Chương 15

Trợ lý Trương đã đứng dậy, ánh mắt vô thức lướt qua Phan Doãn Xuyên.Cổ áo của cậu bị xé rách, hoàn toàn lộ ra xương quai xanh và một vết hằn trên cổ, giống như bị ai đó bóp quá mạnh để lại dấu.

Trợ lý Trương không thay đổi sắc mặt, nhướng mày một chút, nghĩ rằng anh ta hiểu phần nào sở thích của Hoài tiên sinh.

"Nhanh thay quần áo đi." Trợ lý Trương nhắc nhở.

Những cảnh này tốt nhất đừng để người khác thấy.

Phan Doãn Xuyên không biết trợ lý Trương đang nghĩ gì, cúi đầu cắn một miếng bánh bao tôm, miệng đầy ụ đáp lại: "Ồ, được."

Phan Doãn Xuyên ăn sáng xong, thay quần áo, tự nhiên có tài xế đưa về nhà.

Khi rời đi, cậu vẫn không kìm được liếc nhìn hai lần vào bình hoa.

Thôi, từ nay chỉ có thể tặng hoa cho một Alpha. Mà Alpha này lại không thích hoa.

Hôm trước Hoài Duật giúp cậu tránh gặp mặt cha con Tu Lương. Hôm nay về đến nhà, cậu lại gặp đúng lúc hai cha con họ đến thăm.

Tu Lương ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện với người hầu: "Không sao, tôi chờ cậu ấy về. Chúng tôi cũng lâu rồi chưa uống rượu trò chuyện, hôm qua không kịp gặp."

Tu Linh đứng bên cạnh, đảo mắt nhìn xung quanh. Khi thấy trong biệt thự không có dấu vết của người khác, sắc mặt Tu Linh dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng tâm trạng tốt của anh ta chỉ duy trì được đến lúc này.

“Cậu Phan." Người hầu chào.

Ánh mắt lạnh lùng của Tu Lương ngay lập tức đổ dồn vào Phan Doãn Xuyên, ông ta hỏi: "Là cậu ta sao?"

Tu Linh cười nhạt, giọng âm trầm: "Đúng vậy."

"Một Beta..."

"Đúng, một Beta." Tu Linh nghiến răng.

Người hầu không biết chuyện gì xảy ra, dẫn Phan Doãn Xuyên vào phòng của cậu.

Nhưng Tu Lương lên tiếng: "Lại đây, ngồi nói chuyện." Giọng điệu như một bậc trưởng bối từ ái.

Người hầu đành nói: "Vậy cậu Phan ngồi cùng khách một chút nhé."

Sắc mặt Tu Linh càng khó coi. Họ là khách, vậy Beta thấp hèn này tính là gì? Chẳng lẽ còn được coi là chủ nhân? Lại còn tỏ ra là chủ nhà tiếp đãi họ? Dựa vào cái gì chứ?

"Cha..."

Tu Lương không nhìn vẻ mặt con trai mình, chỉ vào chỗ cạnh Tu Linh nói: "Ngồi đi, tôi nghe nói cậu từng làm chăm sóc cho Tu Linh."

Phan Doãn Xuyên biết lần này bọn họ đến để tính sổ.

Nhưng qua những ngày quan sát địa vị của Hoài tiên sinh, cậu đoán họ sẽ không làm gì quá đáng ở đây. Ví dụ như... rút khẩu súng mà hôm qua Tu Linh chưa kịp rút ra và bắn chết cậu.

"Sao việc chăm sóc Tu Linh lại thành cậu trở thành người của Hoài tiên sinh?" Tu Lương như tò mò, vừa châm thuốc vừa hỏi.

Phan Doãn Xuyên không chịu được mùi thuốc lá, lập tức ho sặc sụa.

Tu Lương liền nói: "Xin lỗi." Thậm chí còn tỏ ra có chút giáo dục.

Tu Linh thì nhìn cậu đầy ác ý, cười nhạt: "Không chịu được mùi thuốc lá à?"

Phan Doãn Xuyên khẽ quay mặt đi: "Ừ."

Cậu nghĩ đến Hoài tiên sinh.

Hoài tiên sinh dường như không hút thuốc, mà cũng không uống nhiều rượu.

Ánh mắt của Phan Doãn Xuyên lóe lên, cậu nhanh chóng tìm được một cái cớ hoàn hảo, nói: “Hoài tiên sinh không thích mùi thuốc lá.”

Tu Lương nghe xong, dập tắt điếu thuốc: “Đúng rồi... Cậu ấy không thích.”

Tu Linh cảm thấy câu nói này như đang chỉ trích tại sao mình không được Hoài Duật thích, sắc mặt lập tức xanh mét.

Phan Doãn Xuyên lén nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ có thể thay đổi sắc mặt như tắc kè hoa cũng là một loại khả năng.

Tu Lương thở dài: "Sao không ngồi xuống?" Ông ta cười nhẹ, liếc nhìn Phan Doãn Xuyên: "Nói chuyện với tôi dường như không có tác dụng."

Phan Doãn Xuyên vốn đã mệt mỏi, lưng đau chân mỏi, giờ đứng không vững nữa.

Được rồi, ngồi thì ngồi.

Cậu kéo ra một khoảng cách với Tu Linh, ngồi xuống ghế sofa bên kia.

Người hầu cảm thấy tình hình không ổn, lập tức quay đi gọi điện thoại.

"Còn trẻ phải không?" Tu Lương hỏi như đang tán gẫu.

Phan Doãn Xuyên đáp: "Hai mốt rồi."

"Ừ, rất trẻ, ở chỗ tôi vẫn còn gọi là trẻ con." Tu Lương dừng lại một chút, nói thêm: "Tu Linh nói cậu chăm sóc rất tốt, nó còn muốn mời cậu về làm việc lại."

Phan Doãn Xuyên: "..."

Nói thế mà không thấy thẹn sao?

"Ừm, trả cậu một triệu mỗi tháng thế nào? Chỉ cần chăm sóc hai tháng. Hai tháng sau cậu có thể tự do lựa chọn công việc khác." Tu Lương rất thân thiện nói.

Tu Linh thay đổi sắc mặt: "Cha."

Tu Lương lườm con trai một cái không nặng không nhẹ.

Tu Lương rất rõ, Hoài Duật là người rất hào phóng. Đối với tình nhân, anh chắc chắn không tiếc tiền, nếu không nâng giá lên cao, làm sao có thể đưa người đi?

Vì vậy tất nhiên phải đưa ra giá cao nhất có thể.

Thực ra có lẽ chỉ cần trả một tháng lương. Vì theo hiểu biết của ông ta về con trai mình, người này chưa đến một tháng chắc đã bị con trai hành hạ đến chết. Vậy càng tiết kiệm tiền.

"Tu Linh có nói với cậu về lai lịch của nó không?"

"…Biết."

"Ừ, tốt, đỡ phải giải thích. Cậu nghĩ kỹ về điều kiện này xem thế nào? Trên toàn thế giới, không có người chăm sóc cao cấp nào nhận được mức lương như vậy."

Đúng vậy, mức lương cao nhất của người chăm sóc cao cấp cũng chỉ là mười vạn một tháng.

Nhưng cha con Tu Lương lại đề nghị trả cậu một triệu mỗi tháng.

Có lẽ vì đã trải qua cú sốc của bản hợp đồng "tình yêu", nghe thấy con số khổng lồ này, Phan Doãn Xuyên lại không có cảm giác gì lớn.

Phan Doãn Xuyên lắc đầu.

Cậu đâu phải kẻ ngốc, chắc chắn không bị những con số này lừa.

"Đừng vội từ chối." Tu Lương hạ giọng, "Thực ra cậu cũng rất rõ, với thân thể Beta mà chịu sự đòi hỏi của Alpha, rất đau đớn, không hề có chút kɧoáı ©ảʍ nào."

Đây mới là át chủ bài của Tu Lương.