Editor: Vi + Beta: Điêu
Vương Bá nhìn khuôn mặt trang điểm xấu xí của cô, nhíu mày nói: "Kỷ tiểu thư, chỉ cần cô vui vẻ ở chung với thiếu gia, thì làm gì có chuyện thiếu gia đối xử không tốt với cô!"
"Vâng vâng, Vương Bá, ông yên tâm, về sau cháu sẽ nghe lời, không bao giờ chống đối lại anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động.
Tuy rằng 3 năm trước cô thường hay tìm đường chết, nhưng cũng may là thời gian học ở trường nhiều. Quan hệ giữa cô và Triệu Húc Hàn cũng không phải là tình sâu nghĩa nặng, cô còn có cơ hội thay đổi.
Vương Bá nhìn Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ cầm chìa khóa cùng tờ giấy ghi địa chỉ căn nhà rời đi, không khỏi chớp chớp mắt, nếu cô gái này có thể bớt giày vò thiếu gia một chút, chắc hẳn thiếu gia sẽ cười nhiều hơn? Nhưng hình như từ lúc thiếu gia gặp Kỷ Hi Nguyệt chưa từng nở nụ cười.
Kỷ Hi Nguyệt đến công ty thì cũng đã là 10 giờ sáng.
"Tiểu Nguyệt, lão đại tìm cô." Kỷ Hi Nguyệt vừa đến văn phòng, anh Mập đã vội vàng nói với cô. Kỷ Hi Nguyệt bỏ túi xuống đi về phía Lộc Hùng.
Lộc Hùng nhìn thấy Vương Nguyệt, khuôn mặt mập mạp lập tức nở nụ cười tươi như hoa: "Tiểu Nguyệt, cô làm việc không tệ. Hôm qua lượt truy cập vào trang web đã vượt xa đài truyền hình Hương Thành. Tiền thưởng tháng này của cô không thể thiếu.”
"Cảm ơn sếp nhiều. Chẳng qua đúng lúc tôi ở gần nơi xảy ra tai nạn." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói cảm ơn.
"À có chuyện này. Tai nạn giao thông dẫn đến rất nhiều đau thương mất mát. Cô có thể đến bệnh viện thăm phu nhân Trương Cầm. Tôi thấy có rất nhiều người chú ý đến thương thế của cô ấy. Cô sắp xếp đi thăm một chút.” Lộc Hùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: "Vâng. Tôi vốn định buổi trưa đến thăm phu nhân Trương Cầm.” Cô cảm giác là do mình không ngăn cản được vụ tai nạn, dẫn đến nhiều người bị thương như vậy. Đó là trách nhiệm của cô.
Cũng may là không có người chết. Người lái xe đâm phải cũng may mắn còn sống. Cảnh sát đã tra ra tài xế lái xe đang trong tình trạng say rượu, chắc chắn phải trả giá trước pháp luật. Kiếp trước Kỷ Hi Nguyệt không đưa tin tình hình vụ tai nạn, vì vậy lần này không biết rõ sự việc phía sau sẽ phát triển thế nào.
Giữa trưa, Kỷ Hi Nguyệt đi tới bệnh viện. Vừa bước vào quầy tạp hóa muốn mua bó hoa tươi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khi cô vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán thấm đẫm, đầy vẻ kinh sợ. Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác hai chân của mình như nặng cả ngàn cân, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn người đàn ông đang mua hoa phía trước.
Người đàn ông này là Tần Hạo. Có thể nói là tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự. Bao giờ cũng lộ vẻ mỉm cười thân thiết trên khuôn mặt anh tuấn, rất được phái nữ yêu thích.
Mà Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi anh ta như thế, bởi vì kiếp trước, cô bị người đàn ông ra vẻ đạo mạo này đẩy từ lầu hai mươi tám xuống. Đến trước khi chết, cô mới biết được đây là đồ mặt người dạ thú, khẩu phật tâm xà. Đến giờ hồi tưởng lại, sau khi anh ta tháo gọng kính xuống, đôi mắt thật ra vẫn luôn âm u, thâm trầm.
Giờ phút này, Kỷ Hi Nguyệt đối mặt với hung thủ gϊếŧ hại mình, cô cảm thấy sợ hãi. Cô thật sự không có cách nào thản nhiên tiếp nhận. Đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ gặp mặt anh ta sớm như vậy. Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Tần Hạo vẫn còn đến hai năm sau, vào bữa tiệc sinh nhật hai mươi ba tuổi của cô.
Sau khi Tần Hạo mua một bó hoa tươi thì bước ra phía cửa. Hai chân Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn mềm nhũn, không cách nào di chuyển. Nhìn thấy Tần Hạo cười tủm tỉm đi ra ngoài, cô ngoài hoảng sợ, chỉ có thể cúi đầu xuống. Bởi vì bây giờ cô không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt âm độc của người đàn ông này.
Tần Hạo nhìn thoáng qua bên người cô. Kỷ Hi Nguyệt như cảm nhận được người đàn ông này còn nhìn về phía cô. Điều đó khiến cô thấy buồn nôn giống như bị rắn độc cắn một cái.
"Tiểu thư, cô muốn mua gì sao?" Trong cửa hàng, người bán hàng thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng im ở cửa ra vào không khỏi cau mày, có lẽ là cô cố tình đứng trước cửa ra vào cản trở việc buôn bán của họ đây mà.
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới tỉnh táo lại, vội quay đầu nhìn phía sau, thấy không còn bóng dáng của Tần Hạo nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, đẩy cặp kính đen trên mũi lên, đi vào mua một bó hoa tươi. Vì mới gặp phải kẻ thù nên tâm trạng Kỷ Hi Nguyệt không tốt lắm. Bây giờ trong đầu cô rất rối. Cô còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với tên súc sinh này. Cô sống lại lần nữa đem quá khứ thay đổi. Cuộc sống dĩ nhiên sẽ khác rất nhiều so với trước. Việc này làm cô nhất thời không biết phải xử lí như thế nào.
Vào trong bệnh viện, Kỷ Hi Nguyệt đi theo hành lang, cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại. Bây giờ cô căn bản không cần phải sợ Tần Hạo, hắn còn chưa biết cô là ai, chưa biết cô chính là Kỷ đại tiểu thư, Kỷ Hi Nguyệt.
Hít thở thật sâu, Kỷ Hi Nguyệt đi đến phòng bệnh của Trương Cầm. Vừa mở cửa ra, cô còn chưa kịp bước vào thì đã nghe từ bên trong phòng một giọng nói truyền tới khiến cô lần nữa phải dừng bước. Bởi vì giọng nói đó không phải của ai khác mà chính là Tần Hạo. Cho dù cô có thành quỷ cũng có thể nhận ra được tiếng của tên súc sinh đó. Nhưng tại sao hắn lại đến gặp Trương Cầm?
"Tần tổng, túi của tôi thật sự đã mất. Có lẽ là những tài liệu ấy cũng sẽ không còn." Trương Cầm có chút suy yếu và kinh hoảng nói.
Chồng Trương Cầm cũng lên tiếng: “Tần tổng, lúc vợ tôi được cứu ra đã hôn mê. Sao có thể còn nghĩ đến chuyện khác. Nhặt về được cái mạng đã là may mắn rồi.”
Tần Hạo ừ một tiếng: "Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt. Không cần phải lo lắng công việc.”
"Dạ. Vậy cám ơn Tần tổng.” Vợ chồng Trương Cầm nói lời cảm ơn.
Tần Hạo nhanh chóng chào tạm biệt hai người rồi đi. Kỷ Hi Nguyệt vội trốn vào phòng bệnh bên cạnh, làm cho người trong phòng tưởng cô là bệnh nhân tâm thần.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn từ cửa sổ nhỏ trên cửa, thấy Tần Hạo vẫn chưa rời khỏi mà đi về phía lối thoát hiểm. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng, nhưng cô cảm thấy tên súc sinh Tần Hạo này nhất định có vấn đề, nên cô cũng lén đi theo.
Nhìn vào ô cửa nhỏ trên cửa thoát hiểm thì thấy Tần Hạo đang đứng trên cầu thang gọi điện thoại.
"Trương Cầm nói túi của cô ta đã bị mất. Anh mau tìm người điều tra xem, nhất định phải tìm được túi của cô ta!" Tần Hạo giọng điệu sắc bén nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Túi của Trương Cầm ngày hôm qua cô có thấy. Lúc ấy nó đặt ở dưới bên trái cô ấy, là một cái túi da màu đen. Sau đó cô cũng không để ý tới. Nhưng mà bây giờ thấy Tần Hạo đối với túi của Trương Cầm xem trọng như vậy, lẽ nào trong túi đó có bí mật gì sao?
"Ừ, phải nhanh chóng tìm được. Tránh để đêm dài lắm mộng.” Tần Hạo lạnh lùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng né đi chỗ khác. Tần Hạo mở cửa ra ngoài, đi lướt qua cô. Tim Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa rớt ra,cô lại có tật giật mình rồi. Chỉ là lúc Tần Hạo đi đến cửa thang máy, hắn đột nhiên quay người nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt. Trái tim Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa ngừng đập, theo phản xạ cô lập tức mở cửa một phòng bệnh đi vào. Tại sao Tần Hạo lại quay đầu nhìn cô, chẳng lẽ anh phát hiện ra cái gì sao?
"Tiểu thư, cô đến thăm ai sao?" Trong phòng bệnh một bệnh nhân quen biết thấy Kỷ Hi Nguyệt ôm hoa tươi mà đứng yên ở cửa, có ý tốt hỏi.
"A, a, tôi vào nhầm phòng rồi" Kỷ Hi Nguyệt vội đi ra, nhìn vào giữa thang máy bên kia, cũng may Tần Hạo không còn ở đó nữa.
Kỷ Hi Nguyệt im lặng thật lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối. Bây giờ thật sự không nghĩ được chuyện gì. Cô lắc lắc đầu, sau đó đi đến phòng bệnh của Trương Cầm.
"Vương Nguyệt, sao cô lại đến đây?" Trương Cầm thấy Kỷ Hi Nguyệt đến vô cùng vui vẻ: "Ông xã, cô ấy chính là phóng viên đã cứu em đó. Nếu khônh có cô ấy, em đã sớm mất mạng rồi."
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tươi cười nói: "Chị Trương khách sáo rồi. Chị phúc lớn mạng lớn. Hôm nay chắc đã đỡ hơn nhiều rồi phải không?"
"Chỉ có chân là đau. Những cái khác chỉ là trầy xước nhỏ." Trương Cầm vui vẻ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đối với cô mà nói, gương mặt Kỷ Hi Nguyệt nhìn xấu xí, nhưng cô nhìn cô ấy lại giống như thiên thần xinh đẹp vậy.
"Vương tiểu thư, cô ngồi đi.” Chồng Trương Cầm lịch sự nói: "Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài mua ít đồ.”
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống lập tức hỏi: "Chị Trương, vừa rồi tôi thấy có một người đàn ông đi ra, là người của công ty sao?"
Trương Cầm ngẩn người sau đó mỉm cười: "Em nói Tần tổng ư? Cái người cao cao gầy gầy, rất anh tuấn?"
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn nôn. Nếu không biết bản chất thật của tên Tần Hạo kia, thì chắc chắn cô cũng cảm thấy như vậy. Nhưng hiện tại thì cô thật sự đã thấy buồn nôn đến tận xương tuỷ rồi.
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Đúng, tôi cảm thấy mình đã từng gặp qua rồi. Chỉ là quên mất đã nhìn thấy ở đâu thôi.”
"Đó là phó giám đốc công ty chị, tên là Tần Hạo.” Trương Cầm nói tiếp: “Đúng rồi, chị làm việc ở tập đoàn Kỷ Hải, là tổng thanh tra tài vụ của bất động sản Kỷ Tinh".
"Tập đoàn Kỷ Hải?" Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Vô không hề biết Tần Hạo chính là phó tổng giám đốc ở công ty con của bố mình.
Thời điểm lần đầu tiên cô biết Tần Hạo, hắn là tổng giám đốc của công ty bất động sản Tần Hưng. Tuổi trẻ tài cao, lúc ấy hắn ba mươi hai tuổi, như thế thì bây giờ hắn mới ba mươi tuổi thôi.
"Đúng thế, em nên biết bất động sản Kỷ Tinh chính là công ty con của tập đoàn Kỷ Hải." Trương Cầm cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: "Đương nhiên em biết. Ở Cảng Thành này, tập đoàn Kỷ Hải cũng có thể xem là một tập đoàn lớn. À đúng rồi,chị Trương, cái túi ở trên xe ngày hôm qua là của chị sao?”
Giờ phút này trong lòng cô vô cùng lo sợ. Những thay đổi sau này hơi lệch ra khỏi quỹ đạo tưởng tượng của cô rồi.
"Ôi! Em thấy được cái túi của chị sao? Chính là cái màu đen ấy!" Trương Cầm vội vàng nói.
"Em thấy. Có điều em không cầm. Hẳn là nhân viên cứu hoả hoặc là cảnh sát đã mang đi rồi. Nên trong có đồ quan trọng sao? Em giúp chị tìm về.” Kỷ Hi Nguyệt khách sáo nói.
"Thật sao? Thế thì tốt quá, em nhất địnhtìm giúp chị nhé. Bên trong túi có bản báo cáo tài vụ của bất động sản Kỷ Tinh. Chị còn chưa kịp chỉnh sửa lại, Tần Tổng đang cần gấp.” Trương Cầm nhíu mày nói.
"Nếu không tìm thấy thì không sao chứ? Có thể làm một bản khác mà." Kỷ Hi Nguyệt cố tình nói.
Trương Cầm sững sờ, sắc mặt thay đổi đến kì lạ, lập tức nhìn qua cửa phòng, rồi nói khẽ với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cái đó không bỏ được. Bản báo cáo tài vụ hình như có chút vấn đề. Mặc dù chị không xem kĩ, nhưng đại khái cũng đã nhìn lướt qua. Các thông số có phần chênh lệch lớn."
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có hơi căng thẳng. Chẳng trách Tần Hạo khẩn trương như vậy. Xem ra nhất định có ẩn tình bên trong.
Cô thầm nhớ đến hai năm sau lần đầu gặp gỡ Tần Hạo. Lúc ấy hắn đã là tổng giám đốc bất động sản Tần Hưng, tại sao lại nhảy ra làm một mình, thu xếp nguồn tài chính ở đâu? Không lẽ cái tên chết tiệt này tham ô tiền của bố cô?
"Chị Trương thật lợi hại, nhìn qua mà đã biết." Kỷ Hi Nguyệt giả vờ ngưỡng mộ.
Trương Cầm lắc đầu: "Lợi hại ở đâu chứ. Là trước kia tổng thanh tra tài vụ cố ý cho chị xem đấy."
Đang nói chuyện bỗng âm thanh của cô ấy.nhỏ lại, khẩn trương nói: "Tiểu Nguyệt, không nói gạt em, chị cũng không muốn làm. Chị nghe nói tổng thanh tra tài vụ lúc trước hình như đã mất tích".
"Cái gì!" Trong phút chốc sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã tái xanh. Sau lưng vì bị doạ mà đổ một mảng mồ hôi lạnh.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt đi ra từ bệnh viện, cả người cô choáng váng, kích động nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh sau đó cô liền phấn khởi đứng lên, bản thân muốn thay đổi quá khứ. Như vậy nếu Tần Hạo tham ô, cô phải tìm được chứng cứ thì mới có thể "tiễn" hắn vào tù bóc lịch.
Cô hoàn toàn tin rằng tên tổng thanh tra tài vụ mất tích kia rất có khả năng đã bị Tần Hạo gϊếŧ người diệt khẩu rồi. Tên súc sinh này không có gì là không làm được!
Kỷ Hi Nguyệt quay lại công ti bắt đầu xem lại ảnh chụp và video ngày hôm qua cô đã ghi lại. Rốt cuộc cũng thấy được túi của Trương Cầm đã bị một người mặc đồ và đội mũ đen mang đi. Hơn nữa nhiều tấm hình còn cho thấy, sau khi người đàn ông cầm được cái túi đã ngay lập tức cưỡi chiếc môtô ở hiện trường rời đi.