Chương 6: Có Chết Đói Cũng Không Liên Quan gì Tới Ngươi (3)

"Muốn đưa thì đưa nhi nữ của nhà ngươi, còn Tiểu Linh Nhi nhà ta, ta sẽ đưa cho bất cứ ai, cút khỏi đây cho ta."

Bên ngoài ầm ĩ, cặp song sinh trong phòng bật khóc, Tống Bác vội vàng vào phòng bế hài tử. Hàng xóm chỉ tới xem kịch vui, căn bản không có ý định giúp đỡ, Vương thị cũng không rời đi, mà tiếp tục khuyên bảo.

Cuối cùng, Tống Bác thật sự tức giận, cầm cuốc đánh đuổi bọn họ, thôn trưởng cùng Tề sao sao chạy tới, ngăn Tống Bác lại.

Thôn trưởng nghe xong toàn bộ câu chuyện, cười lạnh nói: "Hưởng phúc sao? Vương thị, nếu hưởng phúc, sao ngươi không đưa nhi nữ của mình tới Trương phủ, thay vì đưa muội muội của nhà Tống tiểu tử? Ngươi đã lấy bao nhiêu bạc của Trương lão gia, tự ngươi rõ ràng nhất."

"Ngươi dám bán Tiểu Linh Nhi?"

"Sao ngươi lại nói là bán, ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có bạc, thì có thể dẫn Tiểu Bạch tới y quán khám bệnh. Nếu không ngốc, hắn có thể đi học đường đọc sách."

Ngốc?

Tề sao sao đột nhiên nghĩ tới Tống Bạch không nói chuyện, chẳng lẽ...

"Tống tiểu tử, chuyện này là sao, nhị đệ của ngươi làm sao vậy?"

"Cái gì làm sao vậy, ta rất ổn." Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau bọn họ, Tống Bạch đứng ở phía sau bọn họ. Ngoại trừ trên mặt dính chút bùn đất, không có gì bất thường cả.

"Tiểu Bạch!" Tống Bạch vẫn chưa về, Tống Bác thiếu chút nữa phát điên, nhưng không dám rời đi vì phải chăm sóc cho cặp song sinh.

Vương thị đột nhiên cười nói: "Tiểu Bạch, ngươi mau khuyên nhủ đại ca của ngươi đi, muội muội của ngươi đi sẽ có người hầu hạ, không lo cơm ăn áo mặc, sống một cuộc sống tốt đẹp, thật tốt biết bao."

Tống Bạch tới gần Vương thị, đá mạnh vào đầu gối bà.

Vương thị lao tới, nhưng bị ngã xuống đất, Tống Bạch hung hăng nhổ nước miếng về phía Vương thị, đôi mắt âm u khiến người ta run sợ, lãnh lệ nói: "Ngươi nghe cho kỹ, ta, Tống Bạch, đại ca cùng hai đệ muội của ta dù có chết đói cũng không liên quan gì tới ngươi."

Tống Bạch kéo Tống Bác vào viện, nhốt Vương thị cùng đám thôn dân xem kịch vui ở bên ngoài. Tề sao sao thấy Tống Bạch không sao, cũng cùng thôn trưởng đi về.

Tống Bác sờ đầu nhị đệ nhà mình, ôn nhu nói: "Có đói bụng không? Về sau đừng về muộn như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu."

"Đại ca, ngày mai chúng ta đi trấn Diệp Thành đi." Tống Bạch lùa cơm, bữa cơm hôm nay đặc biệt ngon, Tống Bác cho thêm dầu vào, cháo có thể nhìn thấy hạt gạo.

"Đệ muốn đi sao?" Tống Bác khẽ nhíu mày.

Tống Bạch nhảy xuống ghế, chân ngắn đi tới bên cạnh đại ca của mình, dùng giọng hài tử nói chuyện với Tống Bác: "Đại ca, hôm nay trên đường đệ gặp một lão nhân bạch y, lão nhân nói hắn là gia gia của đệ. Còn đưa cho đệ một số thứ, bảo chúng ta bán nó đi, như vậy sẽ không phải bị đói."

Tống Bạch lấy trong ngực ra một cái hộp màu đỏ, đưa cho Tống Bác.

Tống Bác nghi hoặc mở ra, nhìn thấy bên trong có hai củ nhân sâm, một chiếc vòng tay bằng vàng được chế tác tinh xảo cùng một cái hộp nhỏ bằng bạc, Tống Bác cảm thấy bất an.

"Tiểu Bạch, nói thật cho đại ca biết, đệ lấy nó ở đâu?"

"Là lão gia gia bạch y cho đệ, nói là gia gia của đệ, đại ca, chúng ta có gia gia sao?"

Lão gia gia! Tiểu Bạch còn nhỏ, hắn không thể nào nói dối được, hơn nữa mấy thứ này, mặc dù hắn đã từng nhìn thấy nhân sâm, nhưng cũng chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy. Chiếc vòng tay kia, e rằng trong trấn Diệp Thành không có chiếc vòng tay nào tinh xảo hơn chiếc vòng tay này, chẳng lẽ...Đó thật sự là gia gia đã qua đời của bọn họ?

--------o0o--------

Hết chương 6