Trình Hoài Thứ nhẫn nại, cười thú vị: "Cháu chắc chắn như vậy sao? Chú là người tốt?"
Đường Ninh mở to đôi mắt long lanh nhìn anh như thể đang xác nhận một sự thật: "Vậy chú là người xấu sao?"
Cô hiểu rõ anh đương nhiên không phải.
Nghe ra sự không phản bác trong giọng nói của cô, anh nghiêm túc nói: "Cho chú một lý do, chú có thể không nói chuyện này với bọn họ."
Khi nói lời này, Trình Hoài Thứ có một cảm giác áp bức rất mạnh khiến cô không thể né tránh.
Đường Ninh cũng liều mạng, cầu xin: "Cháu muốn tiếp tục nhảy, không muốn họ phản đối."
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rất nghiêm túc, hồi lâu sau mới thốt ra vài chữ: "Được, không có lần sau."
Xem ra Trình Hoài Thứ đã đồng ý, gánh nặng trong lòng Đường Ninh trong nháy mắt tan biến.
Nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, cô nhắm mắt lại, cảm giác vui mừng dâng lên trong lòng không thể bỏ qua.
Bí mật nhỏ này... chỉ có cô và Trình Hoài Thứ biết.
Giống như một sự ràng buộc vô hình, bắt đầu từ hạt giống bé từ từ bén rễ trong tim.
Nhưng cô không thể nói với ai kể cả Trình Triệt và Trình Húc.
Cuối tuần này cô thi xong bài kiểm tra hàng tuần sẽ đến trung tâm luyện nhảy.
Mặc dù có chút vất vả nhưng việc luyện nhảy này mưa gió cũng không thể ngăn cản, nhất định phải bỏ công sức.
Hôm nay là xếp đội hình cho bài 《Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương》, các cô gái nhỏ trong buổi huấn luyện đã đến địa điểm từ sớm.
Đều là những thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, ai cũng giống như cành liễu mềm mại, mảnh khảnh, rất tự giác bắt đầu khởi động bằng động tác ép chân.
Đường Ninh thay xong trang phục biểu diễn, tùy ý đứng một bên yểu điệu thướt tha khiến người ta không thể rời mắt.
Sân tập vốn còn ríu rít, sau khi Tần Ngọc Chân bước vào lập tức trở nên im lặng.
Tần Ngọc Chân là một giáo viên nghiêm khắc nổi tiếng, tuyệt đối sẽ không vì ai đó kêu đau mà mềm lòng ở trung tâm huấn luyện.
Xác nhận mọi người đã đến đông đủ, bà quét mắt một lượt nói: "Hôm nay điều quan trọng là phải chọn ra vị trí vũ công chính, có một đoạn thể hiện riêng phần hoa nở là khoảnh khắc đẹp nhất của toàn bộ điệu nhảy, mọi người tự giác, từng người một lên thử."
Uất Hạ ngẩng cao cằm, giơ tay trước: "Cô ơi, em lên trước."
Nền tảng vũ đạo cổ điển của Uất Hạ tốt, kỹ thuật cơ bản vững, một bộ trang phục bồng bềnh với động tác múa uyển chuyển, biểu cảm cũng rất chuẩn.
Tần Ngọc Chân gật đầu hài lòng: "Biểu diễn không tệ, người tiếp theo."
Đến lượt Đường Ninh, cô chỉ tưởng tượng đến từng khoảnh khắc nở rộ tuyệt đẹp của nụ hoa, toàn tâm toàn ý hòa mình vào nhịp điệu của điệu nhảy.
Trong tiếng nhạc cổ điển đắm chìm, cô quỳ trên sàn, đưa bàn tay trắng nõn ra mô phỏng nụ hoa đang dần hé nở, giữa mềm mại và quyến rũ nhịp điệu được kiểm soát rất tốt.
Cuối cùng, tất cả sự ẩn núp biến thành động tác bước chân xoay tròn, nhất thời uyển chuyển như mây trôi nước chảy, đẹp đẽ vô cùng.
Tựa như không phải ở phòng tập mà là trên sân khấu thực thụ.
Không chỉ những người khác nhìn chăm chú mà Tần Ngọc Chân cũng vỗ tay.
Rõ ràng bà đã có ứng cử viên tốt nhất, khẳng định: "Đường Ninh, tạm thời để em đảm nhận vai vũ công chính."
"Nhưng những bạn học khác cũng không được chủ quan, các em bỏ ra bao nhiêu công sức trên sân khấu sẽ thể hiện bấy nhiêu, sự nỗ lực không thể lừa dối được."