chạc đàng hoàng, tập hợp một chỗ liền sẽ chơi gái vui đùa, dạng này còn không biết xấu hổ mặc quan phục đứng ở trên triều, nói chuyện gì vì nước vì dân, nói cái gì trung nghĩa nhân hiếu?!”
Đám quan chức từng người mặt đỏ tới mang tai, cho dù có người không phục nhưng cũng không dám tranh luận, Trấn Ninh Hầu thấy phu nhân không nể còn mắng luôn bạn tốt của hắn, tức giận không chỗ phát tiết.”Nàng đừng có chuyện bé xé ra to! Chúng ta ở đây chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm, gọi mấy ca kỹ tới diễn tấu trợ hứng, nào có làm việc gì đáng xấu hổ không thể lộ? Còn không tranh thủ thời gian trở về với ta?!”
Trấn Ninh Hầu phu nhân lại cười lạnh không thôi: “Chàng cho rằng ta không hiểu những cái này? Diễn tấu trợ hứng, nói thật dễ nghe! Còn không phải thừa dịp chếnh choáng giở trò? Những nữ tử này mừng rỡ bị người trêu chọc, từng cái xinh đẹp lả lơi, da mặt đều không cần, có cái gì tốt đẹp?!”
Từng tiếng mắng chửi đều đâm vào trong lòng Tương Tư, nàng không cam lòng, không phục, trên đầu kịch liệt đau nhức truyền đến toàn thân, không phải đau xót mà là đau lòng.
Trong lúc nhất thời cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, ngẩng đầu lên đón lời mắng chửi của Hầu gia phu nhân, nắm chặt vạt áo rưng rưng nói: “Phu nhân cùng Hầu gia cãi lộn, không nên quở trách lung tung. Những người như chúng ta dù thân phận hèn mọn nhưng đều không phải xuất thân nhà lành? Không phải vì gia cảnh bần hàn không cách nào mà sống thì chính là bậc cha chú phạm tội nhi nữ đền mới lưu lạc đến đây. Chúng ta đều là người vô tội, đều nên ở dưới gối phụ mẫu tận hiếu hầu hạ, con nhà ai tự nguyện tiến vào giáo phường, phụ mẫu nhà ai lại vui lòng nhìn thấy hài tử bị người ta trêu chọc? Phu nhân xuất thân danh môn, không có trải qua mưa gió long đong, lại không biết chúng ta hưởng qua bao nhiêu chua xót, tiếng cười cũng chỉ để kiếm sống mà thôi!”