Chương 18: Tâm kế của kẻ tiểu nhân

"Mộ Dung Vu Quân! Anh ở đâu? Mau ra đây!" Tiếng Dương Tịnh Hương vang lớn trong căn nhà.

Tất cả người làm trong nhà lúc này đều kinh ngạc và sợ hãi thay cho Tịnh Hương. Từ trước đến giờ chưa có một ai dám thể hiện sự tức giận của mình với Mộ Dung Vu Quân, không những thế Tịnh Hương bây giờ lại đang không sáng suốt.

“Tôi đây!” Từ ngoài cổng tiếng Mộ Dung Vu Quân cất lên. Dường như anh vừa mới trở về, cả người nồng mùi rượu.

Bóng dáng mảnh khảnh của Dương Tịnh Hương nhanh chóng tiến về phía Mộ Dung Vu Quân, mái tóc buộc cao bay bay phía sau trông vô cùng mạnh mẽ.

“Bốp!” Bàn tay nhỏ bé giận dữ in hẳn vào mặt Mộ Dung Vu Quân. Vì lớp mặt nạ nên Vu Quân không bị đau, ngược lại Dương Tịnh Hương lại hứng chịu cái đau đó. Nhưng cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, cô không có bất cứ cảm giác gì ở lòng bàn tay cả.

“Cô!” Mộ Dung Lan hấp tấp chạy ra, chứng kiến cảnh đó không nhịn được kêu lên một tiếng, giúp việc, vệ sĩ trong nhà cũng sợ đến nín thở.

Vu Quân nhíu mày nhìn đôi mắt giận dữ đang như thiêu đốt anh trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tịnh Hương, anh đưa tay ra hiệu không ai được can thiệp rồi cầm tay cô kéo thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.

“Buông ra! Buông ra!” Tịnh Hương tức tối chống cự. Một lần nữa đưa tay định tát anh nhưng Vu Quân đã nắm được, anh giận dữ không kém gì cô:

“Em làm loạn đủ chưa?”

“Chưa đủ! Đồ tiểu nhân bỉ ổi nhà anh! Sao anh có thể ép chết người khác như thế? Anh là đồ ác quỷ! Đồ khốn nạn!” Tịnh Hương ra sức mắng vừa mắng bàn tay còn lại của cô liên tục đập vào ngực đối phương. Đôi mắt từ phẫn nộ chuyển sang ửng đỏ rồi cô khóc lúc nào không hay.

“Sao anh phải làm thế chứ? Tôi đã ngoan ngoãn ở đây, tôi chỉ muốn bù đắp cho Tử Phong mà thôi. Nếu vì số tiền đó, sau này tôi sẽ trả anh, anh hãy tha cho anh ấy đi, đừng hắt nước bẩn lên nhà họ Tống nữa.”

Vu Quân trừng mắt, gân xanh trên người nổi cả lên vì cố gắng kìm chế ngăn bản thân không nổi trận lôi đình.

Tịnh Hương bắt đầu nấc lên. Cô đau lòng muốn khóc. Nghĩ đến Tống Tử Phong đang chịu đả kích vì mình cô thật sự tuyệt vọng.

“Làm thế nào anh mới chịu tha cho anh ấy?”

Mộ Dung Vu Quân hít một hơi thật sâu, thu hết mọi cơn giận nén lại, anh chầm chậm lên tiếng:

“Hắn không xứng để em phải khổ sở thế này. Những gì em biết về hắn chỉ là một cái mặt nạ giả dối mà thôi.”

“Mặt nạ giả dối! Chính anh mới đang đeo mặt nạ. Tống Tử Phong anh ấy rất đơn thuần.”

“Haha. Em nói hắn đơn thuần? Đúng là nực cười!”



Vu Quân gần như hét vào mặt Tịnh Hương vì quá phẫn nộ. Anh hầm hầm bước ra. Ngay lập tức, Tịnh Hương kéo mạnh anh lại:

“Tôi không cho anh đi! Tôi cần câu trả lời từ anh!”

Vu Quân đẩy tay đối phương ra, ánh mắt kiên định chằm chằm:

“Tôi mệt rồi, tôi lười tranh cãi với em. Sẽ có lúc em phải nhìn nhận lại hắn!”

Lần này anh dứt khoát bước, không hề quay đầu lại nhìn Tịnh Hương đang khóc nấc ở đó. Anh sợ, nếu anh chỉ ở lại đây chứng kiến thêm một giây nữa thôi thì anh sẽ tới bóp chết Tử Phong trong một tích tắc.

“Tít.”

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại thì điện thoại của Tịnh Hương kêu lên một tiếng. Cô vội vã mở tin ra.

“Tịnh Hương, anh cần gặp em, tối mai, tám giờ ở Pub Lux, phòng 304.”

Là tin từ Tử Phong. Cô bàng hoàng chua xót. Tịnh Hương gạt nước mắt, rồi bấm tin gửi đi trả lời đối phương.

...

Ngày hôm sau, Tịnh Hương lại dở bài cũ, xoa dịu Vu Quân bằng một bữa ăn rồi nói dối anh muốn ra ngoài chơi cùng bạn. Anh không tỏ ra nghi ngờ gì, còn đặc biệt cho Mộ Dung Lan đưa cô đi.

“Nhớ đi sớm về sớm.” Vu Quân cong môi dặn.

“Được, sẽ về đúng giờ.” Tịnh Hương đưa tay khẳng định rồi theo Mộ Dung Lan cùng vệ sĩ ra ngoài.

Pub Lux nhộn nhịp xô bồ. Nơi đây không phải nơi mà Tịnh Hương thích đến, nhưng nghĩ đến Tử Phong muốn lợi dụng sự nhốn nháo ở nơi đây để tiện đường gặp mặt nên cô không hề phiền muộn.

“Tịnh Hương!”

Cánh cửa phòng 304 vừa mở ra, ngay lập tức bàn tay kéo thẳng cô vào kèm theo một tiếng gọi rất nhỏ.

“Tử Phong! Anh không sao chứ?” Tịnh Hương ngay lập tức nhận ra đó là vị hôn phu trước đây của cô. Trông hắn ta lúc này có phần mệt mỏi, kích động.



Tống Tử Phong cẩn trọng đóng cửa lại, rồi bàn tay thô bạo của hắn ta đột ngột túm chặt lấy Dương Tịnh Hương mà dồn cô vào góc tường.

“Tịnh Hương! Sao cô làm thế với tôi và nhà họ Tống?”

Đôi mắt Tống Tử Phong lúc này như sói hoang rọi thẳng vào khuôn mặt ngơ ngác của Tịnh Hương.

“Tử Phong! Em xin lỗi. em không nghĩ Mộ Dung Vu Quân sẽ ra tay tuyệt tình như vậy.”

“Tôi đã tin tưởng cô! Còn cô...” Tống Tử Phong rít lên, hơi thở đầy oán hận phả vào mặt Tịnh Hương. Đối diện với hắn, cô càng thêm tự trách.

“Tử Phong, em đang ra sức cầu xin Vu Quân, anh kiên trì một chút nữa, nhất định sẽ bình yên thôi.”

“Bình yên? Bình yên mà cô nói là phá hủy nhà họ Tống đến mức này sao?” Càng nói Tống Tử Phong càng phẫn nộ điên tiết.

Tịnh Hương đau lòng nức nở, cô mang theo mặc cảm tội lỗi của mình không ngừng mong mỏi đối phương tha thứ.

“Tử Phong! Đừng như vậy, em biết mọi chuyện là do em...”

“Đủ rồi!” Tiếng nói lạnh lùng vang lên. Liền ngay sau đó, Tử Phong buông tay Tịnh Hương ra.

“Thôi, bỏ đi. Trách cứ cô cũng chẳng ích gì. Tôi chỉ muốn hẹn cô ra đây nói một lần cho hết, sau này chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa cả. Tôi chấp nhận mọi hình phạt mà tên Vu Quân đó làm, ngay bây giờ sẽ đi tìm hắn.” Lời vừa nói ra, Tống Tử Phong mở cửa đi thẳng. Tịnh Hương tái mặt chạy theo:

“Đừng anh! Đừng hành động dại dột.”

Pub bên ngoài nhộn nhạo với đủ loại người. Tịnh Hương nỗ lực đuổi theo Tống Tử Phong nhưng hắn ta đã gần như biến mất giữa những ánh đèn mờ áo, đoàn người qua lại.

“Bịch!”

“Rầm!”

Trong một khoảnh khắc không ngờ, Tịnh Hương bị xô đẩy vào một căn phòng. Tiếng đóng cửa vang lên ngay sau đó. Cô ngơ ngác nhìn căn phòng tối om, cảm giác nguy hiểm hiện hữu xung quanh.

“Ai? Ai đó?” Tịnh Hương lạc giọng đi vì sợ.

Từ trong bóng tối, lần lượt từng con mắt hiện ra. Hơi thở với đủ thứ mùi kề cận, ghê sợ.