- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đốc Công Thiên Tuế
- Chương 17
Đốc Công Thiên Tuế
Chương 17
Dương Minh Thuận một bên cười ha hả: “Đi thôi, đây không phải nơi tửu lâu vui đùa, chỉ mong về sau đừng có lại gặp mặt.”
Khuôn mặt của nàng nóng lên, nghĩ nửa ngày sau mới nói: “Vậy thì mong nhau bình an vô sự, Tiểu Dương công công, ngài bảo trọng.”
Dứt lời, cúi đầu tiến xe, màn màu xanh đậm vừa rơi xuống, xe ngựa rất nhanh lái về phía xa.
Dương Minh thuận nhìn m xe ngựa đi xa, không khỏi than thở: “Nói đến những quan kỹ này cũng đa số đều là người đáng thương, tuổi còn nhỏ mà cửa nát nhà tan, bị sung nhập Giáo Phường không có lương tịch...”
Hắn vốn là vô tâm mà nói, ánh mắt liếc thấy Giang Hoài Việt thần sắc không tốt.
“Đốc, đốc công, tiểu nhân lại nói sai cái gì rồi?”
“Không có.” Hắn chắp tay sau lưng hướng phía trước đi, đi một đoạn lại nói, ” Dương Minh Thuận, ngươi có phải xuân tâm manh động rồi?”
Dương Minh thuận đi theo phía sau suýt nữa ngã sấp xuống, mặt đỏ lên, nói chuyện không lưu loát.”Đâu, nào có a. Đốc công ngài đây đùa giỡn ta! Ta chẳng qua tùy tiện nói một chút, đối với hai người bọn họ hoàn toàn không có tâm tư khác!”
“Ồ, vậy là động tâm với người khác rồi sao?” Giang Hoài Việt hững hờ vừa đi vừa hỏi, Dương Minh Thuận chân tay luống cuống, đột nhiên đạp mạnh một chân: “Ai nha, Tào công công bên kia không phải vẫn chờ câu trả lời? Ta phải nhanh đi báo cáo một tiếng, khỏi khiến lão nhân gia ông ta sốt ruột chờ đến nổi giận!”
Dứt lời, cũng không để ý Giang Hoài Việt, vén áo chạy vù đi như mây khói.
Xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, tiếng rao hàng bên ngoài lên lên xuống xuống, Phức Quân dù sao còn chưa khôi phục, có chút khó khăn ngồi dựa ở bên trong vách tường. Tương Tư ôm vai và cánh tay của nàng nhìn ra thế giới bên ngoài qua bức màn trúc, cảm giác giống như đã bị cô lập với thế giới trong một khoảng thời gian dài.
“Tĩnh Uyển.” Phức Quân bỗng nhiên nghiêng mặt qua, “Lần trước muội nói, đã từng gặp qua Thịnh công tử, vì sao hắn lại đến kinh thành?”
Tương Tư ngẩn người, nếu không phải nàng hỏi, chuyện này nàng sớm đã quên mất. “Hình như là từ trong quân Liêu Đông được điều đến kinh thành làm quan... Muội cũng không có hỏi.”
Phức Quân rủ cụp mắt xuống không nói gì, Tương Tư hỏi: “Tỷ tỷ sao bỗng nhiên nhớ tới cái này?”
Gương mặt trắng nõn của nàng có chút phiếm hồng, thấp giọng nói: “Tỷ nghĩ là... Người của Tây Hán bỗng nhiên thả chúng ta, có phải là Thịnh công tử tìm người giúp một tay?”
“Hắn?” Tương tư nhớ tới tiệc rượu lúc trước, dáng vẻ thẳng thừng từ chối của Thịnh Văn Khải, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng nhìn biểu hiện của Phức Quân, liền biết trong lòng nàng, Thịnh Văn Khải từ đầu đến cuối đều là chàng công tử tao nhã hữu lễ, nếu nói rõ tình hình lúc ấy cho nàng, chỉ sợ sẽ khiến nàng nản lòng thoái chí.
Vì vậy mới nói: “Hắn mới đến kinh thành, chính mình còn không đứng vững gót chân, hẳn là không có nhiều lực như vậy?”
“Nhưng nếu không phải hắn, lại có ai sẽ...”
“Tỷ tỷ, Thịnh công tử cùng chúng ta đã mười năm không gặp.” Tương Tư dừng một chút, nhìn qua nàng nói, ” có lẽ hắn đã sớm thành hôn.”
Đôi mắt xinh đẹp của Phức Quân như sương mù mờ ảo, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhấn giọng nói: “Muội nói cái gì? Tỷ không còn ảo tưởng đó nữa.”
Tương Tư trong lòng trĩu nặng, cũng không
nói thêm gì nữa. Trong xe yên tĩnh trở lại, cũng không lâu sau, tiếng đàn dương cầm từ nơi xa truyền đến. Tương Tư vén màn lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu nghiêng trên tấm biển mạ vàng, ba chữ “ Khinh Yên lâu” đã ở trong tầm mắt.
“Đến.”
Xe ngựa dừng ở cửa lầu Khinh Yên, Tương Tư dìu Phức Quân xuống, Đông Xưởng đi theo vốn muốn chờ ở đây, Tương Tư lại nói: “Ta muốn vào ở với tỷ tỷ một lát, các ngươi đi trước đi, ta sẽ tự về Đạm Phấn lâu.”
Thế là Đông Xưởng cùng xa phu cứ vậy rời đi, Tương Tư vừa đỡ Phức Quân đến bên cửa, gã sai vặt canh cửa liền kêu lên: “Các ngươi, các ngươi thế mà trở về!”
Tương Tư nhíu mày: “Chẳng lẽ không thể trở về sao?”
Gã sai vặt sờ đầu một cái, nói: “Không phải không phải, vài ngày trước ta nghe nói Phức Quân tỷ tỷ bị bắt vào Tây Hán, nghĩ thầm lần này...” Hắn cười hắc hắc không nói tiếp, lúc này Lý ma ma quấn tóc mới từ trong lâu ra bước ra, gặp Phức Quân liền kinh hô, liên tục hỏi tình hình sau khi bị Cao Hoán bắt.
Phức Quân nhíu mày đi vào trong, được một lúc các quan kỹ cùng ca kỹ khác ở Khinh Yên lâu nhao nhao hỏi han, Tương Tư đành phải thay Phức Quân ngăn cản, luôn miệng nói: “Tỷ tỷ thân thể suy yếu, có chuyện gì đợi nàng khôi phục lại nói...”
Thật vất vả mới lên lầu về phòng, Tương Tư đỡ Phức Quân nằm xuống, mình lại vội vàng rót trà đưa nước. Phức Quân băn khoăn, chống người nói︰ “Đừng bận rộn nữa, những ngày này muội chịu không ít khổ, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Tương Tư đưa tới khăn tay cho nàng, thản nhiên nói: “Vẫn tốt, không có bị tra tấn.”
“Trong lúc tỷ dưỡng thương có khi sẽ nghe được nơi xa có người kêu la khóc lóc...” Phức Quân lòng còn sợ hãi, “Còn tưởng rằng khó thoát khỏi kiếp nạn, rơi vào trong tay bọn lang sói này, so với chỗ Cao Hoán còn đáng sợ hơn.”
Tương Tư ngồi dựa thành giường, lộ ý khẽ cười: “Tỷ tỷ luôn lo lắng cái này lo lắng kia, tỷ không có trêu chọc người của Tây Hán, bọn hắn tất nhiên sẽ không làm gì tỷ.”
Phức Quân liếc nàng một chút: “Là muội nghĩ m quá đơn giản, bọn họ là ai? Không phải nam cũng không phải nữ, âm dương quái, là ngoan độc xảo trá nhất, làm sao có thể coi theo lẽ thường?”
Tương Tư không phản bác được, lúc này lại nghe ngoài cửa phòng truyền đến giọng Lý ma ma: “Phức Quân, mau đánh mặc quần áo vào, có khách tìm.”
Hai người đều kinh ngạc, rõ ràng mới từ Tây Hán trở về, vì sao lại có khách đến thăm?
Phức quân đáp: “Ma ma, là ai tới tìm ta? Hắn làm sao biết ta trở về rồi?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Hắn vào cửa liền nói muốn gặp ngươi, liền chờ phòng khách dưới lầu đấy!”
Tương Tư sốt ruột nói với Phức Quân: “Người này thật kỳ lạ, tỷ tỷ thân thể đều không có khôi phục, sao có thể đi gặp khách? Vẫn là kiếm cớ từ chối đi.”
Phức quân đang chờ trả lời, Lý ma ma lại đẩy cửa vào: “Ta nói nha Phức Quân, lúc trước ngươi cũng bởi vì đắc tội Cao Thiên hộ, xém chút nữa mất cái mạng nhỏ, Khinh Yên lâu cũng bị chơi đùa đến rối tinh rối mù! Vừa mới trở về, lại có người đến tìm, tuyệt đối đừng lại tùy hứng. Dưới chân hoàng thành ngọa hổ tàng long, không biết lại là nhân vật lợi hại gì, chuyện của ngươi nếu còn xảy ra thêm lần nữa, Bồ Tát cũng không phù hộ được!”
Phức Quân hướng Tương Tư nhìn một chút, vịn thành giường đứng dậy, nói ︰ “Ma ma, có thể gặp khách, nhưng vết thương trên thân thể chưa lành...”
“Tốt tốt, đi trước rồi nói.” Lý ma ma thúc giục, lại gọi tiểu nha đầu ngoài cửa đến trang điểm thay quần áo cho nàng. Tương Tư muốn ngăn cản, nhưng cũng không chắc người đến có thân phận gì, sợ sự việc trước đó tiếp diễn, chỉ có thể ở một bên chờ Phức Quân thay quần áo xong, mới nói: “Tỷ tỷ còn rất yếu ớt, ta dù sao cũng không vội trở về, liền cùng nàng đến phòng khách vậy.”
Lý ma ma dò xét nàng vài lần, miễn cưỡng đáp ứng.
Tương Tư dìu đỡ Phức Quân tiến vào phòng khách, lại không thấy khách chờ đợi. Đang lúc lưỡng lự, sau tấm bình phong phồn hoa bách điểu có người nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn trong như ngọc, ngọc vỡ cắt băng.
Phức Quân khẽ giật mình, Tương Tư đã chuyển đến sau tấm bình phong trước, nhìn tới nam tử ngồi bên cạnh đài, không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao lại là ngươi?”
“... Ngươi cũng ở nơi này?” Hắn hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Phức Quân nghe tiếng mà đến, nhìn đến đối phương, không nhận ra đó là ai. Hắn ngẩng đầu, đầu tiên là có chút xuất thần nhìn nàng, sau đó trong mắt dâng lên ánh sáng ấm áp, trên môi có ý cười.
“Tĩnh Ngậm.”
Hắn chậm rãi đứng lên, áo ngọc xanh nhạt trâm buộc tóc, dung mạo đoan trang tao nhã, mặt mày ôn hòa.
Phức Quân sững sờ đứng, ánh sáng xuyên qua màn lụa nhẹ, nhàn nhạt phản chiếu vào người trước mặt, giống như một tấm màn trắng tinh khiết, hoàn mỹ như trở lại thời ngây ngô nhất, cất giấu đầy tâm sự chua chua ngọt ngọt mười năm trước.
Trước kia hắn đều gọi nàng như vậy, chỉ khi khó mà gặp riêng. Trước mặt trưởng bối, hắn chỉ tao nhã lễ phép xưng nàng là “Vân gia muội muội”, mà nàng thì gọi hắn “Thịnh công tử”.
“... Thịnh công tử.”
Phức Quân cúi đầu xuống thật sâu, như là thấy khách nhân bình thường, hướng hắn uốn gối hành lễ.
Dưới sự bao phủ của tay áo vân mây lục bảo, các khớp ngón tay bị thương của nàng vẫn đang đau đớn vì bị siết chặt.
Thịnh Văn Khải chăm chú nhìn nàng, trong trí nhớ Vân Tĩnh Ngậm chỉ là thiếu nữ ngây thơ yếu đuối, nữ tử mắt hoa mày ngài trước mắt này, dung mạo như đoá sen trong veo, giữa lông mày lại có chút sầu uyển chuyển.
Hắn tiến lên một bước, nói khẽ: “Tĩnh Ngậm, nhiều năm không gặp, muội chịu khổ.”
Phức Quân cảm xúc cuồn cuộn, trong mắt chua xót, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, không muốn ở trước mặt hắn rơi lệ. Tương Tư thấy thế, không khỏi hỏi: “Thịnh công tử, ngươi làm sao đúng lúc lúc này đến tìm tỷ tỷ?”
Thịnh Văn Khải mỉm cười: “Ta tự nhiên biết các muội hôm nay sẽ từ Tây Hán trở về.”
Tương Tư ngẩn người: “Chẳng lẽ...”
Phức Quân ngước mắt, kinh ngạc nói: “Thật sự là bởi vì huynh, Tây Hán mới thả chúng ta sao?”
“Từ ngày đó biết được muội bị Cao Hoán cưỡng ép bắt đi, ta liền ăn ngủ không yên, nhưng ngày đó ta cũng nói qua với Tĩnh Uyển, ta mới đến kinh thành đặt chân chưa ổn, trong thời gian ngắn muốn tìm người hỗ trợ xác thực khó khăn.” Thịnh Văn Khải nhìn Tương Tư một chút, lại nói, ” Tuy lúc ấy không thể tới cứu, chẳng qua ta từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ cố gắng, thật vất vả mới sai người tìm quan hệ, để Tây Hán Đô đốc đại nhân thả các muội ra.”
Nói đến đây, hắn lại nhìn Phức Quân, vô cùng áy náy: “Đáng tiếc năng lực ta có hạn, nếu là ngày đó liền đi tìm Cao Hoán mang muội cứu ra, muội cũng sẽ không tiều tuỵ như vậy.”
Phức Quân nghe lời này, trong lòng đã chua lại khổ, lại có cảm động quanh quẩn dâng lên. Nàng ở trong giáo phường chìm nổi mười năm, bởi vì tính tình lãnh đạm thanh cao, không chỉ có thường xuyên gặp phải khách nhân quở trách, quan kỹ thân phận tương tự cũng xa lánh nàng, bây giờ cùng Thịnh Văn Khải cửu biệt gặp lại, biết được hắn không để ý nguy hiểm liên luỵ, trong bóng tối vì mình mà bôn ba, sao không khỏi khiến tim nàng rung động?
“Thịnh công tử, ta...” Phức Quân mới mở miệng, tâm tình dao động, không khỏi nghẹn ngào.
Tương Tư đứng ở một bên, trong đầu vẫn còn nhớ tình hình ngày đó, thấy Thịnh Văn Khải nhẹ lời an ủi Phức Quân, không khỏi hỏi: “Tây Hán Đô đốc là người kiêu căng, ngươi cầu ai mới làm hắn thay đổi chủ ý?”
Thịnh Văn Khải khẽ nhíu mày: “Tĩnh Uyển, chuyện này không phải chuyện quang minh chính đại, tha lỗi ta không thể nhiều lời.”
Tương Tư có chút bất đắc dĩ, Phức Quân cũng nói: “Chuyện trong quan trường chúng ta vẫn là không nên hỏi nhiều, chắc hẳn Thịnh công tử cũng chỗ khó khăn.”
“Đa tạ thông cảm. Từ biệt mười năm, chuyện Vân gia các muội gặp phải ta có nghe, nhưng năm đó phụ thân cũng bị liên lụy giáng chức đến Liêu Đông, ta theo phụ thân rời khỏi Nam Kinh, lãng phí những năm tháng lạnh giá nơi ấy...” Hắn cười khổ một cái, “Chẳng qua so sánh với sự uỷ khuất của bọn muội, cái này chẳng tính là gì...”
Phức Quân trong mắt chứa ưu thương: “Mặc kệ người khác nghị luận thế nào, ta từ đầu đến cuối tin tưởng tiên phụ thanh liêm là một vị quan tốt vì dân, nhất định là những hạng người vì bản thân tư lợi cố ý vu oan hãm hại, mới khiến cho chúng ta lưu lạc đến nay.”
Nàng nói chuyện, lại nhịn không được nhỏ giọng ho khan.
Tương Tư nói: “Tỷ tỷ, thân thể tỷ còn chưa tốt, nếu đã gặp Thịnh công tử, không bằng trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút...”
“Ta không sao.” Phức Quân thấp giọng đáp lại, Thịnh Văn Khải nói: “Tĩnh Ngậm, ta biết bọn muội bình yên trở về là được. Ta bây giờ ở doanh trại mới nhậm chức, về sau có cơ hội tự nhiên sẽ tới thăm muội.”
Dứt lời, lại căn dặn Tương Tư chiếu cố Phức Quân thật tốt, trước khi chia tay còn cố ý nói: “Nếu có gì cần hỗ trợ cứ tới tìm ta.”
Phức Quân yên lặng gật đầu, gương mặt hơi ửng hồng.
Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Thịnh Văn Khải cáo biệt rời đi. Phức Quân đứng tại trước cửa trong phòng khác, thấy bóng dáng tao nhã dần dần biến mất, trầm mặc hồi lâu mới xuất thần.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đốc Công Thiên Tuế
- Chương 17