Tương Tư quỳ trên mặt đất nghe được những lời này, vừa sợ vừa hối hận, cúi đầu không dám trả lời. Diêu Khang thấy Giang Hoài Việt rõ ràng không vui, hung dữ nói: “Đốc Công, ta thấy nha đầu này giữ lại cũng vướng víu, nếu như dấu vân tay đã lấy rồi, có phải nên dứt khoát mang nàng...”
Giang Hoài Việt vốn đã đi tới cửa, nghe lời này nhịn không được quay đầu: “Diêu Thiên Hộ, ngoại trừ gϊếŧ người diệt khẩu ngươi không nghĩ đến được điều gì khác sao?”
Diêu Khang sững sờ, nắm lấy roi kinh sợ: “Thuộc hạ cũng chỉ sợ giữ nàng lại sẽ thêm phiền toái cho Đốc Công...”
Giang Hoài Việt liếc nhìn, thấy Tương Tư run lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất, không nói gì liền tiến ra cửa. Dương Minh Thuận theo sát phía sau, vừa ra đến trước cửa quay đầu cảnh cáo: “Ngươi cũng đừng tự tiện chủ trương. Đốc Công bây giờ còn chưa gϊếŧ nàng, nhất định là còn hữu dụng!”
Lúc Giang Hoài Việt mang theo Dương Minh Thuận rời khỏi Tây Xưởng, một vài vệt sáng trắng vừa ló khỏi tàng mây.
Xe ngựa nhanh chóng lái đến cửa Tây Môn, hắn đổi cỗ kiệu theo thường lệ mới thật sự tiến vào Tử Cấm Thành nguy nga. Lững thững đi dọc theo bức tường cung điện, sau khi đi qua Đại sảnh thì quay về hướng bắc, mất một lúc lâu mới đến được sảnh chính của tòa nội viện.
Cỗ kiệu dừng lại chỗ cũ, hắn chỉnh đốn áo mãng bào bước ra khỏi kiệu, ngẩng đầu nhìn lại sắc trời đã sáng.
Sương sớm đầu thu lành lạnh, nắng ban mai nhàn nhạt giữa mây, ánh lêи đỉиɦ lưu ly Càn Thanh Cung.
Hắn để Dương Minh Thuận chờ ở chỗ cũ, một mình hướng Càn Thanh Cung bước đi. Vừa đến gần, nội thị ở cách đó năm mươi bước vội vàng đi ra khỏi cung điện, từ xa nhìn thấy, càng đi xuống bậc thềm nhanh hơn.
“Giang xưởng công đến thật đúng lúc, Vạn Tuế hôm nay không lên triều sớm mới sai khiến cho lão nô mời người vào cung.” Dư Đức Quảng vừa nhìn đến hắn, liền làm dấu tay dài xin mời. Giang Hoài Việt chắp tay làm lễ, thản nhiên hỏi thăm: “Không biết Hoàng Thượng có việc gì gấp muốn triệu ta yết kiến?”
Dư Đức Quảng cười cười, vừa dẫn hắn đi lên vừa nói: “Ngài là người thông minh, nhất định là biết có chuyện gì mà sáng sớm đã phải tiến cung, còn cần hỏi gì ta đâu?”
Giang Hoài Việt cũng mỉm cười một cái, cũng không hỏi thêm nữa. Ngược lại Dư Đức Quảng nghiêng nhìn hắn một chút, lại tự than thở nói: “Hôm nay cũng không biết ra sao, sáng sớm Huệ Phi đã đến cầu kiến Hoàng Thượng, nhìn qua lo lắng vạn phần...”
Bước chân Giang Hoài Việt chậm lại, Dư Đức Quảng này hầu hạ lâu năm ở Càn Thanh Cung, vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng dù cho biến động thế nào. Ngay cả khi các thế lực âm thầm đấu đá, hắn không hề dễ dàng thể hiện mình nghiêng về phía nào, bây giờ bộc lộ cái ý này, cũng là cố ý lấy lòng.
Hắn nhân cơ hội nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Thì ra là thế, vậy bây giờ Huệ Phi nương nương còn ở bên trong Càn Thanh Cung hay không?”
Dư Đức Quảng nhướng mày nhạt, nghiêng đầu nói khẽ: “Hoàng thượng lúc đó còn chưa thức, lão nô sợ tùy tiện bẩm báo có phần kinh động, liền để nương nương tạm thời về trước... Nói đến, hoàng thượng cả đêm qua đều ngủ không ngon giấc, tâm tình rất là phiền não.”
Giang Hoài Việt trong lòng tính toán, sau khi hướng Dư Đức Quảng nói lời cảm tạ, được thái giám nhỏ dẫn vào Càn Thanh Cung.
Bước vào tẩm cung nhìn thấy quân vương, hắn có hơi giật mình.
Thừa Cảnh Đế sắc mặt không tốt, trên mặt có vài vết máu nhàn nhạt, có một con mèo sư tử lông dài trắng nằm sấp trên giường rồng. Con mèo kia chỉ thoáng liếc khi hắn vừa bước vào, lại trở mình tiếp tục ngủ.
“Cao Hoán đến cùng là phạm chuyện gì?” Thừa Cảnh Đế không chờ hắn mở miệng trước đã mất kiên nhẫn hỏi, “Huệ Phi mới sáng sớm liền đến trước cửa tẩm cung của trẫm lóc khóc sướt mướt, nói ngươi chuyện bé xé ra to bắt đệ đệ của nàng.”
“Thần cũng chính là vì chuyện này mà tới.” Giang Hoài Việt hành lễ sau đó đứng dậy bước qua, cung kính nói, ” Từ buổi chiều hôm qua đến nay, thần cùng thủ hạ thẩm vấn Cao Hoán, mặc dù chuyện còn chưa chấm dứt, nhưng nhìn chung đã có manh mối.”
Dứt lời, từ trong ngực lấy ra mấy phần văn thư dâng đến trước mặt Hoàng đế. Thừa Cảnh Đế mới đầu còn có chút ngạc nhiên, sau khi đọc qua một phần lời khai về sau, sắc mặt càng thêm ảm đạm: “Trẫm nể mặt mũi Huệ Phi mới cho hắn chức vị này, hắn dám không kiêng nể gì như thế!”
Hắn nhíu mày nói: “Cẩm Y Vệ từ trước đến nay đều là người tài được chọn từ trong các gia đình tử tế, Cao Thiên Hộ nhận hối lộ mà nhận người, lại phân bổ người đến khắp các phủ trấn Nam Bắc. Những con cái nhà giàu này chơi bời lêu lổng, sớm đã có người âm thầm bất mãn, cũng không dám nói thẳng…”
“Sự tình sớm đã tỏ tại sao không trình báo? Cả Cẩm Y Vệ đều có thể bị hắn tùy ý thu xếp, Tây Xưởng của ngươi còn để làm gì?!” Hoàng đế giận tím mặt.
Gương mặt Giang Hoài Việt trở nên nghiêm nghị, nói: “Mấy tháng trước thần bắt đầu thu thập manh mối, vẫn luôn phái người âm thầm theo sát. Hôm qua biết được hắn trắng trợn cướp đoạt quan kỹ nhập phủ, liền thừa cơ có thể bắt được.”
“Vậy bây giờ hắn đã nhận tội chưa?”
“Vẫn chưa...” Giang Hoài Việt lời mới nói phân nửa, Thừa Cảnh Đế dò xét hắn từ trên xuống dưới một phen, lạnh lùng: “Trẫm nghe nói ngươi gần đây mang theo người Tây Xưởng xuống tay có phần nhẫn tâm, lúc trước điều tra án Công bộ thị lang, đã có người nghị luận là vu oan giá hoạ.”
Giang Hoài Việt nhướng đôi mày thanh tú, ngạc nhiên nói: “Thần làm việc đều là cẩn tuân thánh ý, sao dám lừa dối? Chẳng qua có một vài người không chịu nhận tội, người của thần chỉ có thể dùng một chút hình phạt, cũng là hành động bất đắc dĩ.”
Trong khi nói, hắn lấy ra một tờ giấy đầy lời khai, khom người dâng lên: “Hoàng Thượng, Cao Hoán dù không chịu thừa nhận, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực. Không chỉ có chi tiết về hàng hóa mà thương nhân giao đến, lại còn có quan kỹ tận tai nghe được hắn cùng thương nhân Tống Dẫn trao đổi bàn bạc chuyện nhận hối lộ. Đây là khẩu cung của quan kỹ, dấu tay đã ấn xuống thì không thể nào giả được, nàng bây giờ vẫn đang ở Tây Xưởng, Hoàng Thượng có thể cử quan viên khác đến thẩm vấn bất cứ lúc nào.”
Thừa Cảnh Đế nhíu mày tiếp nhận tờ lời khai kia, đọc xong môi mím càng chặt, Giang Hoài Việt đoán được trong lòng Hoàng đang Thượng đầy sự giận dữ, liền tiến lên một bước: “Theo thần biết, có hai người được Cao Hoán thu xếp vào Cẩm Y Vệ ở Sơn Tây làm xằng làm bậy, gây ra nhiều chuyện bê bối nhưng tất cả sự việc đều được Cao Hoán và người khác che đậy.”
“Lẽ nào lại như vậy! Người thất đức như vậy làm sao có thể là Cẩm Y Vệ?” Thừa Cảnh Đế tức giận đến cực điểm, bực bội đem văn thư ném trên bàn, “Còn có ai liên quan đến chuyện này?”
Giang Hoài Việt suy nghĩ một chút, nói ra bảy tám danh tính triều thần, thậm chí còn bao gồm sư tuần Cẩm Y Vệ phủ Bắc Trấn vừa nhậm chức năm ngoái. Thừa Cảnh Đế kinh ngạc nói: “Ông nội và phụ thân của Sứ tuần đều từng nhận chức Cẩm Y Vệ, hắn thế mà cũng ham lợi nhỏ cùng Cao Hoán cùng một giuộc? Ngươi đã thẩm tra rồi sao?”
“Chỉ dựa vào Cao Hoán và những Thiên Hộ thì không thể làm ra được những việc như thế này, Sứ tuần mặc dù không trực tiếp ra mặt, nhưng nhất định cũng có hưởng lợi, đối với hành vi của bọn hắn một mắt nhắm một mắt mở. Thêm nữa, những người thần thẩm vấn hiện tại chỉ là bốn năm phần, có không ít thương nhân khác đã không còn ở kinh thành. Đêm qua thần đã phái hai vị Bách hộ dẫn người đến Sơn Tây bắt người, phải chờ đến khi bắt được toàn bộ đám thương nhân kia, mới có thể tổng kết được đến cùng bao nhiêu ngân lượng đã được hối lộ.” Giang Hoài Việt dừng một chút, rũ mắt xuống” Con số cuối cùng... Chỉ sợ vượt qua dự kiến của Hoàng Thượng.”
Thừa Cảnh Đế hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua đi lại, ngón tay nắm chặt phía sau lưng. Giang Hoài Việt biết hắn vô cùng lo lắng, liền nói: “Nếu như Hoàng Thượng cảm thấy Sứ tuần không thể có khả năng làm trái pháp luật mà tham nhũng, vậy trước mắt thần sẽ không động đến hắn. Chỉ có điều, sau khi nhận chức hắn làm việc quá độc đoán, triều thần trước sau gì cũng sẽ vạch tội hắn...”
Thừa Cảnh Đế dừng bước lại dường như xuất thần, cuối cùng quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn: “Án này nhất định phải tra nghiêm, nhưng đừng đi quá xa, ngươi cũng biết được đám người kia đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ngươi.”
“Tạ Hoàng Thượng đề điểm! Thần chắc chắn cẩn thận, không để Hoàng Thượng khó xử.” Giang Hoài Việt lập tức bái lạy, giọng nói rõ ràng.
Đôi mắt hắn kính cẩn và chân thành, trong lòng đã tỏ tường.
—— Hoàng đế cuối cùng vẫn là dựa theo suy đoán của hắn mà quyết định.
Mặc dù đám quan chức này được phân bổ ở khắp các bộ, trấn, phủ, nếu xem xét kỹ càng, hoặc nhiều hoặc ít đều từng chống đối Hoàng Thượng. Cho dù không có việc này, Thừa Cảnh Đế sớm muộn cũng sẽ tìm những nguyên do khác xử lý đám quan viên không biết thời thế này.
Đã như vậy, sao không nhân cơ hội này xuống tay trước một bước, xuôi theo thánh ý mà làm việc, một đường lại trừ khử được tên Cao Hoán luôn bất mãn đối với Tây Xưởng.
Chỉ có điều... Cung trong còn có một Huệ Phi...
Mới nghĩ đến đây, ngoài cửa đã truyền đến giọng Dư Đức Quảng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ Phi Nương Nương lại tới, khẩn cầu Hoàng Thượng gặp nàng một lần.”
Thừa Cảnh Đế nghĩ tới dáng vẻ thanh tú lo lắng của Huệ Phi, lúc trước còn cảm thấy hoa lê đái vũ*, bây giờ chỉ cảm thấy phiền. Không khỏi khoát tay: “Đừng để nàng vì việc này mà quấy rầy trẫm, nếu Cao Hoán tự thân trong sạch, cũng sẽ không bị bắt vào Tây Xưởng!”
Dư Đức Quảng lên tiếng liền lui ra, Giang Hoài Việt giữ im lặng đúng lúc, méo sư tử vốn dĩ nằm sấp lại ngẩng đầu lên, kêu meo meo. Hoàng Thượng tâm trạng nặng nề, cũng không hề để ý đến mèo sư tử bổ nhào vào bên cạnh chân hắn không ngừng cào cấu.
“Ngươi cũng học bọn hắn muốn ngồi lên đầu trẫm rồi!” Thừa Cảnh Đế nhướng mày hướng nó quát lớn, mèo sư tử lại thở phì phò nhảy đến trên bàn, suýt nữa xé nát chồng lời khai. Giang Hoài Việt liền vội vàng túm nó lên: “Hoàng Thượng, Tiểu hổ này... Chẳng lẽ trốn về từ chỗ quý phi sao?”
“... Trốn là trốn thế nào!” Thừa Cảnh Đế rốt cục nhịn không được than thở, “Ngươi cũng biết, hôm qua trẫm có mời nàng đi bắn cung, nhưng nàng lại nói không có hứng. Đến lúc trẫm bắn cung xong đến Chiêu Đức Cung, nàng không những đóng cửa không gặp, cuối cùng còn vứt con tiểu hổ này ra chỗ trẫm! Tiểu hổ này ở chỗ nàng ấy lâu cũng biến thành ngang ngược, ngay cả chủ cũ đều không nhận.”
Giang Hoài Việt liếc qua vết máu trên mặt Hoàng đế, đáy lòng mỉm cười, trên mặt lại tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thì ra là nó gây thương tích cho Hoàng Thượng!Phải chăng cần thần tìm người thuần phục tiểu hổ này? Thần biết được có mấy vị nội thị cực kỳ thấu hiểu tập tính chó mèo, bảo đảm có thể để cải tà quy chính cho nó.”
“Đối phó với mèo thì làm được gì?” Thừa Cảnh Đế thấy con mèo cuộn tròn trong tay Giang Hoài Việt ngược lại phục tùng dịu dàng ngoan ngoãn, mở to mắt như nước trong veo, nhịn không được nặng nề mà vuốt ve nó, tức giận nói, “Quý phi đã mấy ngày vẫn chưa cho trẫm sắc mặt tốt, ngươi đã đến thì đến thăm hỏi nàng đến cuối cùng muốn thế nào!”
Giang Hoài Việt rời khỏi Càn Thanh Cung không bao xa, Dương Minh Thuận đã dẫn người chào đón. Hắn ngồi vào cỗ kiệu, phân phó tiến về Quý phi chỗ Chiêu Đức Cung, Dương Minh Thuận đi theo cỗ kiệu phía ngoài nói: “Đốc Công những ngày này vội vàng công vụ, đều chưa có dịp bái kiến Quý phi, Nương Nương nhất định là nhớ nhung cực kì.”
Hắn cau mày, Hoàng Thượng đυ.ng cái đinh liền đẩy cho hắn nghĩ cách, đợi lát nữa không khỏi đối mặt với gương mặt lạnh của Vinh Quý Phi.
Dương Minh Thuận không thấy hắn đáp lời, muốn tiếp tục tìm hiểu, đã thấy phía trước chỗ khúc quanh có một giá liễn chờ sẵn, trên đó sa mỏng nhẹ rủ xuống, bên trong có mỹ nhân ngồi ngay ngắn, hai bên nội thị cung nữ đứng yên, giống như là cố ý đợi.
“Đốc Công...” Dương Minh Thuận xích lại gần cửa sổ kiệu, Giang Hoài Việt đưa tay vung lên rèm quan sát, lập tức ngừng kiệu đi xuống, hướng mỹ nhân ngồi bên trong liễn chắp tay: “Huệ Phi Nương Nương, người vì sao vẫn chưa quay về?”
Huệ Phi đằng sau màn sa cất tiếng lạnh lùng: “Ta muốn đợi ở đây, nhìn xem khi nào Giang Xưởng Công ra khỏi Càn Thanh Cung. Có ngài ở đó, Hoàng Thượng tất sẽ không gặp ta.”
Giang Hoài Việt cười cười: “Lời này của Nương Nương, thần nào có bản lãnh có thể chi phối Hoàng Thượng tâm ý như vậy?”
Huệ Phi hừ lạnh một tiếng, cung nữ hai bên đẩy ra màn sa hai bên, lộ ra dáng vẻ yểu điệu nhưng phờ phạc của nàng.
“Ta cũng không muốn vòng vo, Cao Hoán đối với Xưởng Công đã có chỗ bất kính, là hắn hành động theo cảm tính.” Huệ Phi nén hận trong lòng, tựa vào cung nữ dưới liễn, trầm mặt hướng Giang Hoài Việt làm lễ, “Xưởng công nếu có ghi hận, ta ở đây thay hắn bồi lễ. Ta chỉ có một người đệ ruột, Xưởng Công hết giận xin hãy nương tay, đừng làm quá tuyệt.”
Ánh rạng đông chiếu rọi trâm vàng trên tóc nàng ta, ánh đến chói mắt. Ánh mắt Giang Hoài Việt nhìn thẳng vào gương mặt phẫn nộ của nàng ta, lập tức dời mắt, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nương Nương chắc là hiểu lầm, thật ra trước đó Hoàng Thưỡng cũng đã để Dư công công thông báo cho người, Cao Thiên Hộ lần này bị bắt, mọi chuyện đều có nguyên nhân. Nương Nương làm sao lại liên hệ với ân oán cá nhân? Nếu như thần thật sự là công báo tư thù, làm sao có thể qua mặt trước mặt Hoàng Thượng?”
“Thật sự là biết ăn nói đổi trắng thay đen!” Huệ Phi nghiến răng bước đến gần hắn, mắt phượng phát lạnh, “Ngươi đừng lấy Hoàng Thượng ngụy trạng! Lời tốt ta đã nói qua, Xưởng Công nếu vẫn không chịu thu tay lại, thật chẳng lẽ muốn vạch mặt gặp nhau?”
Hắn nhìn nữ nhân ngoài mạnh trong yếu này, thờ ơ nói: “Nương Nương người muốn như thế nào thì là thế ấy, người thần đắc tội đã nhiều vô số kể, cũng không thiếu Nương Nương một người. Chỉ là...” Thấy Huệ Phi tức giận đến hai mắt tóe lửa, Giang Hoài Việt lại nhướng mày, “Nương Nương hẳn là suy nghĩ một chút, như người bây giờ, đến tột cùng là muốn giúp em trai, hay là muốn đẩy hắn vào con đường cùng?”
“Ngươi!” Nàng nắm chặt khăn gấm ở trong tay, ánh mắt phẫn nộ như muốn xuyên qua hắn, “Ngươi thật sự dám hãm hại đệ đệ của ta, ta... Ta nhất định không đội trời chung với ngươi!”
Lời đe dọa vô thưởng vô phạt này trong mắt Giang Hoài Việt hoàn toàn không có tác dụng, hắn cười như không cười trả lời: “Thần phụng chỉ làm việc, Nương Nương muốn khăng khăng giữ gìn lệnh đệ, chẳng phải muốn chống đối Hoàng Thượng? Đến lúc đó, chỉ sợ dù trước đó thánh ân dẫu nồng, cũng phải rơi vào thê lương ảm đạm...”
“Tiểu nhân ngông cuồng!” Huệ Phi cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc, nâng tay hướng tát vào mặt hắn.
*Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.