- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đốc Công Thiên Tuế
- Chương 2
Đốc Công Thiên Tuế
Chương 2
Đang lúc nói chuyện, Nghiêm ma ma một thân váy vóc lộng lẫy từ hướng đình Vân Trì bước nhanh đến, sau lưng hai tiểu nha đầu theo sát đằng sau. Xuân Thảo tiến lên cãi lại: “Là Phức Quân cô nương bên Khinh Yên lâu xảy ra chuyện, Tương Tư không kịp báo cho ma ma, mới vội vội vàng vàng chạy tới...”
“Không nói với ta một tiếng liền đi, ai cho các ngươi lá gan này?!” Nghiêm ma ma dựng mày quát lớn, Tương Tư lập tức quỳ rạp xuống đất, mang sự tình Phức Quân thuật lại một lần, níu lấy mép váy ma ma khẩn cầu: “Phức Quân là thân nhân duy nhất của ta, nghe nói ma ma quen biết rộng rãi, cầu người mở lòng từ bi mà cứu nàng! Mọi chuyện về sau ta tuyệt đối sẽ nghe theo ma ma thu xếp, nhất định không từ!”
Nghiêm ma ma lạnh lùng nói: “Chuyện bên Khinh Yên lâu không đến lượt ta quản, bây giờ đang bận rộn vô cùng, làm gì có ai rảnh rỗi giúp ngươi tìm người?”
“Thế nhưng Phức Quân vốn thân mang bệnh, ta sợ nàng chịu không nổi đánh đập...” Tương Tư còn chưa dứt lời, Nghiêm ma ma đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ gọi ta bây giờ liền đi phủ Bắc Trấn cầu Thiên hộ thả người? Không phải ta quản được nhiều, tỷ tỷ ngươi thật sự là không đổi được bản tính tiểu thư, bán vài nụ cười nói vài câu mềm lòng cũng không được sao? Thân ở giáo phường không có chống lưng, cầm dao đâm Thiên hộ cũng là tự tìm đường chết.”
Nàng lại liếc nhìn Tương Tư một chút, thấy hai má nàng bị thương, tóc tai tán loạn, đôi mắt vốn trong sáng bây giờ sưng đỏ vô thần, không khỏi nổi giận với Xuân Thảo: “Còn không mang Tương Tư trở về phòng đi rửa mặt trang điểm, xoa thêm phấn son, đem hết vết thương trên mặt che lại. Các đại nhân đã tới ba bốn vị, ngay tại đình Vân Trì bên kia uống trà, chỉ còn chờ thêm vài vị nữa là buổi tiệc bắt đầu!”
Tương Tư khóc ròng nói: “Ma ma, lúc này ta làm sao có thể bình tĩnh mà đàn hát?”
“Khóa Nam Chi, Bạc Giảo Ti, đều không phải là ca khúc sở trường của ngươi sao? Đại nhân đãi tiệc chỉ điểm đúng hai bài này, ta còn có thể đổi đi hay sao?” Nghiêm ma ma giọng điệu dịu xuống, “Ngươi ở Nam Kinh được bảo hộ nhiều, sợ là chưa từng gặp chuyện như vậy, nhưng ta ở chốn giáo phường trải qua hơn ba mươi năm, sóng gió gì chưa thấy qua? Ngươi ghi nhớ rõ ràng cho ta, thân ti tiện vạn sự đều phải nhẫn nại, đừng nói là tỷ tỷ xảy ra chuyện, cha mẹ ruột chết rồi, khách quý muốn ngươi tươi cười chào đón, ngươi cũng không thể lộ ra chút cay đắng nào!”
Lời nói này khiến trái tim Tương Tư rơi vào vực thẳm, ngơ ngác đứng, ngón tay nắm chặt lại.
Nghiêm ma ma kéo vai nàng, để Xuân Thảo cùng hai nha đầu nửa kéo nửa túm mang Tương Tư bước về phía trước, nàng đi theo bên cạnh, không ngừng dặn dò: “Hôm nay Trâu đại nhân đãi tiệc là Lại bộ Thị lang, vài ngày trước hắn nghe qua ngươi đàn hát rất thích, hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, cố ý chọn trúng hai khúc kia. Ta nhận biết được hai vị khách đã tới, Binh bộ viên ngoại lang, Công bộ lang trung, nghe nói một vị khác là Ngũ quân phủ Đô đốc, còn người chưa tới không biết là thân phận gì, nhưng đều là trọng thần quý tộc. Ngươi rửa mặt ăn diện thật tốt, nếu trong bữa tiệc còn không biết thân biết phận, không những chuyện Phức Quân không có chuyển biến, mà phiền phức còn kéo đến bản thân!”
Lời nói liên tục lải nhải trong tai Tương Tư, nàng tựa như cái xác không hồn được đưa về chỗ ở, cho đến khi cánh cửa đóng chặt đánh thức trái tim như chết lặng, loạng chà loạng choạng tiến lên mấy bước, cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt.
Xuân Thảo yên lặng thay cho nàng một bộ váy áo mới tinh, chiếc áo ống màu trắng mơ được tô điểm bởi những tua rua đỏ rực, chiếc váy hoa xuyên thấu màu xanh hồ nước bay bồng bềnh, và bên ngoài là những bông hoa thủy tiên thanh nhã nhẹ nhàng.
Gương mặt phản chiếu mông lung trong gương đồng, Tương Tư ngồi ngẩn người, Xuân Thảo cài lên trâm bích ngọc, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm ma ma tuy là có hung dữ một chút, nhưng nói cũng có đạo lý. Những khách quý đằng trước kia đều là đại thần trong triều, có thể cũng biết Cao Thiên hộ, nếu ngươi hầu hạ bọn họ thật tốt, nói không chừng có người thay mặt nói vài câu, Phức Quân tỷ tỷ liền có thể cứu.”
Tương Tư nhìn bản thân phờ phạc và tiều tụy trong gương, nuốt nước mắt chấm lên son đỏ, họa môi Chu Đan.
Trang điểm vừa xong, gió thổi ngày càng dữ dội, rèm cửa đỏ thẫm tung bay chói mắt, Xuân Thảo vội vàng đóng cửa sổ, ngoài phòng đã có người tới thúc giục.
Tương Tư cụp mắt, ôm lấy đàn tì bà ra ngoài phòng.
Hạt mưa tí tách rơi xuống, những bông hoa xanh ngắt trong sân thấp thoáng đung đưa, hàng hiên dài cũng lấm tấm vài vết ướt.
Dọc đường bước đi không thấy bất kì người khách nào, nghĩ đến thì ra Đạm Phấn lâu đã được người đãi tiệc bao trọn.
Đình Vân Trì ở nơi yên tĩnh nhất, bờ hồ thủy tạ gọi là Nguyệt Sợi Phong Ngân. Lúc Tương Tư và Xuân Thảo vừa tới, mưa rơi dần dần lớn lên, bên hồ song xanh dao động, hoa súng tinh xảo đỏ thẫm tím nhạt lặng lẽ nở rộ trong mưa.
Tiếng đàn tranh réo rắc hòa vào nhau, bên trong thủy tạ đã có đầy khách ngồi uống trà nghe hát. Nàng cúi đầu đi vào, hướng mọi người chúc phúc, Nghiêm ma ma ngồi bên trái Trâu Thị lang nịnh nọt nói: “Nghe nói đại nhân muốn nghe Tương Tư đàn hát, nàng cố ý ăn diện đến bây giờ, tí xíu cũng không dám qua loa.”
Trâu Thị lang bốn mươi có hơn, mặc một thân quần áo màu nâu xám có hoa văn thẳng tắp, đánh giá Tương Tư lại khẽ nhíu mày: “Làm sao hôm nay nhìn có vẻ mệt mỏi, cứ như thể vừa khóc vậy?”
“Đại nhân, ta...” Tương Tư muốn mở miệng cầu xin, Nghiêm ma ma vội vàng kéo nàng qua, nắm chặt cổ tay nàng, cười nói, ” Nàng tuổi còn nhỏ, sáng sớm không nghe lời, bị ta răn dạy vài câu, bởi vậy khóc một trận. Biết được đại nhân giá lâm, tranh thủ chỉnh trang lại rồi chạy vội đến đây.”
“Vị ma ma này của ngươi cũng thật lợi hại.” Trâu Thị lang lắc đầu, Nghiêm ma ma hỏi phải chăng có thể đến sảnh trong mở tiệc, hắn nói: “Chính chủ còn chưa đến, làm sao có thể khai tiệc? Chờ một chút đi.”
Một người khác ở bên cạnh nhìn qua hồ đầy gợn sóng, mặt lộ vẻ khó xử: “Sớm đã qua thời gian dùng cơm, mưa lại rơi, cũng không biết vị kia có tới hay không.”
“Nếu không đến hẳn là sẽ sai người đến nói một tiếng, đã không có thông báo, chúng ta tự nhiên chỉ có thể chờ ở tại đây.” Trâu Thị lang uống mấy ngụm trà, nam tử ngồi phía kia lập tức tiến đến, khom người cầm ấm rót nước, mỉm cười nói: “Hôm nay hạ quan may mắn được đại nhân đề cử, đại nhân ngồi ở vị trí cao có thể chỉ dạy cho vãn bối, thật khiến hạ quan cảm kích vô cùng.”
“Ta cũng chỉ là đáp cầu dắt mối thôi, cuối cùng ra sao phải xem ngươi, chẳng qua ngươi vừa đến kinh thành liền muốn bái kiến Giang đại nhân, cũng coi như làm việc nhạy bén...”
Trâu Thị lang hãy còn đang nói, người trẻ tuổi rót trà luôn tỏ vẻ kính cẩn. Tương Tư đứng ở bên cửa trong lúc vô tình nhìn xung quanh, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Hắn ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân mang trường bào xanh nhạt, đôi mắt sâu lắng, vẻ mặt trầm ổn.
Gương mặt này... Cảm giác nhìn quen thuộc!
Nàng suy nghĩ hỗn loạn, cau mày hồi tưởng, bỗng nghe một người cười nói: “Thịnh đại nhân chưa đến ba mươi đã tiến được đến phủ đô đốc, lại được Giang đại nhân cùng Trâu đại nhân dìu dắt, tương lai còn có thể thăng lên mấy cấp...”
Họ Thịnh?
Tương Tư thở gấp, không khỏi ngẩng đầu nhìn chăm chú nam tử trẻ tuổi kia.
Hắn mỉm cười tao nhã, khiêm tốn đối đáp, bóng dáng này dần dần trùng khớp với thiếu niên thường lui tới phủ nhiều năm trước.
Vân, Thịnh hai nhà vốn có quan hệ lâu đời, khi đó nàng còn nhỏ tuổi, tỷ tỷ thường núp sau tấm bình phong lén nhìn bóng lưng thiếu niên, lúc bị nàng phát hiện, giữa lông mày khóe mắt đều là ngượng ngùng.
Trung thu năm đó, nàng còn giúp tỷ tỷ mang túi thơm hoa quế gửi ra ngoài phủ, đưa đến chàng thiếu niên Thịnh Văn Khải chờ ở cửa sau từ lâu, đổi lấy một tượng con thỏ nhìn rất sống động.
Sau đó, nghe nói phụ thân có ý gả tỷ tỷ cho hắn, đôi bên thậm chí đều đã trao đổi thϊếp canh. Nhưng không ngờ phụ thân bị lật đổ, những người cùng phụ thân có liên hệ đều bị liên lụy, từ đó không còn tin tức.
Ai có thể ngờ tới sau mười năm, Thịnh Văn Khải vẫn có thể làm quan triều đình, mà tỷ muội các nàng mắc kẹt ở vũng bùn không thể thoát thân.
Bên trong thủy tạ vẫn còn đang cười nói, Tương Tư hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng. Xuân Thảo bên cạnh nhận ra sự khác thường của nàng, vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo của nàng. Lúc này, có người từ trên cầu một đường chạy tới, nhanh chóng nói:”Giang đại nhân đến!”
Trâu Thị lang nhấp một nhụm trà, vội vàng buông chén xuống, mang theo đám người vội vàng bước ra thủy tạ.
Hạt mưa dày đặc, bên hồ bóng nước lững lờ trôi, đoàn người vội vã đến cuối cây cầu, cách đó không xa có tiếng bước chân tiến lại từ cổng khuất bóng cây xanh.
Không chờ người bước vào trong vườn, Trâu Thị lang đã đi nhanh mấy bước, chắp tay chào: “Đại nhân dành chút thì giờ đội mưa đến đây dự tiệc, Trâu mỗ không thể tiếp đón từ xa, xin đại nhân vạn lần thứ tội.” Sau đó, chúng thần cùng nhau quỳ lạy ở sau lưng hắn, bọn người Nghiêm ma ma thấy thế, liền cúi sát không hề ngẩng đầu.
Cơn mưa tích tắc văng vẳng như châu ngọc, cả vườn người người yên lặng chờ quỳ.
Nước trên nền gạch xanh đọng thấm ướt chiếc váy dài xanh lam của Tương Tư, nàng quỳ gối ở khúc cuối cây cầu, ôm đàn tì bà thật chặt, cúi đầu thật thấp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Giũa tiếng mưa rơi, có một người bước đi thật nhanh, ở giữa đám người quỳ lạy bước qua. Hai nhóm người hầu nghiêm nghị đi theo, có người theo sát vì hắn mà che ô.
Tương Tư không dám ngẩng đầu, chỉ thấy nền xanh phản chiếu nền vải màu xanh biếc, bên trên chỉ bạc thêu vân mây và sấm sét đến cầu kỳ.
“Đều đứng lên đi, nước mưa đầy đất, áo quần sẽ bẩn.”
Giọng nói trẻ tuổi hời hợt vang lên, giống như khoan thứ, lại khiến người ta cảm thấy hờ hững xa cách.
“Nghe nói đại nhân ở trong cung, ta còn lo lắng đại nhân không có thời gian tới...” Trâu Thị lang rất nhanh đuổi kịp, một bước đi chậm phía sau người kia.
” Pháp Vương đưa tới mấy chục con ngựa chiến, Hoàng Thượng muốn luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, ta đương nhiên phải ở bên hầu hạ.”
“Đại nhân vất vả, đại nhân vất vả! Hôm nay có thể đến dự tiệc, thật đúng là may mắn của chúng ta...” Trâu Thị lang với đám quan viên theo sau với nụ cười, hộ tống người kia vòng qua thủy tạ, hướng về phía sảnh lớn đình Vân Trì mà đi.
Nghiêm ma ma dẫn đám quan kỹ và sai vặt theo sát phía sau, Xuân Thảo nhìn về đám quan viên đã chuyển hướng nơi xa, nhỏ giọng thì thầm: “Người này không biết là ai, tuổi còn trẻ mà quyền thế thật lớn.”
Ánh mắt Tương Tư thủy chung rơi vào trên người vị đại nhân họ Thịnh kia, đối với lời nói nàng ta cũng không để tâm. Con đường đá nhỏ dẫn đến sảnh lớn, Tương Tư cùng mấy ca kỹ khác chờ ngoài hành lang, chờ chỉ chốc lát, gã sai vặt ra bảo các đại nhân chỉ muốn đối rượu, sau đó mới truyền đàn hát.
Các cô nương ngâm mình trong mưa, tất nhiên mong muốn được về sửa soạn, nhanh chóng ai đi đường nấy. Chỉ có Tương Tư trù trừ ngoài cửa, đi vài bước lại từ từ dừng lại.
“Tương Tư, ngươi không đi trang điểm lại một chút?” Có người quay đầu nhạc nhiên nhìn.
“Không cần...” Nàng thấp giọng trả lời, đem tì bà giao cho Xuân Thảo, “Ngươi đi trước nghỉ ngơi một lát, ta đợi ở đây.”
Xuân Thảo sững sờ nói: “Bọn họ hiện tại không muốn chúng ta đi vào, ngươi chờ làm cái gì?”
Nàng không cách nào giải thích, chỉ thúc giục Xuân Thảo rời đi, bản thân chuyển tới đình nhỏ bên trong rừng trúc, yên lặng ngồi tại nơi đó.
Sai vặt bưng thức ăn và rượu nối đuôi nhau vào sảnh, hẳn là yến tiệc bắt đầu. Trong lòng nàng lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng gặp người trẻ tuổi phủ đô đốc, xác định suy đoán trước đó. Nhưng nếu nàng không được gọi thì không cách nào vào trong, ở đình nhỏ đợi đã lâu, chợt thấy cửa phòng vừa mở, có người đi ra, dáng người thẳng tắp, bước chân đoan chính, đúng là người mà mình muốn gặp kia!
Hắn gọi gã sai vặt bên trong hành lanh, dặn dò vài câu về sau, liền muốn xoay người trở lại.
Tương Tư vội vàng từ đình nhỏ vọt ra, dưới tình thế cấp bách thấp giọng kêu lên: “Thịnh đại nhân!”
Hắn giật mình, theo tiếng nhìn lại. Cách màn mưa rả rích, thiếu nữ mặc váy xinh đẹp có nước da trắng trẻo, đôi mày và đôi mắt như ẩn chứa một nỗi lo lắng, trông nàng có mấy phần cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
“... Cô biết ta?”
Tương Tư tiến lên mấy bước, nhìn qua hắn bi thương nói: “Đại nhân là nhân sĩ Nam Kinh, nguyên là con trai chủ sự Binh bộ?”
Thanh niên cau mày, “Cô rốt cuộc là ai?”
“Út nữ Vân gia, Vân Tĩnh Uyển.” Nàng cuối đầu trước hắn với nước mắt, “Nha đầu năm đó từng đùa giỡn gọi ngài là anh rể kia.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đốc Công Thiên Tuế
- Chương 2