Mùa mưa ở Giang Thành.
Vào buổi chiều tối, một cơn mưa như trút nước bất ngờ ập đến.
Cô gái ôm một chồng sách giáo khoa mới mua trong lòng, một tay mảnh khảnh cầm chiếc ô đen rộng, những hạt mưa rơi xuống mặt ô kêu lớn.
Ngay cả khi đi rất nhanh cô cũng không tránh khỏi những vũng nước bên đường, không bao lâu sau giày và tất đã ướt đẫm.
Khi Đường Ninh chạy về biệt thự nhà họ Trình, bên ngoài trời đã tối sầm, đèn đuốc sáng trưng.
Cô cất ô, những giọt mưa rơi từ mặt ô hình vòm xuống tụ lại thành những vũng nước nhỏ.
Dì Lưu thấy cô cuối cùng cũng về đến nhà thì thở phào nhẹ nhõm, vừa vội vàng giúp cô nhận lấy cặp sách và ô vừa phàn nàn: "Thời tiết này thật sự khó chịu, vào mùa mưa chỗ nào cũng ẩm ướt."
Đường Ninh nhận lấy khăn lau, tùy ý lau những giọt nước trên tóc mai, khuôn mặt trở nên trắng trẻo và tinh tế hơn.
Chưa kịp nói chuyện với dì Lưu, một bóng người đã lọt vào tầm mắt cô.
Đường Ninh đứng ngơ ngác tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Anh cả."
Trình Triệt đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt đen ẩn dưới cặp kính gọng vàng sâu như mặt hồ: "Ninh Ninh, sao về muộn thế?"
Anh cả nhà họ Trình vốn không hay cười, trong ký ức của Đường Ninh, anh không thường xuyên về nhà, mỗi lần về cũng chỉ hỏi thăm việc học của cô còn lại rất ít khi hỏi han.
Cô hơi nhướng đôi mi đen, thành thật báo cáo: "Em tập nhảy, hôm nay tập hơi muộn, lúc về đi ngang qua hiệu sách lại dành thời gian chọn vài cuốn sách giáo khoa."
"Lên lầu thay một bộ quần áo, lát nữa có tiệc gia đình." Trình Triệt liếc nhìn đồng hồ Hublox, đầy ẩn ý nói thêm: "Trình Húc sắp về rồi."
Đúng rồi, đối với những người nhà họ Trình mà nói, khi cô lớn lên sẽ phải gả cho Trình Húc.
Từ năm cô tám tuổi, gia đình gặp chuyện không may nên cô được gửi đến nhà họ Trình nuôi dưỡng, hai người là thanh mai trúc mã, nhìn thế nào cũng là một đôi trời sinh.
Đường Ninh mím môi không nói gì.
Phòng của cô ở cuối cùng trên tầng hai của biệt thự, ngày thường ánh sáng rất tốt, phong cách trang trí cũng rất đẹp.
Bấy nhiêu năm nay, nhà họ Trình đối xử với cô con gái nuôi này tận tâm thế nào ngay cả người ngoài cũng có thể thấy được.
Những cuốn sách giáo khoa mới mua vẫn khô ráo nhờ cô che, cô đem chúng xếp ngay ngắn lên bàn.
Tiếp theo, Đường Ninh đi vào phòng tắm thay bộ quần áo ướt.
Nước nóng chảy xuống từng giọt nhỏ, hơi lạnh trên người lập tức tan biến đi nhiều.
Trong gương mờ mịt thấp thoáng bóng dáng xinh đẹp của thiếu nữ.
Sau khi sấy khô tóc, mái tóc dài và mềm mại rủ xuống vai, mái tóc đen nhánh làm tôn lên làn da trắng như sứ của cô.
Vì anh cả đã dặn dò hôm nay có tiệc gia đình nên Đường Ninh mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối.
Kiểu dáng rất đơn giản, không có quá nhiều họa tiết, một chiếc đai buộc đơn giản tôn lên vòng eo thon thả.
Không lâu sau hành lang trên tầng hai truyền đến tiếng nói chuyện.
Có lẽ là Trình Húc đã về.
Đường Ninh mở cửa ra thấy Trình Húc ướt như "chuột lột", những lọn tóc ướt đẫm phủ trên trán trông có vẻ hơi chật vật nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lạc quan mặc cho những giọt mưa lăn xuống cằm.
Trình Triệt bình ổn giọng nói, lạnh lùng hỏi một câu: "Cứ thế này về không sợ bị cảm à?"
"Không phải là chỉ thị của anh cả sao, em không dám chậm trễ."
Trình Húc vừa nói đùa xong liền quay đầu nhìn thấy khuôn mặt không trang điểm của Đường Ninh, đôi mắt của cô đọng nước trông vô cùng trong sáng và thuần khiết.
Trình Húc thấy mềm lòng muốn xoa đầu cô, kết quả bị Trình Triệt trừng mắt nhìn.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết bắt nạt em gái."
"Em có đâu?" Trình Húc nuốt nước bọt, cười đến nỗi rung vai, "Em vẫn đang cưng chiều Ninh Ninh đấy thôi."
Nói xong, anh ấy còn trẻ con tìm kiếm sự đồng tình: "Đúng không? Ninh Ninh?"
Đường Ninh vô hại tố cáo: "Lúc nhỏ anh bắt nạt em cũng không ít đâu."
Cô bé tám tuổi nằm trong vũng máu, chất lỏng đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc váy múa trắng tinh.
Cô bé dù có ngây thơ cũng biết rằng không còn ba mẹ là một bi kịch giống như chuyện trời sập xuống, chỉ có thể chôn chặt mọi nỗi buồn trong lòng, dần dần chấp nhận một gia đình mới, chỉ thỉnh thoảng trong cơn ác mộng nửa đêm cảnh tượng máu me khắp nơi sẽ khiến cô ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Khi Đường Ninh mới đến nhà họ Trình, cô khá nhút nhát và im lặng.
Khi còn nhỏ vì ba mẹ đi làm nên cô vẫn luôn sống ở nhà ông nội, sau khi ông nội mất cô mới đến Giang Thành.
Trên đường đón cô về nhà họ Trình, mọi thứ đã thay đổi.
Trước đó Đường Ninh chỉ biết mẹ mình từng tiếp xúc với ba mẹ nhà họ Trình.
Lần đầu tiên Trình Húc gặp Đường Ninh còn tưởng cô là một đứa câm ai hỏi cũng không nói chỉ biết gật đầu lắc đầu.
Hơn nữa cô từ nhỏ đã kén ăn, thân hình gầy gò như que củi, màu tóc cũng không phải đen thuần.
Mẹ Trình nói phải cắt tóc ngắn đi thì mới có thể mọc ra một mái tóc đẹp, kết quả là cắt cho cô một kiểu tóc giống con trai.
Lúc bấy giờ, Trình Húc đang tuổi nghịch ngợm, rất không hài lòng với "cậu con trai" mới đến nhà bèn liên tục bày trò chọc ghẹo bằng đủ mọi cách như dọa bằng sâu lông, nghịch ngợm vô cùng.
Không ngờ theo thời gian "que củi" từng bị người ta bắt nạt dần dần giống như một nụ hoa nở rộ trong gió, càng lớn càng xinh đẹp.
"Được rồi, Ninh Ninh à là lỗi của anh." Trình Húc tính tình như vậy, ngay cả khi xin lỗi cũng hời hợt.
Trình Triệt thấy không vừa mắt bèn dặn dò: "Hôm nay ba mẹ không có nhà, anh không quan tâm bên ngoài em phóng túng thế nào, lát nữa ông nội đến phải biết kiềm chế lại."