Chương 18: Sóng gió bắt đầu
"Hu hu, Bảo Lâm, nô tỳ, nô tỳ đi nói đổi đồ ăn, kết quả, kết quả, cái người của Ngự Thiện Phòng nói, Bảo Lâm chúng ta cũng chỉ có thể ăn những thứ đồ này, còn nói, còn nói Bảo Lâm chúng ta có thể có những thứ đồ này ăn là hoàng hậu nương nương phân phó, mới không có bị giữ lại, nếu không, nếu không tất cả chúng ta cũng đừng nghĩ có thịt cá gì để ăn rồi."
Lời của Xuân Hoa khiến tất cả mọi người ở Dao Hoa cung đều ngây ngẩn cả người, Trương Vân Nguyệt là biết trong hoàng cung nô tài thích nâng cao đạp thấp, nhưng lại không ngờ nghiêm trọng như vậy!
Nàng coi như hiện tại không được sủng, nhưng cũng không có người nói nàng thất sủng a! Coi như hiện tại hoàng thượng không nghĩ nâng nàng, nhưng nàng bây giờ còn trẻ tuổi có được hay không?
Hơn nữa trọng điểm là, cũng mới ba tháng mà thôi! Trong cung cùng đồng phẩm cấp Bảo Lâm với nàng, hai ba tháng được nhận sủng một lần cũng là chuyện thường xảy ra a!
Thế nào đến lúc nàng bị người ta dẫm lên hả?
Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt không biết, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân nàng ở tại Dao Hoa cung, nghĩ một cái hoàng hậu nương nương có thể để cho nàng được sủng ái sao?
Khẳng định không thể nào a! Hoàng thượng mỗi lần đi Dao Hoa cung đều phải đi qua Phượng Minh cung của hoàng hậu, hoàng hậu không phản ứng mới là lạ chứ!
"Tốt lắm, tốt lắm, ta còn tưởng là chuyện gì rồi, nếu không đổi vậy thì không đổi. Dao Hoa cung này vẫn còn lớn, chúng ta đem hoa viên trong Thiên Điện này chuyển vị trí, tự chúng ta trồng rau tốt lắm." Trương Vân Nguyệt tùy ý nói.
Mặc dù nàng không phải ở nông thôn, nhưng là mẹ nàng thích mình trồng rau, đem bồn hoa ở trên ban công trong nhà cho đổi thành vườn rau xanh, cứ mỗi chủng loại rau ăn cũng không nhiều lắm, nhưng là đủ nhà mình ăn là được.
Xuân Hoa bị lời nói của chủ tử nhà mình dọa sợ, đây là thế nào? Chủ tử nhà mình thế nhưng tự mình muốn trồng rau đây?! Vậy làm sao có thể?!
Trong cung nương nương nào đi trồng rau à?! Coi như trồng hoa cỏ gì đó, còn loại rau này......
Ngụy Đình tới hầu hạ nghe được chính Trương Vân Nguyệt nói một câu tự mình trồng rau tốt lắm...... Ngụy Đình sửng sốt, đây là nói như thế nào? Chẳng lẽ Ngự Thiện Phòng còn thiếu đồ ăn cho Trương Bảo Lâm hay sao? Thế nào lại đến nỗi tự mình phải trồng rau?
"Ngụy tổng quản?" Ngụy Đình vốn là không nên xuất hiện, Hạ Hoa cùng Tác Nguyệt có chút ngây ngẩn.
"Khụ khụ, đây là thế nào?" Ngụy Đình mắt liếc một cái, ý kia rất rõ ràng rồi.
Hạ Hoa cùng Tác Nguyệt hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Xuân Hoa đem chuyện vừa rồi nói cho Ngụy Đình.
Ngụy Đình nghe hai người giải thích cau mày, đám nô tài Ngự Thiện Phòng này làm sao nói chuyện? Bảo Lâmoi như không được sủng ái nhưng cũng là nữ nhân của hoàng thượng, là một nô tài có thể bạc đãi sao?
Lại vừa nghĩ tới lời nói lộ ra chuyện hoàng hậu nương nương, phải nói vốn là chuyện tốt, nhưng hai người liên hệ tới, đã có thể không phải chuyện tốt!
Đầu tiên, lời nói của nô tài kia rõ ràng liền lộ ra không đồng nhất, thật ra không có lời của hoàng thượng thì lời của hoàng hậu có hiệu nghiệm!
Mặc dù có một câu nói gọi quan huyện không bằng hiện quản, nhưng là ngươi cũng không thể nói trắng ra như vậy! Đây không phải là đánh vào mặt hoàng thượng sao?
"Ngụy tổng quản vì sao lại tới?" Trương Vân Nguyệt đem Xuân Hoa trấn an tốt lại phát hiện Ngụy Đình đứng ở ngoài cửa, cũng không biết hắn đứng bên ngoài đã bao lâu.
"Tiểu nhân gặp qua Trương Bảo Lâm." Ngụy Đình mang trên mặt cười cho Trương Vân Nguyệt hành lễ.
"Ngụy tổng quản xin đứng lên, Ngụy tổng quản mời ngồi, Hạ Hoa dâng trà, nghĩ đến Ngụy tổng quản cũng là biết đến, chỗ này của ta cũng không có trà gì ngon, chỉ có thể xin Ngụy tổng quản tạm chấp nhận rồi." Trên mặt Trương Vân Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Trương Bảo Lâm không cần làm phiền, tiểu nhân lập tức đi ngay." Ngụy Đình cung kính cho Trương Vân Nguyệt hành lễ, để lên bàn cũng không có động tới thức ăn, xoay người rời đi.
"Cúc Hoa, ngươi đi tiễn Ngụy tổng quản." Trương Vân Nguyệt cũng không có ép người, dù sao Ngụy Đình là người đắc lực bên cạnh Triệu Khải Hâm, lúc rời đi cũng không thể quá dài.
Sau khi Ngụy Đình tới, thức ăn của Trương Vân Nguyệt có thay đổi, mặc dù Hoàng đế không có đi đến chỗ nàng, nhưng là Ngụy tổng quản đi qua rồi, điều này nói rõ hoàng thượng không có quên nàng.
Sau này Trương Vân Nguyệt còn muốn đổi đồ ăn người của Ngự Thiện Phòng cũng không dám quá mức gây khó khăn, dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt cũng không còn đổi đồ ăn khó khăn gì, chính là ưa dùng bữa mà thôi.
Lúc này thời tiết cũng không phải là mùa đông ít món ăn mùa vụ, tự nhiên không phải là việc khó gì.
Ngày hôm đó nét mặt Tác Nguyệt ở Dao Hoa cung trong tẩm cung của Trương Vân Nguyệt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt thoáng qua một nét ác độc.
Tác Nguyệt xoay người nhanh chóng rời đi Dao Hoa cung hướng Phượng Minh cung chạy đi.
Xuân Hoa từ trong phòng của mình ra ngoài, vừa đúng thấy bóng lưng Tác Nguyệt đi xa, sửng sốt.
"Bảo Lâm, nô tì mới vừa đến thấy Tác Nguyệt tỷ tỷ rất nhanh chạy ra ngoài, cũng không biết là đã đi làm cái gì!" Xuân Hoa nhanh chóng đi tới phòng của Trương Vân Nguyệt đối với Trương Vân Nguyệt nói, Trương Vân Nguyệt tùy ý nằm ở trên giường lười biếng nói với Xuân Hoa: “Tùy nàng, nàng muốn rời khỏi Dao Hoa cung này sẽ để cho nàng rời đi tốt lắm."
Sau một khắc đồng hồ, ngoài Dao Hoa cung truyền tới một hồi tiếng ồn ào.
"Đi ra ngoài xem thế nào." Trương Vân Nguyệt cau mày, nàng hiện tại mệt chết đi, không muốn đi để ý tới phía ngoài ồn ào, trong ngày thường Dao Hoa cung rất an tĩnh, hôm nay là chuyện gì xảy ra?
"Người đâu! Đem Trương Bảo Lâm bắt lại cho ta!" Thanh âm này là Trương ma ma bên cạnh hoàng hậu, chỉ là trong lời nói của nàng khẩu khí còn có chỉ trích nàng, làm sao nghe kỳ quái như thế đây?
Trương Vân Nguyệt đứng dậy thấy người tới: "Trương ma ma, không biết ta phạm vào lỗi gì lại muốn hoàng hậu nương nương phái người tới bắt người?"
"Hừ! Tiện bại hoại! Nói chuyện với ngươi ma ma ta đều cảm thấy dơ bẩn miệng! Các ngươi còn lo lắng cái gì? Mau đem người bắt lại!" Trương ma ma lạnh lùng nhìn Trương Vân Nguyệt. Dao Hoa cung ồn ào lập tức xuyên đến bên trong cung Thái Cực.
"Ngụy Đình, đi xem chuyện gì xảy ra!" Triệu Khải Hâm rất là không kiên nhẫn nói.