Chương 5: Thánh nhân ngôn

"Dĩ nhiên không có!"

Bên ngoài các một thanh âm trong trẻo vang lên, mọi người cũng ngẩng đầu xem, chỉ thấy hai thiếu niên khoác áo cũ nát đi tới, người đi đầu không tự ti cũng không kiêu ngạo, phong thái trác việt, người theo sau thần thái linh động, tỏa sáng rực rỡ.

Chỉ có điều quần áo cả hai quả thực mất mặt, đám con cháu thế gia châu đầu ghé tai, rối rít ném tới ánh mắt khinh miệt, Hạ Hầu Liễm bắt được chỉ toàn là "Đám ăn mày này ở đâu ra, tới đây ngang ngược", hoặc là "Đây là người Tạ gia chúng ta? Làm sao chưa thấy qua" .

Tạ Kinh Lan mắt nhìn thẳng, cất cao giọng nói: "Học trò Tạ Kinh Lan, ra mắt Đới tiên sinh. Mới vừa lời đại ca nói không phải sự thật, xin tiên sinh minh giám."

"Chẳng lẽ bổn thiếu gia sẽ còn vu oan cho ngươi sao? Tạ Kinh Lan, ngươi rõ ràng lấy trộm, bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, có muốn ta gọi bọn họ tới khi đường đối chất?" Tạ Kinh Đào nghe vậy vỗ án, mặt đỏ cổ to tranh cãi.

Tạ Kinh Lan khẽ mỉm cười, tao nhã lễ phép nói: "Kinh Lan chưa từng trộm qua bảo vật gì của đại ca. Chỉ bất quá nhặt trong kho vài cuốn sách đại ca vứt bỏ mà thôi."

"Sách thì không phải là bảo vật? Nhà chúng ta sửa văn đường khắc sách, một quyển còn phải bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ta là cất giữ ở phòng kho, cũng không phải vứt đi, ngươi không hỏi tự lấy, tức là trộm!"

"Đại ca chớ nóng, hết thảy chỉ là hiểu lầm thôi. Kinh Lan người yếu, phu nhân trạch tâm nhân hậu, chuẩn cho Kinh Lan không cần phải đến lớp nghe giảng, nhưng mà Kinh Lan ngưỡng mộ thánh hiền đã lâu, hoàn cảnh nghèo khó, nguyệt vô phân lệ, chỉ đành tới nhà kho cầu lại mấy quyển sách đại ca vứt bỏ, chuyện này Kinh Lan đã được quản sự nhà kho chấp thuận, ước chừng là đại ca chưa từng hỏi thăm qua quản sự, lầm tưởng Kinh Lan ăn trộm, hôm nay vừa vặn nói rõ ràng."

Những lời này nói ra, trong lòng mọi người cũng rõ, là bà cả oán hận con vợ lẽ, không để cho hắn đi học, người ta không thể làm gì khác hơn là đi nhặt đồ rách rưới đại thiếu gia để lại, kết quả vị đại thiếu gia này còn không tha, vu khống người ta trộm cắp.

Tạ Kinh Đào rõ ràng đã nghẹn ở cổ, há miệng không biết nói gì phản bác.

Lúc này, Tạ Bỉnh Phong lên tiếng : "Đào nhi, vô duyên vô cớ bêu xấu người ta, còn không mau xin lỗi?"

Tạ Kinh Đào hạ thấp, cười khan nói: "Vâng vâng vâng, đại ca không hỏi rõ, oan uổng tiểu đệ."

Hai người đều là bằng mặt không bằng lòng, bày ra dáng vẻ huynh đệ tốt, Hạ Hầu Liễm thấy mà có chút khó chịu.

Tạ Kinh Lan cho Tạ Kinh Đào xuống đài cũng là hành động bất đắc dĩ, y cũng không thể quẳng mặt mũi tên mập này ra sân, đặc biệt là ở trước mặt Đới tiên sinh. Dẫu sao nếu hôm nay y không thể lạy Đới tiên sinh làm thầy, đó cũng chính là mất mặt mũi, đến lúc đó tên mập chết bầm muốn thu thập y, hẳn là việc dễ như trở bàn tay.

Tạ Bỉnh Phong quay đầu, bày ra một bộ hiền lành hòa ái, nói với Tạ Kinh Lan : "Lão phu chưa từng thấy qua ngươi, ngươi cũng là người Tạ gia? Cha mẹ ngươi là ai ? Nếu là nhà túng quẫn, có thể đi phòng ngân quỹ lĩnh chút bạc,bổ sung đồ trong nhà. Đợi thân thể khỏe chút, cũng có thể đi học, không cần đóng phí."

Lời này vừa nói ra, tất cả nhất thời yên lặng như tờ.

Nói đùa gì vậy?

Tạ Bỉnh Phong đến con ruột mình không nhận ra?

Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên ngồi phía trên kia, hắn mũ mão uyên bác, trên mặt vĩnh viễn bày vẻ nghiêm túc, hai cái tay vững vàng đặt ở trên đầu gối, dáng ngồi ngay thẳng, một tia không qua loa, chỉ kém ở trên ót viết bốn chữ to "chính nhân quân tử". Nhưng Hạ Hầu Liễm vừa nhìn thấy hắn liền nhớ lại mấy quyển《 yến tẩm di đồ 》, không chừng hắn còn ẩn giấu ở đâu《 ngọc phòng bí quyết 》, 《 xuân tiêu bí hí 》, vì vậy bốn chữ "Chính nhân quân tử" kia lắc mình một cái, thành "Nghiêm trang đạo mạo" .

Tạ Kinh Lan sắc mặt trắng bệch, nắm tay giấu dưới ống tay áo gắt gao siết chặt.

Tạ gia con cháu đông đảo, Tạ Kinh Lan hàng năm vùi ở Thu Ngô viện, người nhận ra y rất ít, có người không biết chuyện cũng hỏi: "Đúng vậy, bổn gia chúng ta xưa nay thích làm vui người khác, ngươi là chi họ nào, theo lý tương trợ một hai."

Lời này không khác nào thêm dầu vào lửa, Tạ Kinh Lan thiếu chút nữa không thể đứng vững, y kinh ngạc nhìn nhìn Tạ Bỉnh Phong, khi lễ tết hay cúng tế y vô số lần đi theo đông đảo con cháu Tạ gia hướng hắn hành lễ, vô số lần đứng chót trong hàng tiễn biệt hắn lúc hắn cưỡi ngựa lên kinh.

Chính hắn đều đã quên hết, hóa ra trước nay y chưa từng đứng gần người đàn ông này đến như vậy, hóa ra người đàn ông này căn bản không nhận ra y.

Tạ Kinh Đào cũng ngây người, ngơ ngẩn nói: "Cái gì chi họ nào, cha, hắn là Tạ Kinh Lan a, nhi tử thứ ba của người!"

Tạ Bỉnh Phong há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn Tạ Kinh Lan hồi lâu không nói nên lời, thật vất vả mới khống chế được mình không lộ dáng vẻ quá hốt hoảng, chỉ có điều trên mặt hắn có kinh ngạc, có lúng túng, có ngượng ngùng, hết lần này tới lần khác không có áy náy.

Hạ Hầu Liễm trong lòng khổ sở, không tự chủ đến gần Tạ Kinh Lan, lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y.

Tạ Bỉnh Phong cứng đờ cười nói: "Ha ha, Kinh Lan đã lớn như vậy, là cha rời nhà quá lâu, quên hình dáng của ngươi. Kinh Lan, sẽ không trách tội chứ."

Hạ Hầu Liễm trong đầu nghĩ, hình dáng nhận không ra, cũng không thể đến tên cũng quên chứ? Chẳng lẽ "Kinh Lan" cái tên này căn bản không phải hắn đặt.

Tạ Kinh Lan thanh âm có chút lơ lửng, cơ hồ lạc không ra tiếng: "Cha thức khuya dậy sớm, bận rộn triều chính, Kinh Lan... hiểu rõ."

"Hai vị tiểu hữu mau ngồi xuống đi." Đới tiên sinh vội vàng đi ra giảng hòa, "Đúng rồi, vị tiểu hữu bên cạnh này còn chưa cho ta biết tên họ, mới vừa xa xa nhìn ngươi trong ao chơi thuyền, lão nhân ngược lại rất muốn làm quen một phen."

Hạ Hầu Liễm đứng nửa ngày, lúc này mới phát hiện ngồi đây đều là con cháu Tạ thị, không có thư đồng, cũng không có người làm, chắp tay nói tạ lễ: "Tiểu nhân Hạ Hầu Liễm, là thư đồng của Kinh Lan thiếu gia, mới vừa vội quá, không nhận ra nơi này không cần thư đồng phục vụ." Vừa nói vừa dừng một chút, liếc mắt sang Tạ Kinh Lam có chút mất hồn mất vía bên cạnh, trong lòng không yên , "Bình thường nghe thiếu gia đọc sách, tiểu nhân cũng vô cùng ngưỡng mộ thánh hiền, mong rằng tiên sinh tha thứ, cho tiểu nhân ở chỗ này dự thính."

"Tất nhiên có thể." Đới thánh ngôn gật đầu mỉm cười, "Tiểu hữu có lòng hướng học, lão sao lại ngăn trở?"

Thưởng qua trà, không khí náo nhiệt mới nãy tựa như theo nước trà một bụng rót đến đáy, mọi người không hẹn mà cùng đem chuyện kia quên mất. Đới thánh ngôn vuốt bộ râu dài kiêu ngạo trên mặt, hắng giọng một cái, giống như kể chuyện cổ tích, tiên sinh vỗ xuống kinh đường mộc, nhất thời tất cả yên lặng, mọi cặp mắt đồng loạt nhìn về phía khuôn miệng nhăn nhíu kia, chỉ chờ người lên tiếng.

"Dám hỏi chư vị tiểu hữu, các người khổ công đọc sách thánh hiền, vì mục đích gì?"

Sau khi nghe xong, mọi người trố mắt nhìn nhau.

Vì chuyện gì?

Không phải là vì thăng quan phát tài sao? Nếu không phải là bởi vì triều đình khoa cử, làm sao mà có người suốt ngày bưng cuốn sách rách rưới chết dẫm cứng nhắc mà học?

Cao thượng hơn chút, nói tới nói lui cũng chính là "Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ" mấy chữ thôi. Định quốc an bang, chữa loạn bình tang đích đạo lý lớn há mồm là có thể tới, cử bút là có thể viết. Mấy chữ này, ở các triều đại người có học đều treo trên miệng, đã sớm không có mùi vị.

Chỉ có điều, những thứ này đều không phải là điều Tạ Kinh Lan suy nghĩ.

Tạ Kinh Lan đối với nguyện vọng của mình rõ ràng, rất rõ ràng.

Cái y muốn cho tới bây giờ không phải cái gì mà giúp đời đỡ vi, kiêm tể thiên hạ, y cho tới bây giờ không quan tâm đầu đường nhỏ lão bách tính bán được bao nhiêu điểm tâm, bãi tha ma mới chôn bao nhiêu người, càng không quan tâm nơi nào đại hạn, nơi nào đại lạo. Cho dù thiên hạ máu chảy thành sông, chỉ cần y có thể an an ổn ổn ngồi ở nhà, như vậy cùng y làm sao có quan hệ gì?

Y muốn cho tới bây giờ chỉ có đám người Tạ gia từng quên y, khi dễ y, oán hận y đều có một ngày quỳ dưới chân y khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, hối hận không kịp!

Y chỉ cần tưởng tượng tình cảnh kia là có thể nhiệt huyết sôi trào, sảng khoái vạn phần, sự sảng khoái ấy chống đỡ y khỏi ý muốn đưa cổ treo lên xà nhà, không tiếc choáng đầu hoa mắt, cũng phải đem thứ thánh hiền chó má nhét vào trong bụng.

Nhưng những lời này hắn chỉ có thể giấu kĩ , hắn trước hết giả dạng làm bậc chính nhân quân tử yêu nước yêu dân, đem những thứ tâm tư u ám xấu xa tỉ mỉ bọc ở trong cái vỏ ôn lương kính cẩn, không thể tiết lộ chút nào.

Tạ Kinh Lan bị chính cha ruột mình gây tổn thương đến tan nát, không tự chủ mà đi càng ngày càng xa khỏi con đường chính đạo, oán hận như cây mây và giây leo ở trong ngực y mọc rễ nảy mầm, kết thành một đoàn chặt không đứt lại thắt đầy nút chết, hết thảy thứ này cũng ẩn núp ở dưới bề ngoài thiếu gia nhu nhược vô lực, chỉ là gương mặt vẫn thường mang theo nụ cười cuối cùng cũng chẳng còn tư vị.

Hạ Hầu Liễm chọc chọc vào tay y, Tạ Kinh Lan cầm ngược lại tay Hạ Hầu Liễm, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng."

Tạ Kinh Đào không biết lấy ở đâu ra tự tin, là người đầu tiên lên tiếng: "Học trò cho rằng, đương nhiên là vì tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ, như các bậc sỹ phu."

Đới thánh ngôn không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ quơ quơ đầu trên chiếc cổ gầy, tỏ ý người kế tiếp lên tiếng.

Nhị thiếu gia ngồi sau Tạ kinh Đào, Tạ Kinh Đàm đáp: "Học trò đầu óc nhỏ hẹp, chí không đựng được cả thiên hạ, duy nguyện tiền đồ vạn dặm, tiêu dao bất hối."

Đới thánh ngôn cười nói: " Chuyện chí không chứa được cả thiên hạ, quả cũng là một vấn đề nan giải."

Người ngồi đó tất cả đều nói một lượt, chỉ còn Tạ Kinh Lan , ánh mắt hắn hướng về phía Tạ Kinh Lan , nhẹ nhàng gật đầu.

Tạ Kinh Lan bái một lễ, đáp: "Học sinh ngu độn, nhưng cầu không thẹn với lòng, không làm chuyện phải hối hận, không có người phải oán than." Hắn thần sắc nhàn nhạt, tựa như mới vừa không hề có chuyện gì xảy ra.

Đới thánh ngôn nhìn trong mắt hắn, thở dài, Tạ gia này một đời không bằng một đời, hắn ban đầu đầu óc mê muội, mới có thể thu đám lão tử không ra hồn bọn họ làm đệ tử, không trách Tạ Bỉnh Phong luôn mãi ưu tư, làm khách Tạ phủ, chỉ muốn tới đi tới lui qua tràng. Quả nhiên con cháu Tạ thị một người so với một người càng không ra hồn, dáng dấp hại mắt không nói, trong đầu óc cũng toàn đậu phụ.

Chẳng qua không nghĩ tới,giữa một phòng gà đực ngũ sắc xanh đỏ ríu ra ríu rít này bên trong lại có một con bạch hạc, nhưng con bạch hạc này tính tình quá quật cường, eo cốt ưỡn quá thẳng, sợ là sớm muộn cũng gãy.

Đới thánh ngôn sống đến cái tuổi này, có loại người nào mà chưa từng thấy qua? Tạ Kinh Lan cố làm ra vẻ con thỏ con ở trước mặt hắn tất nhiên giấu không được. Nắm tay siết chặt, khóe mắt đỏ lên, sống lưng căng thẳng quá mức, hết thảy đều nói rõ vị thiếu niên này khác xa vẻ bề ngoài bình tĩnh của y.

Y chỉ là cố đem hết toàn lực để chống đỡ cho bản thân không bị mất mặt mũi thôi.

Nghe một vòng, Đới thánh ngôn chỉ gật đầu với Tạ Kinh Lan, mọi người đều biết câu trả lời, Hạ Hầu Liễm thở một hơi nhẹ nhõm, chuyến này cuối cùng không uổng công.

Tạ Kinh Lan được làm lễ bái sư ngay trước mọi người, Đới thánh ngôn đem hắn từ dưới đất đỡ dậy, cánh tay tựa chân gà của hắn nắm lấy tay Tạ Kinh Lan, trời đông giá rét tháng chạp, Tạ Kinh Lan mặc nhiều lớp áo, vẫn có thể cảm thấy tay y nóng bỏng nóng bỏng, giống như mảnh thiếc cháy, cơ hồ như muốn đốt thủng áo.

"Kinh Lan, ngươi vẫn còn chưa có tự đi."

"Học trò còn chưa tới tuổi hai mươi,vẫn chưa có tự."

"Không sao, " Đới thánh ngôn nhìn tiểu đồ đệ này của mình, giật giật mí mắt, trong tròng mắt đυ.c ngầu bắn ra mấy phần thanh tỉnh , "Ngươi nếm qua nhiều cay đắng , nhưng lòng vững như bàn thạch, chí cao ý định, nhưng mà tính tình quá ngang tàn, lòng dạ quá cứng rắn, tương lai không hướng thiện, nhất định trở thành đại ác nhân a! Thầy vì ngươi lấy chữ "Dịch an", nguyện ngươi được dịch cư an, tùy lòng sở dục, tiêu dao bất hối."

"Hãy nhớ kĩ thế đạo nhiều gian nan, giữ lấy tấm lòng thiện."

Tạ Kinh Lan giống bị hắt xuống đầu một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân ướt sũng, lạnh thấu. Hắn phí hết tâm can che giấu tâm tư xấu xa nhưng tựa như bị Đới thánh ngôn nhìn ra không sót chỗ nào.

Cái gì là không thẹn với lòng, để Tạ gia dập đầu quỳ lạy bồi y thật nhiều năm khuất nhục mới có thể không thẹn.

Cái gì là không làm chuyện phải hối hận, tay cầm quyền hành sinh sát chiếm đoạt tất cả như mong muốn mới có thể không hối hận.

Cái gì là không oán với người, để lũ người đáng oán hận kia rơi xuống vũng bùn không thoát ra nổi mới có thể không oán!

Y mới còn chưa nói hết lời, Đới thánh ngôn đã thấy rõ thấu triệt, Tạ Kinh Lan không đất dung thân, theo bản năng muốn chạy trốn. Y không hiểu, người như y, tại sao Đới thánh ngôn còn phải thu làm đệ tử?

Y khó khăn hành lễ tạ: "Học trò nhớ kỹ."

Hạ Hầu Liễm tựa như rơi vào trong sương mù nghe hồi lâu, không hiểu cái lão đầu tử hình tiêu cốt lập, gầy trơ cả xương này rốt cuộc là đang khen Tạ Kinh Lan hay là trách y.

Thôi thôi, quản hắn tán dương hay chê trách, dù sao thu nhận Tạ Kinh Lan là được.

Lời nghe không hiểu, hắn lại thấy ánh mắt căm ghét từ bốn phía, mặc dù không phải là hắn bái sư, nhưng cái đuôi nhỏ sau lưng đắc ý vểnh lên tận trời, chỉa vào ánh mắt ghen tỵ của toàn bộ mà nghênh ngang đi theo phía sau Tạ Kinh Lan rời khỏi Vọng Thanh Các.

Dọc theo đường đi Tạ Kinh Lan cũng trầm mặc, sắc mặt tái nhợt,nhìn càng giống bộ dạng bệnh thoi thóp hơn trước.

Cái đuôi đắc ý của Hạ Hầu Liễm lập tức ngừng vẫy, đi ở một bên tay chân luống cuống, hắn là một kẻ tính tình thích náo nhiệt, tình cảnh một khi lạnh xuống thì sẽ hết sức bất an. Tạ Kinh Lan đầu tiên là bị cha ruột đích ngay đầu một gậy, sau lại thành công vào được ngưỡng cửa của Đới thánh ngôn, một bi một hỉ, hắn không biết phải nói lời an ủi hay là lời chúc mừng.

Luôn cảm thấy câu nào cũng không thỏa đáng.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bước nhanh đi vòng qua bên cạnh Tạ Kinh Lan, giang hai cánh tay đem Tạ Kinh Lan ôm thật chặt vào trong l*иg ngực, Tạ Kinh Lan giật mình, không giãy giụa được, cả giận: "Ngươi làm gì vậy! ?"

Hạ Hầu Liễm đè Tạ Kinh Lan xuống, hắn khí lực rất lớn, Tạ Kinh Lan đã sớm lãnh giáo qua, quả nhiên vẫn là tránh thoát không ra.

"Mẹ ta nói, những khi buồn khổ, ôm một cái là ổn. Kinh Lan thiếu gia, trừ mẹ ta, ta cũng chưa có ôm qua người khác, tiện nghi cho ngươi rồi."

Tạ Kinh Lan ngưng giãy giụa, mặt chôn trên bả vai Hạ Hầu Liễm, trầm mặc rất lâu, sau đó, trên mặt bỗng nhiên lành lạnh, trong miệng lại nếm được mùi vị mặn mặn. Hắn sợ Hạ Hầu Liễm phát hiện mình khóc, cố ý lạnh lùng nói: "Ta không cần ngươi thương hại!"

Đáng tiếc công phu che giấu học không đến nơi, lời còn chưa nói hết, khổ sở giấu bên trong đã lộ ra.

Hạ Hầu Liễm buông Tạ Kinh Lan, kéo cổ tay hắn, chạy như bay.

" Này, ngươi làm gì!" Tạ Kinh Lan cả kinh thất sắc.

Hạ Hầu Liễm không nói lời nào, kéo hắn một đường chạy như điên, dọc theo đường đi không biết đυ.ng ngã lăn bao nhiêu người làm, chọc cho bọn họ tức miệng mắng to. Gió thổi quật vào làm mặt cũng đau rát, Tạ Kinh Lan cảm giác phổi mình giống như cái ống bễ cũ nát bị người thợ thủ công dồn toàn lực ra kéo, gió rét hút vào trong miệng trở thành hơi nóng thở ra, tiêu tán thành khói trắng, nước mắt trên mặt tất cả đều được gió hong khô.

Y bị mang tới bên ngoài tường rào sau bếp, Hạ Hầu Liễm để cho y đứng đợi, mình đạp lên mặt tường, hai tay bám lên đầu tường, chân lại dùng sức đạp một cái, cả người bay vào sân. Tạ Kinh Lan vẫn còn đang thở hổn hển, chạy quá nhanh, phổi của y đều muốn phát nổ, nhất thời không kịp ngăn lại cái tên tiểu vương bát đản kia gan to làm bậy.

Y khí hận không dứt, lấm lét nhìn trái phải một phen, xác nhận không có ai, đem hết khí lực bám lên đầu tường, thật vất vả mới lộ ra một cái đầu. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái, nhất thời bị sợ hồn phi phách tán. Tên khốn kia lại từ cửa sổ bay vào phòng bếp, trong phòng bếp có thật nhiều người làm cùng đầu bếp bận bận rộn rộn, không ai chú ý tới cái vị khách không mời mà đến này. Hạ Hầu Liễm khom lưng, giống như con mèo nhón chân đi bộ, lấy bếp núc che chở, sờ một bầu rượu nhét vào trong ngực, lại từ cửa sổ lật đi ra.

Chờ Hạ Hầu Liễm từ đầu tường nhảy ra, trái tim treo ngược cuống họng của y mới hạ xuống , y nhớn nhác túm cổ áo Hạ Hầu Liễm mắng to: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! ?"

"Bình tĩnh bình tĩnh, " Hạ Hầu Liễm giọng ôn tồn dắt theo Tạ Kinh Lan đang xù lông, "Rượu vừa có thể giải trăm buồn, vừa có thể chúc mừng chuyện vui, vừa vặn lúc này uống, đi, đi uống rượu!"

Hạ Hầu Liễm đem Tạ Kinh Lan kéo qua kéo lại đến một vùng yên tĩnh, biết Tạ Kinh Lan thích sạch sẽ, còn đặc biệt dùng tay áo đem đá lau tới lau lui bảy tám lần mới để y ngồi.

Hạ Hầu Liễm hớp một hớp rượu, cay đến mức nước mắt chảy ròng, đem rượu đưa cho Tạ Kinh Lan, Tạ Kinh Lan không nhận, hắn không uống rượu, lại càng không uống rượu người khác đã uống qua. Hạ Hầu Liễm khuyên nửa ngày, Tạ Kinh Lan mới bất đắc dĩ ngước đầu, đem bầu rượu đặt giữa không trung uống một hớp, đầu lưỡi mới vừa chạm đến rượu liền hối hận, ho khan không thở được.

Hạ Hầu Liễm ha ha cười to, dừng một hồi mới lên tiếng: "Thiếu gia, ta không có thương hại ngươi. Ta chính là không nhìn nổi người khác buồn khổ, nếu ngươi buồn, ta cũng sẽ buồn theo. Hơn nữa, ngươi có cái gì đáng thương, ngươi vừa không có cụt tay cụt chân, vừa không có thiếu ăn thiếu mặc. Mỗi ngày có ăn có uống, còn có thể đi học thi cử, tiền đồ vô lượng, có cái gì đáng thương? "

"Cõi đời này người đáng thương so với ngươi còn nhiều hơn nước biển kia, trước kia ta đi theo mẹ ta vào nam ra bắc, thấy không ít người đáng thương, có nam nhân bệnh lạ khắp người mưng mủ, có người làm nô bộc thì bị chủ tử đánh chỉ còn lại một hơi ném tới bãi tha ma tự sinh tự diệt, có ông lão nhi tử chết ở trên chiến trường nhà chỉ còn lại con dâu cùng đứa cháu nhỏ. Ngươi mà, không phải chỉ là cha không thương mẹ không yêu sao, so với bọn họ, ngươi thật là cuộc sống ở tiên cảnh."

Tạ Kinh Lan há miệng, không thốt ra lời.

"Lão đầu kia lấy cho ngươi chữ gì cơ ?"Dịch an" ? Ta cảm thấy ngươi sống thật dễ dàng thật an dật a. Vai không cần nhấc tay không cần gánh, trước kia lúc ta ở trên núi mất mùa, ta cả ngày bữa trước không đủ cho bữa sau."

Tạ Kinh Lan giống như hiểu thảm cảnh trong mắt Hạ Hầu Liễm là dạng gì.

Với Hạ Hầu Liễm mà nói, bụng ăn không no, quần áo không đủ che thân, nửa sống nửa chết, mới gọi là thảm hại. Hạ Hầu Liễm lòng dạ lớn đến vô biên mới có thể như vậy, phải biết thống khổ thể xác và linh hồn làm sao có thể lôi ra so sánh? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn không khỏi tò mò Hạ Hầu Liễm trước kia có cuộc sống ra sao, luôn cảm thấy không phải quá tốt đẹp.

"Ngươi mới vừa nói mẹ ngươi mang ngươi vào nam ra bắc, chẳng lẽ mẹ ngươi là ban chủ gánh hát?"