Chương 16: Mưa gió tới

Để lấy được một phần vui mừng, thì phải dùng mười phần khổ đau để trao đổi. Nếu đã lấy được một phần vui vẻ rồi, thì giờ phải dùng đau khổ gấp mười lần để bù đắp lại.

Tạ Kinh Lan rất sớm đã hiểu đạo lý này, chẳng qua là y không nghĩ, trời cao lại khắc nghiệt tới vậy.

Y vừa đến cửa viện, liền nhìn thấy Hạ Hầu Liễm đeo cái bọc, bên cạnh là một người đàn ông cường tráng.

Nam nhân này thân dài tám thước, mặt rộng, da ngăm đen, trời rất lạnh còn vén tay áo, lộ ra bắp tay rắn chắc. Hắn tỏ ra có chút bứt rứt, tay chân cũng không biết để đâu, so với Hạ Hầu Liễm bên cạnh còn mất thể diện hơn. Hắn đông nhìn tây nhìn, đưa mắt nhìn Tạ Kinh Lan, lại đảo mắt hỏi Lan cô, nói: "Đây là?"

Lan cô còn âm thầm rơi lệ, thấy Tạ Kinh Lan trở lại, vội lau nước mắt, khom người nói: "Thiếu gia. Cha tiểu Liễm tới đón."

Nam nhân cười nói sảng lảng: "Thì ra là tiểu thiếu gia."

Hắn từ trong túi móc ra một bọc giấy dầu gói kẹo hạt thông, đưa cho Tạ Kinh Lan, một mặt nói: "Thời gian qua đã quấy rầy tiểu thiếu gia rồi. Tiểu nhân là cha của tiểu Liễm, ban đầu đem hắn bán vào phủ thật sự là vạn bất đắc dĩ, nhà bộn bề trăm việc. Thật may giờ tiền bạc đã rộng rãi hơn một chút, liền vội tới đây chuộc con về. Đứa nhỏ này thật may mắn, nghe nói hắn đã được một vị đại nhân giúp chuộc thân, vậy giờ tiểu nhân mang hắn đi, thiếu gia còn có phân phó gì không?"

Hắn cùng Hạ Hầu Liễm khẳng định không có bàn bạc trước vơi nhau, hai người kể hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Hạ Hầu Liễm biểu tình có chút lúng túng, Tạ Kinh Lan không để ý người đàn ông kia, chỉ hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi phải đi?"

" Ừ. Phải đi rồi."

Người đàn ông hậm hực thu lại kẹo hạt thông, khoanh tay đứng chờ hai người bọn họ lải nhải.

"Đồ cũng đã sắp xong rồi?"

"Xong rồi."

"Nếu như ta muốn viết thư cho ngươi, thì gửi tới đâu?"

Hạ Hầu Liễm nhìn về Đoàn thúc. Đoàn thúc có chút đau đầu, thầm nghĩ bọn tiểu tử thối này sao lại lắm chuyện thế, liền cười nói: "Chuyện này thì khó rồi, chỗ chúng ta kia xó xỉnh thiên hạ, không nhận được thư."

Tạ Kinh Lan sớm đoán được người đàn ông này sẽ không cho phép y tiếp tục liên lạc với Hạ Hầu Liễm, không muốn làm khó, chỉ nói: "Ngươi nếu như muốn viết thư cho ta, thì gửi đến nhà Tô đại nhân, hắn sẽ chuyển giúp cho tiên sinh."

" Được. Ngươi không ngại chữ ta xấu xí là được."

"Vậy ngươi đi đi, đi đường cẩn thận."

Hạ Hầu Liễm do dự một hồi, nói: "Cái đó, Liên Hương nàng..."

"Thi thể nàng ta đã tận mắt nhìn thấy mẹ nàng đón đi rồi, ngươi không cần lo lắng."

Hạ Hầu Liễm cuối cùng vẫn là không nói cho Tạ Kinh Lan biết Liên Hương không có chết, dẫu sao nếu nói ra, liền nhất định sẽ dính dáng tới Thu Diệp. Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Thiếu gia, cha ngươi..."

Hạ Hầu Liễm ánh mắt lóe lên, Tạ Kinh Lan nhìn một cái cũng biết có chuyện, liền nói: "Lão và ta đã không còn quan hệ gì nữa, không cần nhắc đến."

"Ta biết, " Hạ Hầu Liễm vỗ một cái lên vai Tạ Kinh Lan, nói, "Vậy ta đi."

"Sau này gặp lại."

"Sau này gặp lại."

Lan cô nhét mấy cái bánh bao cho Hạ Hầu Liễm, khóc lóc nói: "tiểu Liễm, bảo trọng."

"Cô ngài cũng bảo trọng, nén bi thương, đừng khóc nữa." Hạ Hầu Liễm nhận bánh bao, dắt tay Đoàn thúc, nghiêng đầu đi.

Tạ Kinh Lan cùng Lan cô tiễn đến cổng, đưa mắt nhìn người từ từ khuất bóng. Một cao một thấp thất thiểu đi trên đường hẻm, xa xa là ráng chiều đỏ thẫm, Hạ Hầu Liễm một bước lại một bước càng đi càng xa, tà dương chiếu trên người hắn, khiến bóng dáng ấy càng trở nên mơ hồ, tựa như một khắc sau sẽ tan biến ngay trong trời chiều.

Tạ Kinh Lan đột nhiên có một nỗi hoảng loạn không thốt lên lời, y và Hạ Hầu Liễm liệu có phải sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.

"Hạ Hầu Liễm!!!"

Tạ Kinh Lan đột nhiên lao tới, Hạ Hầu Liễm nghe tiếng, mới vừa xoay người lại, liền bị Tạ Kinh Lan ôm chầm lấy.

Trên người y có một mùi vị vô cùng thanh sạch, Hạ Hầu Liễm hít mũi một cái.

"Lời hôm trước nói ở thư phòng, ngươi chớ quên." Hắn nghe Tạ Kinh Lan chôn ở trên vai hắn, buồn buồn nói.

"Ta sẽ không quên. Luôn ghi nhớ trong lòng."

"Ta sẽ tìm được ngươi."

" Ừ, ta biết."

" Được, ngươi đi thôi."

"Sau này gặp lại."

"Sau này gặp lại."

Lần này đi thật rồi. Tạ Kinh Lan vịn tường nhìn, viên đá tường rất xù xì, sờ đến tay có chút đau. Hạ Hầu Liễm ngồi lên xe bò đầu hẻm, biến mất ở khúc quanh.

————————————————————————————

Hạ Hầu Liễm cũng không rời khỏi Kim Lăng, Đoàn thúc đem hắn đến sắp xếp ở Vãn Hương Lầu, mỗi ngày đi sớm về trễ, hiếm khi gặp mặt một lần. Hạ Hầu Liễm lại trải qua những ngày tháng vất vưởng, thật may hắn đã thành thói quen, đã sớm có thể tự mình tìm niềm vui.

Hắn không có đoán sai, Già Lam theo dõi Tạ Bỉnh Phong. Đám thích khách từng bước từng bước vào thành Kim Lăng, Vãn Hương Lầu đèn đuốc huy hoàng, mơ mơ màng màng, là thiên đường giữa nhân gian, trong hậu viện các thích khách đem rượu mạnh xối lên lưỡi đao, ánh nến màu cam chảy xuôi trên những chiếc mặt nạ trắng sứ không cảm xúc. Già Lam bát bộ đã đến sáu, còn lại hai người, một người trong lần ám sát trước bị cắt đứt một tay, lưu lại trên núi dưỡng thương, còn một người nữa chính là mẹ hắn, người vẫn còn ở Tây Vực không có tin tức.

Hạ Hầu Liễm có một chút bất an, Già Lam thích khách từ trước đến giờ hành động đơn độc, giống như một con sói hoang giữa đồng tuyết. Nhưng giờ trong hậu viện tụ tập đầy đủ thích khách, ít nhất cũng có hai mươi người. Thích khách Già Lam tổng cộng cũng không vượt quá ba mươi. Hắn không dám lắm mồm hỏi cái gì, bọn thích khách đều là thứ liều mạng, so với bầy sói còn khát máu hơn, căn bản sẽ không bởi vì hắn là nhi tử của Già Lâu La mà coi trọng hắn, bọn họ vĩnh viễn chỉ khuất phục một người nếu lưỡi đao trong tay người đó sắc bén hơn.

Bọn họ đang nhắm những ai? Một thích khách ít nhất phải gϊếŧ một người, bọn họ ít nhất phải gϊếŧ hai mươi người. Một tòa thành Kim Lăng gϊếŧ hai mươi người, đây là lần mua bán chưa từng có tiền lệ của Thất Diệp Già Lam.

Tại sao mẹ vẫn chưa về Đoàn thúc liền đem hắn rời Tạ phủ, chỉ là bởi vì bọn họ muốn ám sát Tạ Bỉnh Phong sao?

Hạ Hầu Liễm nghĩ không thông, không thể làm gì khác hơn là ở Vãn Hương Lầu chạy loạn, thời gian mấy ngày hắn đã thăm dò ra kết cấu của Vãn Hương Lầu từ trong ra ngoài. Theo cây cột leo lên xà ngang, lại từ xà ngang đu đến lầu ba, hắn âm thầm vào phòng Liễu cơ, từ tráp đồ của nàng trộm một đôi bông tai kim ngọc.

Đoàn thúc biết tay hắn không giữ được tiền, gần đây rất keo kiệt, cho hắn chút tiền còn chưa đủ nhét kẽ răng, căn bản không đủ Hạ Hầu Liễm mua đồ ăn vặt nhét miệng.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Hạ Hầu Liễm đem bông tai cất vào trong túi, đạp bệ cửa sổ trèo ra bên ngoài, bám ở trên tường, dưới chân là dòng Tân Hoài yên tĩnh chảy.

"Hôm nay làm sao có tâm tư tới đây? Ta còn tưởng rằng ngài đã sớm đem ta quên mất." Liễu cơ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn người đàn ông trong gương.

"Gần đây lão phu bận rộn vạch tội bọn ngụy thái giám, xoay như gụ, nay vừa có thời gian rảnh rỗi liền tới nơi này tìm nàng." Tạ Bỉnh Phong xít lại gần Liễu cơ, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người nàng, "Thật là thơm, bảo bối của ta, ngươi dùng loại phấn gì, lại dễ ngửi như vậy."

"Cái gì mà phấn, đây là mùi thơm cơ thể lão nương." Liễu cơ hừ một tiếng , nói, "Ngươi đều bị cách chức đến Kim Lăng rồi, còn vạch tội? Chẳng lẽ ngươi muốn bị cách chức đến nơi cứt chim cũng không còn nữa sao? Lão nương cũng không rảnh rỗi bồi ngươi."

"Yên tâm đi, lần này là lục bộ tam pháp ti hai mươi bốn nha môn ký một lá thư, chính xác có thể đem cái đám hoạn quan đó đẩy ngã, ngày hắn ngã đài, chính là lúc lão phu hồi triều." Tạ Bỉnh Phong cười nói, mi mắt đều là đắc ý.

"Lục bộ tam pháp ti? Đó cũng là kinh thành lục bộ tam pháp ti, có liên quan gì tới cái chức quan rảnh rỗi của ngươi, giả mù tham gia náo nhiệt." Liễu cơ xem thường.

"Ngươi biết cái gì? Liên minh thượng ký lão phu cũng có một chân, đến lúc lập công thì lão phu cũng có một phần, huống chi lão phu đã sớm truyền lời đi, Tạ phủ ta từ trên xuống dưới đều đã học thuộc tấu chương, dù cho lão phu có bỏ mình, còn có Tạ phủ 108 cái miệng thay lão phu dập đầu trước triều đình. Tứ hải đều bội phục hành động nghĩa cử của lão phu, lão phu tuy quan phẩm không bằng năm đó, danh dự lại khác xa. Là một tán quan thì có sao?"

Liễu cơ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: "Hám danh."

"Ngươi! Nữ nhân như ngươi, thật là tóc dài não ngắn. Đây chính là chuyện vạn cổ thiên niên bất hủ, ngày sau sử quan biên sử, không thể thiếu tên ta. Ngươi thật là..." Tạ Bỉnh Phong tức đến ho suyễn, nhìn Liễu cơ thướt tha mà ngồi ở đó, ngũ quan nhỏ nhắn như đồ sứ, lông mi tựa vầng trăng khuyết, lại ưỡn mặt sáp tới gần nói, "Thôi thôi, lão phu không cùng ngươi giảng đạo lý. Chờ lão phu nhận được chiếu thư hồi kinh, sẽ giúp ngươi chuộc thân, mang ngươi cùng đi, đến lúc đó ngươi liền biết ta tốt thế nào."

Liễu cơ vui vẻ, nói: " Được, ta chờ, ngươi nhớ giữ lời."

"Đó là đương nhiên." Tạ Bỉnh Phong hôn Liễu cơ một cái , nói, "Mụ yêu quái già ở nhà mấy ngày nay quản chặt, ta phải đi trước, lần tới trở lại thăm ngươi."

"Đi nhanh đi đi nhanh đi, coi chừng lửa đốt đến mông." Liễu cơ vung cây quạt đuổi người.

Không dễ dàng gì người mới chịu đi, Liễu cơ lấy khăn tay lau mặt, hận nói: "Lão già chết tiệt, đại nạn trước mắt còn không tự biết, ngươi lệnh cả phủ đọc tấu chương, Ngụy Đức liền muốn diệt sạch cả phủ ngươi, vẫn còn ở đấy dương dương tự đắc, dệt mộng xuân lưu danh sử sách, thật là buồn cười!"

Hạ Hầu Liễm bám ngoài cửa sổ, nghe lạnh cả người, chờ Liễu cơ ra cửa, liền dè dặt trở lại trong phòng.

"Diệt môn" hai chữ to đè ở trong lòng hắn, hắn lo lắng trùng trùng, làm sao để xuống lầu hắn cũng đều quên mất.

Diệt môn, lúc nào diệt? Tạ Kinh Lan bao giờ rời Tạ Phủ? Y có thể tránh thoát hay không? Hạ Hầu Liễm gấp đến độ quay vòng vòng, nhưng lại vô kế khả thi.

Chỉ dựa vào khả năng của một mình hắn, phải làm thế nào cứu Tạ Kinh Lan cùng Lan cô? Còn có Lan Hương ở thư phòng, tiểu nha đầu kia suốt ngày dài mồm Liễm ca ca, hắn phải làm thế nào mới có thể đem mọi người đều cứu ra?

Tìm biện pháp, tìm biện pháp, hắn không ngừng hỏi mình, mau nghĩ ra một biện pháp.

"Tiểu Liễm!" Đoàn thúc từ phía sau đập một cái lên đầu Hạ Hầu Liễm , nói, "Vẫn lắc lư gì ở đây, còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi. Tiền viện đang tán loạn cả lên, bớt loanh quanh đi."

Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, gò má đen thui của Đoàn thúc đập vào mắt, hắn nói: "Chú, ngươi trước kia không phải một mực khuyên ta không làm thích khách sao?"

"Làm sao, nghĩ thông suốt rồi?" Đoàn thúc xoa xoa đầu Hạ Hầu Liễm, "Ở trên núi nuôi gà nuôi vịt không có gì không tốt, núi của chúng ta lớn như vậy, đủ cho người chạy nhảy cả đời."

Ta đã sớm chơi chán rồi. Hạ Hầu Liễm khinh thường. Hắn đối với Đoàn thúc nói: "Ngươi lần ám sát này mang theo ta, để cho ta nhìn một chút sát trường chân chính, ta mới quyết định."

"Không được." Đoàn thúc dù muốn hay không liền cự tuyệt.

"Tại sao!"

"Cái gì tại sao! Ngươi tay chân nhỏ xíu, cho ngươi một cây đao, một con heo cũng không gϊếŧ chết, còn muốn gϊếŧ người? Ngươi đi tỉa hoa cắt lá thì còn tạm được. Vạn nhất ngươi có chuyện không may, ta làm sao giao phó với mẹ ngươi?"

"Ta không gϊếŧ người, ta ở bên cạnh nhìn thôi." Hạ Hầu Liễm đáp, "Các ngươi lúc này không phải muốn diệt môn Tạ gia sao? ta ở bên cạnh nhìn một chút, chú không cho ta có kiến thức thực nghiệm, ta làm sao đưa ra quyết định được?"

Đoàn thúc giật mình, vội vàng bịt miệng Hạ Hầu Liễm, nói: "Tiểu tổ tông, ngươi từ đâu nghe được?"

Hạ Hầu Liễm bị hắn kéo đến một xó xỉnh, nói: "Ta từ đâu nghe được chú không cần quan tâm, dù sao ta đã biết."

Đoàn thúc biết Hạ Hầu Liễm là con khỉ, không chừng là thích khách nào đó không chú ý lộ miệng, Hạ Hầu Liễm vừa vặn ở bên cạnh nghe trộm được. Trầm ngâm một hồi, hắn nói: "Cũng không phải không được."

Hạ Hầu Liễm ánh mắt sáng lên, nói: "Chú, ngươi mang ta đi cùng đi."

Đoàn thúc bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được rồi, ngươi hãy nghe cho kỹ, mặc quần áo đeo mặt nạ cẩn thận, lúc chúng ta hành sự chớ chạy lung tung, mõ vang lên một tiếng liền theo đoàn người rút lui."

Hạ Hầu Liễm gật đầu như giã tỏi.

Đoàn thúc gỡ từ bên hông xuống một thanh đoản đao đưa cho Hạ Hầu Liễm.

Đó là một cây đao đã cũ, vỏ bao làm bằng da cá mập chằng chịt vết xước, hoa văn khắc sâu trên đó đều đọng lại màu máu khô đen đỏ sẫm, bất thanh bất sắc lộ ra vẻ hung tợn. Hạ Hầu Liễm rút đao, thân đao sáng như tuyết phản chiếu lên mi mắt hắn.

Đoàn thúc nói: "Ngươi nếu là có bản lĩnh, có thể gϊếŧ vài người thử một chút tay nghề. Gϊếŧ người ngươi liền hiểu, làm thích khách không dễ chơi như vậy. Ngươi muốn trở thành thích khách mạnh nhất Già Lam, thì phải đem mình rèn thành một cây đao sắc; muốn rèn đao, thì lòng trước tiên phải cứng rắn như thiếc."

Là máu thịt là trái tim, phải thế nào mới có thể biến thành sắt thép? Hạ Hầu Liễm thu đao vào vỏ, cứng rắn kéo ra một nụ cười mỉm: "Ta biết. Chú cứ chờ xem!"