Chương 12: Trong chuyện giường chiếu cần phải thoải mái…

Đường Kiều Uyên liếc mắt thám thính, thoáng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng truyền ra thì chờ, tới khi Phương Tố xuất hiện trước mắt, chậm rãi đến gần. Đường Kiều Uyên đặt tách trà trong tay xuống, nước trà đã nguội ngắt, chẳng nhấp một hớp, hắn nắm ngón tay bên dưới tay áo của y, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng chờ y lên tiếng.

Phương Tố mím môi, gọi một tiếng “Kiều Uyên” rồi hỏi: “Ta muốn thế nào… Ngươi cũng đồng ý đúng không?”

Đường Kiều Uyên gật đầu: “Ta đồng ý hết.”

Phương Tố cong mắt cười nhạt: “Vậy thả họ đi được không?”

“Được.” Người ấy không hề do dự, đáp ứng một cách thoải mái, biết y chưa nói hết lời nên tiếp tục chờ nghe.

“Ta không hận cha ta đâu.” Phương Tố lắc đầu, nói giọng nhẹ tênh, nhưng trong ấy đã mất đi hụt hẫng, bảo rằng, “Ta không hận ông ấy, không phải vì ta tốt bụng mà là tự nhiên nghĩ thông, nhận ra ông ấy có ta hay không cũng chẳng khác nhau… Nhưng bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì thì chí ít ông ấy cũng sinh ta ra, nuôi ta lớn… Ta không muốn nợ ông ấy, hi vọng ông ấy có thể bình an trở về. Từ nay trong nhà không còn ta nữa, bớt đi một phiền phức, có lẽ cũng là chuyện tốt…”

Đường Kiều Uyên lắc đầu tiếp lời: “Sao Tố Tố của ta lại là phiền phức được chứ?”

“Kiều Uyên cảm thấy không phải, nhưng chưa chắc cha ta đã thấy như thế… Ban nãy ta nghe ông ấy nói chuyện thì mới biết không phải ông ấy ham sống sợ chết, chỉ là người ông ấy coi trọng không phải ta mà thôi… Ấm ức lắm chứ, nhưng sẽ không oán giận, cũng chẳng thấy bất công… Nói đến công bằng thì, ngươi đối tốt với ta mới là chuyện bất công nhất thế gian này.”

Họng Đường Kiều Uyên thoáng chát, ngừng lại một lát, bỗng nhiên ôm y vào lòng, dựa đầu bên hông y. Phương Tố bất ngờ, thấy hắn vẫn trưng nụ cười hoà nhã, đâu hay thật ra trong lòng chẳng hề bình tâm.

Hồi lâu sau người ấy bật cười thành tiếng, dường như vô cùng vui vẻ nói rằng: “Ta cứ lo ngươi sẽ sợ sẽ buồn nên vẫn không muốn nói thật với ngươi, không muốn cho ngươi nghe sự thật, càng không muốn để ngươi biết chuyện sòng bạc… Bây giờ nghĩ lại, Tố Tố của ta đúng là không sợ ta gì cả.”

Phương Tố cười khẽ hỏi ngược lại: “Trên đời này ngươi tốt với ta nhất, ta phải sợ ngươi thế nào đây?”

Người ấy không trả lời nữa, đứng dậy giang tay ôm y, ôm được một lát thì bất thình lình, đột ngột lên tiếng: “Không biết khoai lang trong viện có khét không nhỉ.”

Phương Tố ngẩn ra, bấy giờ mới nhớ tới, vội vàng định đi xem. Chẳng ngờ vòng tay người ấy siết chặt lấy y, ôm y đi về phía nội thất hai bước, giọng nói mập mờ, sâu xa cười bảo: “Không may như thế, nên ăn đồ chay

[1]

thì hơn…”

[1] Đồ chay đồng âm với Tố Tố.

Mặt Phương Tố nóng lên, chưa kịp đáp lời thì thình lình bị người ấy bế vào nội thất. Sau khi buông màn vẫn thấy sáng trưng, khiến y không khỏi bối rối.

Rõ ràng vẫn là ban ngày mà Đường Kiều Uyên lại không phải đang đùa, đưa tay cởi dây lưng y. Tuy Phương Tố không ngăn nhưng lại có vẻ hết sức cứng nhắc, những việc ướŧ áŧ trở lại tâm trí, căng thẳng hồi lâu, chậm rãi đưa tay vịn lên vai người ấy.

Đường Kiều Uyên cúi người hôn y, thấy đôi mắt kia vẫn cứ chắm chặt, như thể làm vậy có thể giấu nhẹm mình đi. Người ấy thấp giọng mỉm cười, đúng lúc dây lưng mềm mại trong tay, hắn lặng lẽ kéo qua, một tay nhẹ nhàng nâng gáy Phương Tố dậy, tay kia chằng dây lưng che đi cặp mắt đó.

Phương Tố hơi ngạc nhiên, bấy giờ muốn mở mắt ra cũng đã không kịp. Mi mắt bị dải gấm mềm che khuất, đôi ngươi có thể cảm nhận ánh sáng lờ mờ thoảng qua. Tuy bớt đi mấy phần xấu hổ, nhưng bỗng dưng nhiều thêm căng thẳng và bối rối. Hai tay Phương Tố đặt trên vai hắn vô thức siết chặt, trong bóng tối cảm giác người ấy nắm lấy tay y, đặt bên môi mà chậm rãi hôn. Bờ môi ấm áp yêu thương nơi đầu ngón tay, sau đó trôi xuống theo đốt ngón tay thanh mảnh, in lên một hàng vết đỏ từ cổ tay tới khuỷu tay.

Đường Kiều Uyên lưu luyến không rời, còn muốn hôn tiếp, da thịt trắng ngần trước mắt lại bị quần áo che mất, đôi ngươi dày thêm lửa dục, ôm Phương Tố ngồi dậy. Phương Tố còn chưa ngồi thẳng, y phục đã cởi dây lưng thình lình bị kéo ra. Cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ chừa chút vải xộc xệch mắc trên khuỷu tay.

“Kiều Uyên…” Phương Tố không thấy gì cả, bất an gọi tên hắn. Đường Kiều Uyên trả lời một tiếng, cởi khố y ra, bàn tay ve vuốt da thịt mềm mịn trên chân y. Đến khi đôi chân Phương Tố khẽ run mới cười dạng ra, vòng qua thắt lưng mình để y ngồi trên người.

Thân dưới Phương Tố không vật che chắn, vốn thấy hơi lạnh, lúc này bất chợt ghé sát nguồn nhiệt. Vật kia cách một lớp vải vẫn hừng hực nhiệt tình, tuy y không nhìn thấy nhưng cũng biết là thứ gì, chậm rãi thả lỏng người, cúi đầu kề mặt vào cạnh cổ người ấy.

Đường Kiều Uyên cầm tay y đặt dưới thân, xong cũng không dẫn dắt, thích thú nhìn y cứng người, bàn tay không hề hoảng sợ rút ra, cũng không ve vuốt mà chỉ đờ ra đỡ lấy. Dáng vẻ bất động vừa căng thẳng vừa ngoan ngoãn, người ấy nhìn mà tâm trạng tốt cực kì.

Đường Kiều Uyên ôm y hơi cúi người, đưa tay lần tìm hương cao dưới gối. Phương Tố cứ tưởng mình sắp ngã ra phía sau tới nơi, vội vàng ôm lấy cổ hắn, người ấy cười ôm y trong lòng chặt hơn, nói giọng dỗ dành: “Đừng sợ.” Dứt lời mở chiếc hộp nhỏ ra, ngón tay phết cao man mát vòng ra phía sau tìm đến vùиɠ ҡíи.

Phương Tố rên nhẹ ra tiếng, tuy mắt không thấy ánh sáng nhưng trong lòng vẫn nhớ giờ là ban ngày, thị nữ phó tòng bận tới bận lui trong viện, đúng vào lúc đông người. Càng nghĩ y càng bất an, gọi tên Đường Kiều Uyên nhỏ xíu. Một tay Đường Kiều Uyên nhẹ nhàng mở rộng phía sau y, một tay rời khỏi hông y, nâng gương mặt đang chôn trong cổ của y ra hôn, giúp y trấn an.

Cho dù như thế, Phương Tố vẫn không thể yên tâm hoàn toàn, như thể sợ rằng người bên cạnh không phải là Đường Kiều Uyên, thi thoảng lại gọi tên hắn, thanh âm mang theo run rẩy. Đường Kiều Uyên kiên nhẫn đáp lại, rốt cuộc hồi lâu sau cũng rút ngón tay ra, cởi khố, nâng thứ cương cứng ngẩng cao chậm rãi đẩy vào bên trong cơ thể ấm áp kia.

dương v*t nóng như lửa đốt nhích vào từng tấc, Phương Tố khẽ khàng hé môi hổn hển, tìиɧ ɖu͙© đã bị khơi lên rất nhiều. Nhưng Đường Kiều Uyên vẫn chưa thoả mãn, sau khi tiến vào chỗ sâu chưa vội động thân, chỉ nghiêng đầu không ngừng gặm mυ"ŧ vành tai y, lưu lại dấu hôn khắp chốn, sau đó ngậm lấy nhũ hoa trước ngực. Tiếng thở hổn hển của Phương Tố càng dồn dập và rõ ràng hơn, vùиɠ ҡíи ôm siết vật cứng phía sau không ngừng co giãn, chỉ thấy chật vật cùng cực, khoé mi cay cay, như thể sắp trào nước mắt đến nơi.

“Kiều Uyên…” Phương Tố không nói được lời thúc giục, ấm ức gọi hắn.

Đường Kiều Uyên đợi một lát, đến khi thấy người trong ngực khó chịu ngọ nguậy cơ thể dụi dụi, mới không kìm được bật cười, bàn tay đỡ vững hông y, chậm rãi thúc lên.

“Ưm…” Tiếng rên tràn ra khỏi miệng Phương Tố. Lần hoan ái trước với Đường Kiều Uyên, y còn ngờ nghệch nhiều lắm, suốt cả quá trình mông mông lung lung, toàn là người ấy dẫn dắt. Nhưng bây giờ đã khác, y ngồi phía trên, có thể cảm nhận rõ ràng Đường Kiều Uyên vào sâu bao nhiêu, từng đợt từng đợt cố ý thúc vào nơi mà y thoải mái nhất, thúc đến mức y khó kìm lòng, muốn chủ động theo.

Du͙© vọиɠ mãnh liệt nhưng Phương Tố không dám đáp lại như thế, y ngại đến mức hai má nóng bừng, nước mắt ứa ra thấm ướt dây lưng đang chằng phía trước.

Trong lòng thương tiếc, Đường Kiều Uyên giảm tốc độ hôn lên mũi y, dỗ dành: “Tố Tố đừng ngại, trong chuyện giường chiếu cần phải thoải mái…”

Phương Tố nghe xong lắc đầu, trả lời bằng giọng nhỏ xíu: “Trong viện có thể có người…”

Đường Kiều Uyên bật cười, bấy giờ mới hiểu y đang lo lắng điều gì, không khỏi dùng sức xốc một phát, xốc tới mức người trong ngực mím môi rên lên, khoái trá cười nói: “Nếu họ dám không biết điều như thế, e rằng đã bị tống cổ khỏi phủ lâu rồi.”

Phương Tố vẫn không yên tâm, cơ thể cứng đờ không sao thả lỏng. Người ấy đành phải thu lại đùa giỡn, thật lòng trấn an y rằng: “Tố Tố yên tâm, cửa phòng vẫn đóng, tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy đâu.”

Phương Tố bán tín bán nghi, nhớ lại lúc mình ngồi bên trong phòng, đúng là trong viện lặng ngắt không một tiếng người, cuối cùng cũng bình tĩnh. Có lẽ sáng nay sau khi xảy ra chuyện kia, Đường Kiều Uyên đã sớm căn dặn rồi, không cho phép ai tuỳ tiện quấy rầy chủ viện.

Phương Tố hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cũng thả lỏng. Đường Kiều Uyên nhận ra thay đổi rất nhỏ của y, cong môi vuốt ve lưng y, một lần nữa thúc từ dưới lên trên.

Âm thanh mờ ám khi da thịt va chạm giăng đầy màn giường, tiếng rên trong miệng Phương Tố ngày càng nhão nhoét, kɧoáı ©ảʍ bên dưới càng tích càng dày, hai chân vô thức dụi miết trong cơn mê loạn. Đường Kiều Uyên biết y sắp xuất tinh, thình lình trở người đè y xuống, Phương Tố ngã ra giường, đôi chân thanh mảnh bất giác quấn lấy thắt lưng người ấy.

Vật trong cơ thể tác loạn ngày càng nhanh, một hồi lâu sau Phương Tố cắn môi bật ra tiếng nấc, đón nhận cao trào do người phía trên đem tới.

Tiếng thở hổn hển dồn dập bên gối, chưa được một lát, Đường Kiều Uyên lại động thân, nương theo dư âm chưa tan muốn y thêm một lần nữa.

“Đừng…” Phương Tố can ngăn trong vô lực, nhưng một chữ ra khỏi miệng chẳng thể cản được nhiệt tình của người ấy.

Đường Kiều Uyên cười khẽ, hôn môi y, chậm rãi rút ra rồi lao vào, đến khi Phương Tố động tình thêm lần nữa thì cởi bỏ dây lưng che khuất mắt y. Phương Tố mở đôi mắt ướt đẫm, mê mang nhìn hắn. Bấy giờ đã không để ý ngày đêm gì nữa, chỉ biết rằng khó khăn lắm mới được thấy lại dáng vẻ của hắn, không kìm được đưa tay ôm lấy hắn.

“Tố Tố ngoan…” Đường Kiều Uyên mỉm cười dỗ dành, cúi người ôm chặt y vào lòng.

Nơi giao hợp chưa dừng động tác, như thể chẳng muốn nghỉ ngơi, nhấn Phương Tố đắm mình giữa chăn ấm đệm êm.