Thứ Tư.
Khách sạn Yến Sơn Hồ.
Một vài gương mặt thường xuất hiện trên màn hình TV, giờ lại tụ tập ở khách sạn xây dựng giữa núi non và hồ nước này.
Họ có vẻ ngồi không yên.
"Hôm nay Hoài Duật sẽ đến chứ?" Có người không nhịn được hỏi.
Hoài Duật chưa tới, Tu Lương đã đến trước.
Còn Phan Doãn Xuyên ngồi trong chiếc xe không xa, người chịu trách nhiệm trông coi cậu là Tu Linh.
Trong xe yên tĩnh vô cùng, họ chỉ có thể nhìn từ xa bầu không khí hòa hợp ở bên kia.
Một lúc sau, Phan Doãn Xuyên hỏi: "Anh quen biết Hoài tiên sinh bao lâu rồi?"
Tu Linh rất vui khi cậu cuối cùng cũng bắt đầu tò mò về những vấn đề này.
Tu Linh nói: "Mười năm."
Nói xong, anh ta bắt đầu mong đợi Phan Doãn Xuyên lộ ra vẻ mặt đau khổ, ghen tị.
Nhưng Phan Doãn Xuyên chỉ tiếp tục hỏi: "Anh có hiểu rõ Hoài tiên sinh không?"
"Rõ." Tu Linh nhướng mày, trong mỗi câu hỏi đều cảm thấy tâm lý được thỏa mãn rất lớn.
Phan Doãn Xuyên thấy đã đặt nền móng đủ.
Cuối cùng cậu đi thẳng vào vấn đề: "Vậy anh có biết tại sao Hoài tiên sinh khi lên giường với tôi lại... ừm, không cởϊ qυầи không?"
Cậu muốn biết rốt cuộc tại sao ông chú Tu Lương lại hỏi như vậy.
Khuôn mặt của Tu Linh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó cười nhạo: "Cậu thật sự không biết sao? Một chân của Hoài tiên sinh là chân giả cơ khí. Ha, Hoài tiên sinh cũng không thích cậu nhiều đâu."
Phan Doãn Xuyên sững sờ.
Đúng lúc này, xe của Hoài Duật cũng đến, thư ký Ngô bước đi bên cạnh anh, mở chiếc áo khoác đặt trên cánh tay ra, khoác lên cho Hoài Duật.
Hoài Duật bước đi nhanh chóng, bước chân vững vàng, khí thế áp đảo.
Không giống như người mất một chân.
Phan Doãn Xuyên nhìn chăm chú, Tu Linh bỗng từ phía sau đè cậu vào cửa sổ xe.
Phan Doãn Xuyên: "...?"
Tu Linh cũng chăm chú nhìn về phía Hoài Duật, nói: "Nếu Hoài tiên sinh biết cậu bị mất trinh tiết ở đây, sẽ ghét cậu biết bao nhiêu chứ."
Nhưng lúc này, bộ đàm trong xe vang lên.
"Đưa người qua đây." Đó là giọng của Tu Lương.
Tu Lương bỏ bộ đàm xuống, nói với Hoài Duật: "Tôi đã cho người tìm được Tu Linh, đúng là thằng nhãi này đã bắt cóc Tiểu Phan, lát nữa sẽ đưa cậu ấy qua đây..."
Hoài Duật không nói gì.
Tu Lương đợi một lúc, phát hiện xe vẫn chưa di chuyển.
Tu Linh lại phát điên sao? Đúng lúc này còn làm hỏng việc! Tu Lương cắn răng, cầm bộ đàm thúc giục lần nữa: "Các người đang làm gì vậy? Mau đưa người của Hoài tiên sinh qua đây!"
Tu Linh cũng không vui.
Cha anh luôn làm phiền vào những lúc thế này.
Anh nuốt ngược lời chửi thề vào miệng, ép mạnh tay lên vai Phan Doãn Xuyên, chỉ nghe một tiếng "tách" nhẹ nhàng.
Thanh kim loại lạnh lẽo vừa chạm vào da cổ của Phan Doãn Xuyên, lập tức khớp lại thành một vòng tròn, tự động khóa chặt.
Tu Linh nói: "Đây là loại Hoãn Trùng Khí mới nhất, cha bảo tôi đeo cho cậu. Nói là để bảo vệ mạng sống của cậu... Cậu và cha tôi đã đạt được thỏa thuận riêng tư gì?"
Gương mặt của Tu Linh biến dạng, vừa mắng: "Cậu phản bội Hoài tiên sinh như vậy, không xứng đáng ở bên cạnh ngài ấy."
Nhưng đồng thời lại nói: "Cha nói cậu biết phải làm gì, nếu cần bảo vệ, thì nhấn nút này."
Tu Linh nắm lấy tay cậu, dẫn cậu chạm vào cái nút.
Phan Doãn Xuyên không nói gì.
Cửa sổ xe phản chiếu hình ảnh của cậu lúc này.
Vòng kim loại hoàn hảo ôm lấy cổ cậu, sự lạnh lẽo và thô ráp của kim loại làm nổi bật làn da trắng và mỏng manh của cậu.
Thật khó chịu.
Phan Doãn Xuyên nâng tay kéo kéo vòng cổ, sau đó bị Tu Linh đẩy một cái.
Cửa xe lúc này mở khóa, họ dẫn cậu về phía Hoài Duật.
"Người đã đến." Không biết ai đó nói.
Bầu không khí ngay lập tức căng thẳng đến cực điểm.
Phan Doãn Xuyên luôn cảm thấy hôm nay nơi này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm.
Cậu cẩn thận từng bước tiến gần hơn.
Mắt cậu bị ánh nắng chói chang làm lóa đi.
Cuối cùng.
Bước chân của Phan Doãn Xuyên dừng lại.
Cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoài tiên sinh, thực sự không hiểu rõ ngài ấy... vì vậy cũng không biết khi cậu trở về, Hoài tiên sinh sẽ có tâm trạng như thế nào.
"Tu Linh, xin lỗi Hoài tiên sinh mau." Giọng nói của Tu Lương vang lên.
Mọi người đều biết đây chỉ là diễn kịch bề ngoài.
Nhưng trước khi thật sự đao kiếm ra khỏi vỏ, diễn kịch vẫn phải làm.
Tu Linh khẽ nhích người, gần như dính chặt vào Phan Doãn Xuyên, vai kề vai: "Hoài tiên sinh, xin lỗi."
Hoài Duật không nhìn anh ta.
Hoài Duật dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái, hơi ngửa đầu, chỉ nhìn chăm chú vào Phan Doãn Xuyên, ánh mắt lướt qua cổ cậu một vòng.
Sau đó... yết hầu của anh khẽ chuyển động.
Phan Doãn Xuyên: "...?"
Trong tình thế căng như dây đàn, Hoài Duật không hề che giấu sự thèm khát muốn nuốt chửng cậu.
Phan Doãn Xuyên đột nhiên cảm thấy, Hoài tiên sinh có lẽ thực sự thích cậu. Mặc dù chỉ là thích.
"Thôi nào, dù sao cũng đều là người trong nhà, chuyện này..." Thân Viễn Huy bắt đầu xoa dịu tình hình.
Cuối cùng, ánh mắt "muốn ăn người" của Hoài Duật rời khỏi Phan Doãn Xuyên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "đùng".
Hoài Duật đột ngột rút súng, bắn trúng vai Tu Linh.
Tu Linh mất kiểm soát ngã về phía sau, lập tức kéo dài khoảng cách với Phan Doãn Xuyên.
Mọi người biến sắc, hét lên: "Hoài Duật!"
Cùng lúc đó, trợ lý Trương đá vào vai sau của Tu Linh, khiến anh ta ngã nhào về phía Hoài Duật, đúng lúc ngã xuống chân anh.
Hoài Duật chĩa súng vào thái dương của Tu Linh.
Hoài Duật lơ đãng nói: "Không để các người bắt một người, các người sẽ không dám cùng xuất hiện trước mặt tôi. Nhiều năm trôi qua, các người vẫn yếu đuối, vô dụng như vậy.
"Giống như năm xưa vì sai lầm của các người, tôi bị mắc kẹt ở thành phố Lỗ Nam, các người lại không có đủ can đảm để thú nhận với tôi. Nhiều năm ôm mối sợ sệt muốn gϊếŧ tôi, nghĩ rằng bí mật có thể được che giấu. Nhưng các người lại mãi không dám thật sự ra tay với tôi..."
"Lại đây." Hoài Duật đưa tay phải về phía Phan Doãn Xuyên.