Chương 13: Ta tu đạo vô tình [Tu]

“Vân Thanh, đây là trà ta vừa mang về từ Tây Vực, ngươi nếm thử xem uống có quen không?”

Trong Dao Quang điện, Úc Kiệu ngồi ở bên cạnh Trì Ninh, thành thạo pha một ấm trà, đổ vào trong tách đưa cho Trì Ninh.

Trì Ninh nếm thử một ngụm, khen ngợi: "Đồ của ngươi đều rất tốt. ”

Trà tuy thơm, nhưng trong lòng Trì Ninh lại có chút phát sầu, Úc các chủ này mặc kệ chuyện ở Phù Âm Các, đi tới đi lui ngẩn người ở Dao Quang Điện năm ngày rồi.

" Úc Các chủ không bận chuyện gì sao?"

"Không bận." Úc Kiệu cười cười: "Giải Phong chủ mời ta tới, ta cũng nghĩ chúng ta đã lâu không gặp nên tới một chuyến. ”

Giải Cửu Trạch nói bệnh của Trì Ninh có phương pháp chữa trị, phương pháp này quá vớ vẩn, chính là song tu với người có linh căn tương tự.

Phương pháp song tu lợi ích có thừa tổn hại rất ít, không chỉ có thể chữa trị linh mạch bị hao tổn của Trì Ninh, còn có thể nâng cao tu vi rất nhiều.

Cho nên Giải Cửu Trạch mới mời Úc Kiệu đến đây một chuyến.

Phù Âm Các được xây dựng trên hải đảo, hành tung thần bí, chuyên về buôn bán, thanh danh trên giang hồ khá lớn. Úc Kiệu là các chủ lớn lên từ đống vàng bạc, nhiều năm trước, khi Trì Ninh du ngoạn kết giao cùng hắn, đi rèn luyện cùng nhau ở vài nơi.

Úc Kiệu thân thiện lại nhiệt tình, nói hai ba câu là có thể kết bạn với mọi người.

Trì Ninh coi Úc Kiệu như bạn tốt, nhưng có bằng hữu nào mỗi ngày nhìn chằm chằm y, ánh mắt nhão nhão dính dính đâu chứ.

Trì Ninh cảm thấy không đúng lắm, chắc là Úc Kiệu cũng cảm thấy không đúng. Vì thế mấy ngày sau, Úc Kiệu cầm một viên san hô lớn đi ra, nói với Trì Ninh: "Đây là sính lễ, ta và ngươi thành thân được không? ”

Lần đầu tiên Trì Ninh nghe được những lời như vậy.

Y không biết làm sao, đành phải đánh nhau với Úc Kiệu ngay tại chỗ.

Hết lần này tới lần khác Úc Kiệu cứ cố chấp, lâu lâu vẫn như cũ vẫn tặng lễ vật lấy lòng Trì Ninh.

Chuyện này trước kia vô cùng ồn ào ầm ĩ, tùy tiện kéo người hỏi, hắn cũng biết chuyện Úc các chủ đối với một vị mỹ nhân si mê cuồng dại, ở các quán trà tửu lâu còn bịa đặt ra những giai thoại ân oán tình thù.

Vất vả lắm mấy năm gần đây Úc Kiệu mới yên tĩnh, hiện giờ lại bị một lá thư của Giải Cửu Trạch gọi tới.

Trì Ninh từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, chỉ thấy Úc Kiệu rất nghiêm túc nhìn y: "Ngươi vẫn cự tuyệt ta, ta có chỗ nào không tốt kia chứ? Nếu ngươi ngại thân phận của ta vướng bận, vậy thì ta không làm các chủ nữa, trời Nam đất Bắc, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta sẽ đi cùng ngươi. ”

"Được không?" Trong ánh mắt Úc Kiệu mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thân thể nghiêng về phía trước muốn nắm tay Trì Ninh.

"Ta..." Trì Ninh chần chờ không biết mở miệng như thế nào, lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ.

Một cánh cửa đột nhiên mở ra, cánh cửa ọp ẹp lung lay sắp đổ.

Cố Lăng Tiêu đá văng cửa, nhìn đến tên muốn nắm tay sư tôn.

Hắn tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?!" ”

Trích Thần kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp bay về phía Úc Kiệu.

Oanh một tiếng, Úc Kiệu lắc mình tránh được kiếm, nhưng bình phong bạch ngọc phía sau lại gặp nạn, bị cắt từ giữa, chia làm hai nửa rớt trên mặt đất.

Lời thổ lộ bị cắt ngang khiến Úc Kiệu có chút buồn bực, hắn nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt: "Đây là? ”

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Trì Ninh thở phào nhẹ nhõm, y cuối cùng cũng không cần đáp lại tâm ý của Úc Kiệu.

"Tiểu đồ đệ của ta, Cố Lăng Tiêu." Trì Ninh nói với Cố Lăng Tiêu, "Mạo phạm khách nhân, mau xin lỗi đi. ”

Cố Lăng Tiêu đến trước người Trì Ninh, cực kì đáng thương: "Ta không phải cố ý, thanh kiếm này ta còn chưa khống chế được tốt.....!"

Hắn giả vờ, làm rũ hai cái tai xuống như một con thỏ trắng nhỏ: "Hơn nữa người này trông rất hung dữ." ”

Úc Kiệu luôn bị người khác khen phong lưu phóng đãng: "...? ”

***

Cuộc đối thoại giữa Trì Ninh và Úc Kiệu bởi vì Cố Lăng Tiêu cắt ngang nên không giải quyết được gì.

Buổi sáng Cố Lăng Tiêu đến quậy tung một trận, cả buổi chiều giống như biến mất không xuất hiện nữa. Trong lòng Trì Ninh buồn bực, sau khi dùng cơm chiều đi đến phòng tiểu đồ đệ tìm người.

"Cốc Cốc Cốc" gõ cửa ba tiếng, đợi một lát, bên trong không có người đáp lại.

Trì Ninh đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng.

Phía sau Dao Quang điện có một con sông tên Lãm Nguyệt, một cây cầu hình vòm cong bắc hai bên bờ sông, cảnh đêm rất đẹp.

Cố Lăng Tiêu ngồi ở đầu cầu, rũ một chân xuống lắc qua lắc lại.

Dưới thân là một dòng sông yên tĩnh, phản chiếu bầu trời đầy sao.

Cố Lăng Tiêu ngây người trên cầu nửa canh giờ, cảnh đẹp không có cảm giác gì, trong đầu tất cả đều là Trì Ninh.

Nếu hôm nay hắn không kịp thời chạy tới, Trì Ninh đến tột cùng có đồng ý tên họ Úc hay không?

Nếu đồng ý, Cố Lăng Tiêu ngày ngày đều phải nhìn thấy một gương mặt đáng ghét. Nếu không đáp ứng, về sau cũng sẽ có ong bướm khác tìm đến.

Nghĩ đi nghĩ lại, mỗi một cái đều là ngõ cụt.

Còn không bằng giống như đời trước, đem Trì Ninh cầm tù lại bên người, cả người y đều là của mình, nào cần quản tim của y ở nơi nào?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân đang đạp trên cành khô, Cố Lăng Tiêu quay đầu lại liền thấy Trì Ninh đang đi tới tìm người.

Đỉnh núi giữa đêm hè vẫn có chút lạnh, Trì Ninh mặc một áo sam mỏng, mặt mày lãnh đạm thanh nhã, như là ánh trăng hóa thành tiên nhân.

Tiên nhân kia đi đến gần Cố Lăng Tiêu: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Cố Lăng Tiêu giận dỗi: "Nghĩ công pháp. ”

Trì Ninh không nói, bình tĩnh nhìn mặt sông.

Cố Lăng Tiêu cảm thấy Trì Ninh giống như một tên đầu gỗ lạnh lùng, nếu như không vạch trần, Trì Ninh có phải hay chăng không biết hắn đang tức giận?

Cho nên hắn bóng gió nói bóng nói gió: "Sư tôn từ nhỏ sống trên đỉnh Thốc Ngọc Phong, không biết chuyện dưới chân núi đâu. Có vài gia tộc đem người ngoài vào cửa, người nọ tâm địa ác độc, đem trong nhà quấy loạn gà chó không yên."

Trì Ninh nhíu mày suy nghĩ một chút, vị "người ngoài" mà nhóc con nói hẳn là chỉ mẹ kế.

"Ngươi sợ ta tìm mẹ kế cho ngươi sao?" Trì Ninh sờ sờ đứa đồ đệ đang có ý tưởng kỳ quái trong đầu, "Úc Kiệu đã đi rồi, đừng suy nghĩ lung tung."

Minh nguyệt tại thiên, ngân hà tại thủy.

Gió thổi qua, gợn sóng từ xa đến gần, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Trì Ninh nghe thấy Cố Lăng Tiêu hỏi: "Vậy sư tôn thích mẫu người ra sao? ”

Trì Ninh nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Úc Loan trước khi đi cũng hỏi y như vậy: "Không biết người như thế nào mới có thể được Trì tiên tôn coi trọng."

Vấn đề này Trì Ninh chưa bao giờ nghĩ tới. Khi còn trẻ hăng hái, tâm tính giống như một con ngựa hoang không thích bị ràng buộc, sau đó thu đồ đệ liền nghiêm túc nuôi dưỡng hài tử, sau đó Cố Lăng Tiêu đọa ma, Trì Ninh lại càng không dám nghĩ tới.

Hơn nữa Trì Ninh không giống với người bình thường, y là một con điểu mềm mại. Khi còn bé sư huynh sẽ lừa y biến thành nguyên hình, nâng ở trong lòng bàn tay sờ lông y.

Người bình thường định nghĩa thích là như thế nào?

Trì Ninh thích ánh sáng lấp lánh của dạ minh châu, cũng thích người khác vuốt lông cho y, nhưng y không cảm thấy như vậy liền có thể đêm trái tim phó thác cho người khác.

Nghĩ trái nghĩ phải thập phần khó khăn, y dứt khoát nói dối lừa gạt nhóc con: "Ta tu vô tình đạo, sẽ không có đạo lữ gì hết. ”

Nghe được đáp án này, Cố Lăng Tiêu cũng không vui vẻ chút nào.

Vô tình đạo, chính là vô dục vô tình vô lo vô ngại.

Trì Ninh sẽ không thích Úc Kiệu, cũng sẽ không thích bất kì kẻ nào.

"Vậy thì người đừng thích người khác..., chờ ta lớn lên nhé." Cố Lăng Tiêu càng nói âm giọng càng thấp, mấy chữ cuối cùng mơ hồ chỉ có chính hắn có thể nghe được.

Trì Ninh đứng trong gió đêm thật lâu, đầu ngón tay lạnh lẽc, y không nghe rõ lời Cố Lăng Tiêu nói, theo bản năng đáp một tiếng: "Được. ”