Lỡ như Trình Hoài Thứ không nghe máy thì kế hoạch của cô sẽ loạn hết cả lên.
Cô như đang ngồi trên đống lửa một lúc, giây tiếp theo đầu dây bên kia đã bắt máy.
Cô Vu Hồng mở lời thẳng thắn: "Alo, xin chào, có phải là phụ huynh của Đường Ninh không?"
Không khí mùa hè oi bức, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ không kéo chặt của phòng làm việc chiếu vào, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài.
Cuối cùng, bên kia im lặng hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Phải."
Giọng nói của Trình Hoài Thứ trầm ấm, qua điện thoại đặc điểm của giọng nói này càng rõ ràng hơn khiến người nghe thấy tê tê trong lòng.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nắm chặt ngón tay hơn.
Cô Vu Hồng: "Là thế này, lần thi tháng này của Đường Ninh thứ hạng tụt dốc rất nhiều, phụ huynh cần chú ý một chút xem có phải có yếu tố nào khác khiến em ấy sao nhãng việc học hay không..."
Dù cô Vu Hồng nói thế nào, Trình Hoài Thứ đều bày tỏ thái độ lắng nghe và phối hợp, khiến Đường Ninh đứng ngồi không yên.
Không hiểu sao lại phải nghe một cuộc điện thoại bị giáo viên phê bình mà Trình Hoài Thứ vẫn có thể phối hợp một cách hoàn hảo.
Cô nghĩ ít nhất thì anh cũng không phải là người vô tình như Trình Húc đã nói.
Cuối cùng, cô Vu Hồng nhìn vào thời gian trên điện thoại có vẻ như đã chuẩn bị cho cô đi rồi.
Trình Hoài Thứ dừng lại một chút, giọng nói trầm trầm: "Tôi sẽ giáo dục con gái của chúng tôi thật tốt."
"Con gái của chúng tôi" nghe thật thân mật làm sao, sự ứng biến này có trao giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng không quá đáng.
Mà câu nói này không sai một chữ nào lọt vào tai cô, Đường Ninh cảm thấy bối rối, mặt đỏ như tôm luộc.
Không biết thái độ của Trình Hoài Thứ thế nào nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm.
Dù sao thì đây cũng là hạ sách trong lúc cấp bách, còn hơn là cắt đứt ý định nhảy múa của cô.
Đường Ninh tự an ủi bản thân, tâm trạng nhất thời vui vẻ hơn nhiều.
Buổi tối về đến nhà, cô ăn vội vài miếng cơm rồi vội vàng lên lầu làm bài tập.
Vừa rồi trên bàn ăn, Trình Hoài Thứ cũng không nhắc đến chuyện này vậy nên...anh định mắt mắt cho qua sao?
Sợ Trình Hoài Thứ quay lại kể chuyện này với Trình Bách Thành, Đường Ninh không kìm được chạy đến cửa phòng chứa đồ đợi anh.
Phòng của anh ở ngay đối diện phòng chứa đồ, nhưng cô hoàn toàn không có can đảm để gõ cửa.
Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng kêu "cạch" một tiếng mở ra.
Có lẽ Trình Hoài Thứ định đi tắm, cổ áo sơ mi mở vài cúc trông có vẻ phóng túng hơn trước nhưng không hề có vẻ lố.
"Chú Trình, cháu xin lỗi." Đường Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ đáng thương: "Cháu cũng không còn cách nào khác."
Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, không dám nhìn biểu cảm của Trình Hoài Thứ.
Đèn hành lang sáng trưng như càng tô đậm đường nét của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, Đường Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện ra vẻ mặt của anh hờ hững và kiên nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Trình Hoài Thứ từ từ mở miệng nói: "Muốn chú phối hợp với cháu nói dối với giáo viên, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị ba mẹ mắng một trận."
"Không phải vậy." Nghĩ đến đây, cô lại tủi thân, hốc mắt đỏ hoe.
"Dù sao thì... chú Trình..." Cô hít mũi, ổn định cảm xúc: "Chú là người tốt, giúp cháu lần này đi mà."
Trình Hoài Thứ sửng sốt, lưng cứng đờ, bất đắc dĩ cong môi cười nhẹ.
Sao đứa trẻ này lại cho rằng anh là người tốt thế nhỉ?!